Dương Hàn Phong lạnh lùng nhìn Mạch Hân Chi, nghĩ lại mấy câu to gan cô ta vừa nói. Một lúc sau, hắn cười, thở vào tai cô ta mấy câu:
- Không đuổi được thì trừ khử, không ít cách đâu.
Sắc mặt Mạch Hân Chi sa sầm xuống, nhìn chằm chằm Dương Hàn Phong. Hắn quay đi, vứt mấy loại giấy tờ xin nghỉ việc của cô ta xuống, rơi lả tả khắp nơi.
Dương Hàn Phong rời đi, ông Tuấn Triết mới nhận ra thực sự quan hệ giữa con trai ông và cô gái kia là không thể nào. Nhìn thái độ của Dương Hàn Phong, ông đã biết nó đã không ưa Mạch Hân Chi đến mức độ nào.
Ông cũng không muốn ép buộc con trai nữa, nhưng chỉ sợ bên kia mất lòng. Mạch Hân Chi là con gái của ông bạn chí cốt của ông, chính bố của cô ta đã đề cập trước đến việc tác hợp cho mối quan hệ của hai đứa. Rượu vào lời ra, ông đã vội đồng ý, bạn chơi thân bây giờ lại thành thông gia, còn gì hay hơn. Đã thế, Dương Hàn Phong còn đang chìm trong hối hận của vụ tai nạn bảy năm về trước kia, trái tim đã nguội lạnh. Ông cũng muốn thử, Mạch Hân Chi có thể làm ấm lại trái tim con trai ông được hay không.
Giờ thì hay rồi, con trai không thích, bên kia lại không biết ăn nói như thế nào.
*
Dương Hàn Phong trở về nhà, vợ chồng Minh Khang đã về vì có việc, chỉ còn lại Hạo Thiên và Huỳnh Lệ Anh ở lại trông A Hạn. A Hạn toàn không để ý đến hai cô chú kia, một mình chơi với Tiểu Bảo.
Hắn bước vào nhà, mặt nặng này nhẹ, vào đến ghế thì vứt bộp cái áo khoác xuống. Điện thoại vẫn không có hồi âm, thậm chí Hàn Thiếu Vy còn chưa cả seen tin nhắn. Mấy giờ rồi, từ khi hắn gửi cái video đó cũng phải ba tiếng đồng hồ trôi qua.
Huỳnh Lệ Anh thấy hắn về, vội chạy tới hỏi:
- Thế nào rồi? Vy Khánh có nói gì không? Cả Mạch Hân Chi nữa, cô ta...
- Vy Khánh vẫn không xem tin nhắn. - Dương Hàn Phong thở dài. - Đợi thêm một tiếng nữa xem sao.
- Mạch Hân Chi thì sao? - Hạo Thiên bế A Hạn trên tay, bước tới hỏi.
- Cô ta...Tao hơi coi thường cô ta rồi. Người phụ nữ này toan tính rất xa, trước khi tao đến đã vội vàng xin bố tao làm thư kí cho ông ấy. Bây giờ, quyền quản lý cô ta là của bố tao, tao không còn cách nào khác.
- Thật bỉ ổi. - Huỳnh Lệ Anh tức giận.
- Không còn cách nào khác, đành phải trừ khử tận gốc. - Dương Hàn Phong nhìn ra phía xa, chưa bao giờ hắn nói với giọng điệu này.
Một tiếng đồng hồ nữa lại trôi qua, tin nhắn gửi đến Hàn Thiếu Vy vẫn chưa có động tĩnh gì. Dương Hàn Phong bắt đầu mất kiên nhẫn, xới tung cả nhà lên.
- Mày điên à? Ở đây phá phách cũng có được tích sự gì không? - Hạo Thiên quát.
- Thế mày nghĩ bây giờ tao phải làm gì? Đến nhà cô ấy à?
- Chứ sao!
- Có mày bị điên ấy, Hàn Thiếu Nghi bây giờ cũng ở nhà, tao...
- Thế thì chỉ cần dụ anh ta ra ngoài là được, nay mày óc bò thế nhở? - Hạo Thiên cáu.
Dương Hàn Phong đứng đờ ra một lúc, cảm thấy hôm nay mình đúng là ngu thật.
- Thế dụ anh ta ra ngoài bằng cách nào? - Dương Hàn Phong ngây thơ hỏi.
Hạo Thiên cạn lời:
- Đúng là mày bị Mạch Hân Chi làm cho ngu người rồi, giờ chỉ cần bảo Minh Khang gọi cho anh ta, nói có việc gấp đến công ty. Thế thôi!
- Hmmm, sao tao không nghĩ ra nhỉ? - Dương Hàn Phong gãi cằm. - Nhưng nhỡ có cả tên Lâm Dương ở đó thì sao?
- Càng tốt chứ sao, chứ mày để một nam một nữ cùng ở một căn nhà à? Ai biết cậu ta có làm gì Vy Khánh không!
- Hợp lý đấy. - Hắn gật gù. Ngay lập tức lấy điện thoại gọi Minh Khang. Hiểu rõ sự tình, anh nhanh chóng bắt tay với hắn, dễ dàng dụ được Hàn Thiếu Nghi ra ngoài.
Dương Hàn Phong lập tức lên đường đến nhà cô theo tờ giấy địa chỉ Minh Khang để trên bàn.
*
Hàn Thiếu Vy ngủ chiều dậy, cả cơ thể đau nhức. Lật điện thoại xem giờ, hơn ba giờ chiều rồi.
Nhưng mà, sao cơ thể cô nặng nề thế nhỉ, nhấc dậy không nổi.
Cái bụng do ăn nhiều đồ ăn vặt, sau đó lại ngủ luôn nên có tiếng lục đục, miệng lại không muốn ăn gì cả. Cổ họng khô rát, đầu ong ong, chết rồi, cô bị lây bệnh chắc?
Lật đật mò dậy, nhìn khắp nơi, Hàn Thiếu Nghi không biết lại chạy đi đâu rồi, đại ca ơi, em đói lắm rồi nàyyy!
Bước xuống cầu thang, đột nhiên, Hàn Thiếu Vy cảm thấy đầu óc hơi choáng váng. Trước mắt cô, trời đất tối dần lại, bước đi không vững nữa. Sức đứng còn không nổi, hai chân cô dần khuỵu xuống, lăn xuống cầu thang.
Cộp cộp cộp...
Hàn Thiếu Vy nằm sóng soài dưới chân cầu thang, đầu đập vào bốn năm nhịp cầu thang cuối. Hơi thở khó nhọc, hai mắt sụp xuống lại cứ cố giương lên. Một dòng diện xẹt qua đầu cô, không gian rộng lớn kì lạ đó lại xuất hiện một lần nữa, nhưng lần này, mọi thứ, cảnh vật đều rất rõ ràng, một cái cầu thang quen đến nhức óc hiện ra, hình như vừa sáng nay cô còn bước qua nó nữa.
Rất giống với...cái cầu thang ở nhà Dương Hàn Phong?
Một cô gái cũng ngã cầu thang như cô, đang nằm với vũng máu dưới thân. Nhìn lên, một cô gái khác đang giơ tay ra, khuôn mặt thẫn thờ. Chuyện gì thế này, cô gái kia sao lại giống cô đến vậy?
Cạch!
Tiếng cửa mở khiến Hàn Thiếu Vy giật mình, bước vào là một cậu thiếu niên khác, sắc mặt không còn một giọt máu. Cậu ta nhanh chóng chạy đến chỗ cô gái bị ngã kia, khuôn mặt lo lắng tột độ, đôi mắt đục ngầu nhưng lại không hề khóc.
- Anh không ngờ...em lại...
Cô gái trên cầu thang kìm nén nước mắt chực chảy ra, đáp gọn lỏn:
- Em không có đẩy cô ta xuống.
- Em không cần phải diễn kịch nữa!
Tiếng quát của cậu thiếu niên làm tim cô bóp nghẹt lại, đau đớn truyền đến, cô lại nhìn lên cô gái trên cầu thang. Cô ấy mím môi, hai mắt long lanh không dám chớp mắt.
Sau đó họ lại cãi nhau, cô không nghe rõ họ nói với nhau cái gì, chỉ biết cậu thiếu niên kia đã lăng mạ cô gái rất thậm tệ. Không hiểu sao trong thâm tâm cô lại cảm thấy rất hận cậu ta. Hận đến sức cùng lực kiệt.
- Trước giờ...anh có từng tin em không?
Hai mắt mờ mờ ngước nhìn lên, Hàn Thiếu Vy khóc đến không còn sức nữa. Máu từ đầu cô chảy ra ngày càng nhiều, mắt cô không nhìn thấy trần nhà mà chỉ nhìn thấy bóng lưng chàng trai kia đang bế cô gái bị thương, còn cô gái trên cầu thang đứng cô đơn một mình, tuyệt vọng, nước mắt rơi ướt mặt.
Hàn Thiếu Vy từ từ lịm đi, bóng đen hoàn toàn bao phủ.
Dương Hàn Phong lái xe đến, nhìn địa chỉ nhà, chắc chắn đây là nhà của cô rồi. Hắn mua một bó hoa hồng rất đẹp, mỉm cười bước vào. Hắn gõ cửa, một lần, hai lần. Không có ai phản hồi cả. Hắn tự nhiên cảm thấy bất an, nao núng.
Hắn vặn thử, ô, cửa không hề khóa!
Liều mình mở cửa, cảnh tượng trước mặt làm hắn như chết đi một nửa: Hàn Thiếu Vy nằm trên một vũng máu, chiếc váy màu trắng cô đang mặc làm nổi bật nền máu đỏ từ đầu chảy ra. Dương Hàn Phong như được kéo căng dây cót, chạy đến, bó hoa rơi xuống sàn nhà, từng cánh hoa hồng rụng xuống, đỏ thẫm. Khuôn mặt cô giàn giụa nước mắt, trắng bệch như một xác chết. Đôi mắt hắn trong vắt, từng giọt nước mắt rơi xuống mặt cô, nóng, ấm. Bế thốc cô lên, hắn phóng mất xác đến bệnh viện.
Ngồi chờ trước phòng cấp cứu, Dương Hàn Phong đau đớn, tim thắt chặt. Bảy năm trước hắn đã mất Mạch Vy Khánh rồi, bảy năm sau ông trời đã cho hắn một cơ hội, hắn không thể để mất cô một lần nữa.
Hàn Thiếu Nghi cũng đã chạy đến, sắc mặt xám ngoét. Anh lo lắng, sợ sệt. Dương Hàn Phong đã gọi cho anh. Hàn Thiếu Nghi không cả có tâm trí nào để hỏi sao hắn lại biết em gái anh gặp chuyện. Bảy năm qua, không một lần nào anh để cô em gái này gặp chuyện đến đe dọa tính mạng. Nhưng bây giờ, em gái anh nằm cấp cứu trong đó, không rõ sống chết ra sao. Căn bệnh máu loãng kia dù được chạy chữa nhưng vẫn còn rất nhiều di chứng.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bước ra với vẻ mặt ưu tư. Ông nhìn hai chàng trai trẻ, hỏi:
- Cô gái mất khá nhiều máu, trường hợp của cô ấy rất hiếm gặp...
- Ông yên tâm, anh em chúng tôi có cùng nhóm máu. - Hàn Thiếu Nghi cười trấn an.
- Vậy thì mời cậu theo tôi.
Hàn Thiếu Nghi ngay lập tức đi theo bác sĩ vào phòng truyền máu.
Dương Hàn Phong bàng hoàng, lẽ nào là thế? Hai người bọn họ có cùng nhóm máu sao? Chẳng lẽ...Hàn Thiếu Vy thật sự không liên quan gì đến Vy Khánh cả? Hàn Thiếu Vy là Hàn Thiếu Vy, chẳng lẽ bao nhiêu lâu rồi hắn lại nhận nhầm người?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT