*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không có Khâu Thiên trong cuộc sống, dường như thời gian trôi qua chậm vô cùng, nhưng nhìn lại, mới phát hiện trong lúc bận bịu đã qua rất lâu. Kim Đa Bảo phấn chấn chỉnh sửa bài viết, sắp xếp tài liệu rồi kiểm tra lại một lần, tắt máy tính xách túi đứng lên, chào tạm biệt các đồng nghiệp.
“Có chuyện gì tốt thế, nhìn cô vui vẻ quá.”
“Ngày mai bạn trai tôi về!” Kim Đa Bảo chẳng che giấu vẻ mặt vui sướng, “Tối hôm nay trở lại, ngày mai tôi có thể thấy anh ấy!”
“Chậc chậc chậc ~” Đồng nghiệp độc thân vẫy vẫy tay, “Đối phương từ chối thức ăn cho chó của cô, đá luôn cái chén cho chó ăn của cô, còn đấm một cú vào đầu chó của cô nữa.”
Kim Đa Bảo cười hì hì, ngâm nga một bài hát thiếu nhi, chạy về nhà, ôm ti vi xem Khâu Thiên đá bóng.
Vòng loại FIFA World Cup khu vực châu Á, chủ nhà Trung Quốc đấu với Iran, lúc bình luận viên giới thiệu cầu thủ hai đội đã đặc biệt đưa ảnh tư liệu của Khâu Thiên lên, “Anh chàng quá đẹp trai, trong hai tháng thi đấu gần đây, có thể nói Khâu Thiên đã có biểu hiện vô cùng xuất sắc, mỗi trận đều góp công kiến tạo, chúng ta hãy cùng chờ đợi biểu hiện của anh ấy hôm nay nhé.”
Kim Đa Bảo ôm gối, nhìn ảnh tư liệu của Khâu Thiên trên màn hình không chớp mắt, dù chỉ là một bóng người đang chạy, cũng không thấy rõ mặt, nhưng cô vẫn xem rất say sưa.
Cầu thủ vào sân, hát Quốc ca, phát bóng.
“Đội tuyển Trung Quốc giành được cơ hội trước, phát động đợt tấn công đầu tiên… Khâu Thiên dẫn bóng lên phía trước, cơ hội quá tốt! Đối phương chặn bóng thất bại, Khâu Thiên tiếp tục xông lên trước, Khâu Thiên chuyền bóng cho Vương Hi Lâm, Vương Hi Lâm đang tìm cơ hội, bóng lại được chuyền cho Khâu Thiên! Khâu Thiên đánh đầu về phía khung thành, vào! Trận đấu mới bắt đầu năm phút, Khâu Thiên đã giúp đội tuyển Trung Quốc ghi được một bàn! Ồ… Sao thế, trọng tài quyết định quả bóng này việt vị, bàn thắng vô hiệu? Chúng ta hãy cùng xem lại…”
Hai bình luận viên hơi trầm mặc, xem cảnh quay lại, “Qủa bóng này, việt vị sao? Có cảm giác vị trí của Khâu Thiên… Các cầu thủ đang tranh luận với trọng tài, trọng tài thổi còi cảnh cáo bọn họ, chúng ta có thể thấy, huấn luyện viên trưởng Lý Lập Quần đang ấn hai tay xuống, ra hiệu bảo các cầu thủ phải bình tĩnh.”
“Đội hình hôm nay có chút thay đổi so với trận đấu trước, Khâu Thiên từ vị trí trung vệ đã được điều lên vị trí biên, anh đá rất hăng hái. Hiện nay, đội tuyển Iran đang đứng đầu khu vực Châu Á, có thể thấy chiến thuật hôm nay của huấn luyện viên Lý Lập Quần, đã được bố trí với khát khao quyết đấu đến cùng…”
“Khâu Thiên lại dẫn bóng về phía khung thành, phát động đợt tấn công, hai người chuyền bóng qua lại, anh ấy và Vương Hi Lâm phối hợp rất ăn ý. Ôi ôi, hậu vệ Assab của Iran đã gạt ngã Khâu Thiên trong vòng cấm địa! Một hành động gạt chân phạm quy rất rõ ràng! Hả? Trọng tài không bắt phạt đền? Đ…” Hình như bình luận viên vừa nuốt chữ gì đó xuống, sau đó tức giận hắng hắng giọng.
Thi đấu được nửa trận, hai đội đều không ghi bàn, lúc nghỉ ngơi, Lý Lập Quần cười dễ chịu, vỗ vai từng đội viên, “Đều rất tốt, rất tốt, tiếp tục cố gắng, cứ đá như vậy nhé.”
Khâu Thiên ngồi trên ghế dài uống nước, mặt tỏ vẻ hậm hực, không muốn nói chuyện, anh nghe huấn luyện viên nói sơ về bố trí trong hiệp sau, sau đó ngồi bên cạnh dãn chân dãn tay.
Hiệp sau vừa mới bắt đầu, đội Iran rõ ràng đã tăng cường phòng ngự với Khâu Thiên, các động tác chơi xấu cũng xuất hiện nhiều hơn, Khâu Thiên hết nhẫn rồi nhịn, lần thứ hai dẫn bóng vào vùng cấm địa, anh lại bị hậu vệ đẩy ngã, rốt cuộc anh không nhịn được nữa, lúc vừa té xuống đất liền giơ chân gạt ngã tên hậu vệ đó.
Đầu anh phản ứng hơi chậm chạp, đồng thời cảm giác đau nhức mới truyền lên người, nhìn trọng tài giơ thẻ đỏ với mình, hai chân liền tự có ý thức rời khỏi sân bóng.
Anh trở lại phòng thay quần áo, mở vòi sen tắm, dòng nước từ đỉnh đầu chảy xuống, lúc trôi xuống mắt, anh bỗng thấy mắt khô khốc, đây không phải là cảm giác muốn khóc, mà là thứ cảm giác chết lặng, làm cả người cứng đờ ra.
Anh ngồi trên chiếc ghế dài trong phòng thay quần áo, hơi ủ rũ, nhưng cuối cùng vẫn lau khô tóc, trở lại khu vực chờ, xem các đồng đội hoàn thành trận đấu. Đi trên đường, trên khán đài có người hâm mộ nhìn anh rồi xì một tiếng, trong lòng anh không thấy gì, chỉ bước tới cạnh huấn luyện viên nhanh hơn.
Lý Lập Quần đang khoanh tay, nhìn cục diện yên ắng trên sân, thấy anh tới thì chỉ gật đầu một cái, không quở trách, cũng không an ủi, để anh ngồi phía sau quan sát trận đấu.
Trên sân thiếu một người, tình hình trận đấu càng gian nan hơn, đội tuyển Trung Quốc chủ động lui quân, tăng mạnh phòng thủ, cuối cùng trận đấu kết thúc với tỉ số 0-0.
Sau khi kết thúc, Khâu Thiên không dự buổi họp báo, Lý Lập Quần thay mặt Khâu Thiên gửi lời xin lỗi đến toàn bộ khán giả, đồng thời nói sẽ đưa ra đề nghị phản đối với quyết định sai lầm của trọng tài, trong những trận đấu tiếp theo, các chàng trai của đội tuyển Trung Quốc sẽ tiếp tục cố gắng.
Vé máy bay về nhà của Khâu Thiên đã được đặt từ sớm, anh ngồi trong xe buýt của đội bóng, chờ những đồng đội không tham gia buổi họp báo lên xe, cùng về khách sạn lấy hành lí, người về trong đợt thứ nhất không nhiều lắm, lúc xe buýt bắt đầu lăn bánh, trong xe vẫn rất trống trải. Đồng đội ngồi phía sau vỗ vỗ vai Khâu Thiên, anh ta muốn nói gì đó, nhưng lại thấy nói gì cũng không đúng.
“Vương Hi Lâm không đi à?” Khâu Thiên không thấy anh ta, thuận miệng hỏi.
Người ngồi phía sau “À” một tiếng, “Đi “nhận tội” rồi.”
Không hiểu sao trong lòng Khâu Thiên rất bức bối, ánh đèn ngoài cửa sổ nối thành một đường, nhảy nhót như những đốm lửa, cảm giác tự trách và hối hận tới quá trễ này, làm anh mệt mỏi vô lực như bị cháy thành tro.
Sau khi trận đấu kết thúc, Kim Đa Bảo vẫn nằm trên giường một cách khổ sở, cô muốn gọi điện cho Khâu Thiên, nhưng lại không biết bây giờ có thể gọi hay không, anh có đang bị ai quở trách không nhỉ? Tuy cô rất căm giận tiếng còi hắc ám của trọng tài, nhưng một cước kia của Khâu Thiên thật sự quá chấn động, hơn nữa vì anh rời sân, mà sau đó, mười người phải đấu với mười một người, quả thật cũng bị ảnh hưởng không ít.
Đầu Kim Đa Bảo cứ lắc qua lắc lại như cái cân, cô nghĩ dù Khâu Thiên không nhận thẻ đỏ, thì với đối thủ quá mạnh, và cách xử phạt bất công, cũng có thể khiến đội tuyển Trung Quốc thua cuộc, nhưng nếu Khâu Thiên không đưa chân, thì vẫn có thể tiếp tục xông tới, vì vậy anh đã làm sai.
Về lí trí, cô biết Khâu Thiên sai, nhưng về tình cảm, cô lại đau lòng vì anh vô điều kiện. Lên mạng tìm tin tức về trận bóng tối nay, phần lớn là các bài viết mắng trọng tài, nhưng cũng có một vài bài mắng “tội nhân” Khâu Thiên. Lúc trước thì tâng bốc anh lên tận trời, bây giờ lại chê anh không đáng một xu, ngay cả món nợ cũ là chuyện Khâu Thiên không tôn trọng trọng tài, bị đình chỉ thi đấu lúc trước cũng lấy ra mắng, chiếc mũ “Du côn bóng đá” chụp xuống đầu, cả việc tức giận vì thua cuộc, tất cả đều tìm được đường phát tiết.
Kim Đa Bảo càng xem càng tức giận, lập tài khoản, một mình tranh luận với đông đảo tài khoản bên phe mắng chửi, nhưng dù cô có nói lí, người khác cũng chẳng muốn nói theo, hết bình luận thô tục này đến bình luận thô tục khác lao tới, mắng cô không có mắt nhìn, làm cô tức đến suýt khóc.
Cả đêm không ngủ được, cô biết số hiệu chuyến bay của Khâu Thiên, cũng biết anh về đến nhà tầm khoảng hơn ba giờ, nhưng không thể liên lạc, làm cô không biết chắc là anh có về hay không.
Cô nhìn những người chẳng hiểu gì mà vẫn mắng chửi Khâu Thiên kia, càng nhìn càng thấy ấm ức, cuối cùng không lí luận với bọn họ nữa, nhưng trong đầu cứ lặp đi lặp lại những lời này, tựa như một cây đinh đang đâm sâu vào ngực, còn đau đớn hơn cả lúc cô mới gãy xương.
Lúc chưa đến ba giờ, Kim Đa Bảo chợt nghe thấy tiếng chó sủa trên lầu, bình thường mỗi tối, con chó kia nghe có người trên hành lang mới sủa như vậy. Kim Đa Bảo bật người, bò ra khỏi chăn, dán lên cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn bên ngoài, thấy đèn trên hành lang sáng lên, cô còn chưa nhìn thử người đó có đúng là Khâu Thiên không, đã nhẹ nhàng mở cửa gỗ ra, đứng cách hàng rào, nhìn bên ngoài.
Khâu Thiên mới thả va li xuống, đã nghe thấy tiếng động sau lưng, anh quay đầu nhìn thử. Xuyên qua kẽ hở hàng rào, có thể thấy gương mặt tỏ vẻ đáng thương của Kim Đa Bảo, anh bước tới, đưa tay qua hàng rào sờ sờ đầu cô, sau đó thu tay về, xoay người tra chìa khóa, mở cửa vào nhà mình.
Kim Đa Bảo nhìn cánh cửa đã đóng ở đối diện, đèn trên hành lang cũng tắt, cô vẫn tiếp tục đứng đó. Cô biết tâm trạng Khâu Thiên không tốt, nhưng ngay cả một câu mà anh cũng không nói với cô, làm cô có chút tủi thân.
Cửa nhà đối diện đóng rồi lại mở, Khâu Thiên nhìn gương mặt bị che một nửa phía sau cửa chống trộm của Kim Đa Bảo, anh hơi bất đắc dĩ, bước tới, “Qua đây ăn chút gì với anh không?”
Kim Đa Bảo gật đầu, khóa cửa, sau đó cùng anh đi qua, cô vào nhà mới phát hiện ba mẹ Khâu cũng không ngủ. Cô nhìn áo tay ngắn và quần soóc mát mẻ trên người mình, hơi mất tự nhiên, “Bác trai, bác gái.”
“Haizz.” Mẹ Khâu ngáp một cái, “Để lại không ít cơm, con thấy đói thì cũng ăn chút đi, bác và bác trai con ngủ trước, lớn tuổi rồi, không thức đêm được nữa.”
Lúc Khâu Thiên cầm chén cơm ngồi vào phòng ăn, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Kim Đa Bảo liếc trộm cửa phòng của ba mẹ Khâu Thiên, đi ra sau Khâu Thiên, choàng tay ôm cổ anh.
Bàn tay đang và cơm của Khâu Thiên ngừng lại, anh vỗ vỗ mu bàn tay cô, “Tay lành rồi hả?”
“Ừ, chụp phim xem qua thì tốt hơn rồi.” Kim Đa Bảo đặt cằm lên vai anh, “Tối ăn ít một chút, kẻo không tiêu hóa được.”
Cô dựa vào lưng anh, nhìn anh ăn xong cơm, không dám hỏi tâm trạng của anh thế nào, chờ anh ăn xong rồi đi rửa chén, cô lại lẽo đẽo theo sau nhìn, cẩn thận hỏi, “Hay là tối nay em ở bên này, ngày mai nhân lúc bác trai bác gái chưa dậy thì về?”
Ý tưởng ngây thơ của cô làm Khâu Thiên buồn cười, sáng sớm năm giờ ba mẹ anh đã dậy, cô thức dậy được mới là lạ.
“Ừm, ở lại đi.” Khâu Thiên lấy khăn lông lau tay, tắt đèn phòng bếp và phòng khách, dẫn Kim Đa Bảo vào phòng mình.
Anh thật sự không có tâm trạng, sợ không tự chủ được, lỡ lời nói gì đó làm cô không vui, nên đơn giản nhất là không nói gì hết, nằm trên giường với Kim Đa Bảo, sau đó ôm cô vỗ vỗ, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Vốn ở trên giường mình thì chết sống không ngủ được, nhưng Kim Đa Bảo nằm trong lòng Khâu Thiên, lại thấy mệt mỏi ngay tức khắc, cô không suy nghĩ gì cả, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Vì ngủ quá muộn, nên hôm sau Kim Đa Bảo không thể thành công chạy về nhà, nhưng cũng vì dậy muộn, ba mẹ Khâu đều đã ra ngoài, nên cô cũng không cần lo lắng phải lúng túng đối đáp thế nào nữa.
Khâu Thiên đứng trong phòng khách uống nước, anh cởi trần, chỉ mặc quần thể thao, giở đồ ăn sáng mẹ Khâu để lại ra xem. Kim Đa Bảo thò đầu ra ngó dáo dác, xác nhận trong nhà chỉ có mình Khâu Thiên, cô mới chạy tới hôn lên mặt anh một cái, nhìn gương mặt không có phản ứng gì của anh, cô lại hôn thêm cái nữa, “Anh đẹp trai quá đi!”
Khâu Thiên trề môi.
Kim Đa Bảo không ngừng cố gắng, sờ sờ cơ bụng anh, “Dáng người cũng đẹp!”
Khâu Thiên nắm tay cô, không cho cô sờ tiếp, “Đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng.”
“Uh!” Kim Đa Bảo nhiệt tình phối hợp, trong toilet có khăn lông mà mẹ Khâu đã chuẩn bị để cô tới ở lúc trước, ngay cả ca súc miệng và bàn chải đánh răng cũng có. Cô chải răng, bỗng nghĩ đến gì đó, vội khò khò họng, chạy ra hỏi Khâu Thiên, “Hôm nay anh rảnh chứ? Ra ngoài chơi với em được không?”
“Được.”
“Chơi” mà Kim Đa Bảo nói chính là đi nhảy Bungee*, hôm qua cô lên mạng tìm những nơi phù hợp để trút nỗi buồn, bị quảng cáo của tháp nhảy Bungee hấp dẫn, hơn nữa không xa nội thành lắm, nên hôm nay muốn dẫn Khâu Thiên đi nhảy thử, vứt hết những chuyện không vui đi.
*Nh ả y Bungee: l à ho ạ t độ ng nh ả y t ừ m ộ t đ i ể m c ố đị nh tr ê n cao t ừ 31 đế n 183 m, ch â n ng ườ i nh ả y đượ c gi ữ b ằ ng m ộ t s ợ i d â y co gi ã n. C ả m gi á c ch ỉ k é o d à i v à i gi â y nh ư ng l ượ ng h ó c m ô n endorphin trong c ơ th ể ti ế t ra đủ m ạ nh để b ạ n c ó c ả m gi á c c ự c k ỳ ph ấ n kh í ch.Chỉ là tưởng tượng thì rất đẹp, nhưng lúc trang bị nón áo đầy đủ, đứng trên tháp nhìn xuống dưới, cô mới kinh hãi, lòng bàn chân như nhũn ra, hỏi Khâu Thiên, “Hay là em đứng xem, anh nhảy, em sẽ vỗ tay reo hò tán thưởng cổ vũ cho anh, được không?”
“Không được.” Khâu Thiên kéo cánh tay cô, bước ra ngoài, “Chẳng phải em muốn tới chơi à?”
“Bây giờ em hết muốn rồi…” Mặt Kim Đa Bảo thảm thương, ôm eo Khâu Thiên, đau khổ cầu xin, “Em sợ lắm, em không chơi đâu!”
“Cứ ôm vậy đi.” Khâu Thiên ôm cô, trong tiếng gào thét của cô, anh kéo cô tới rìa ván giậm, “Nhảy.”
“Đợi một chút, đợi một chút!” Kim Đa Bảo mở mắt ra, nhìn dưới chân mình một chút, sau đó vội vã nhắm lại, thở một hơi thật dài, “Anh, anh đừng thả tay nha!”
Khâu Thiên ôm chặt cô, cùng cô nghiêng người nhảy xuống dưới. Gió từ bên tai thổi qua, cảm giác mất trọng lượng và cảm giác rơi không có điểm cuối này làm người ta lo lắng không yên, tiếng hét mang theo cả tiếng nức nở của Kim Đa Bảo không ngừng vang lên, “Khâu Thiên, a a, em sợ”, vốn Khâu Thiên cũng luôn trả lời “Ở đây”, nhưng lúc rớt xuống rồi bật lên thêm chút nữa, anh lại hét lớn một tiếng, Kim Đa Bảo bị tiếng hét này làm giật mình, đến mức quên cả sợ, mãi đến khi chân đạp đất, mới nhớ là phải run lập cập.
Lúc cùng Khâu Thiên rời khỏi tháp, cô lấy chiếc nhẫn đã chuẩn bị từ lâu trong ba lô ra, “Chúng ta thế này, cũng được xem là bạn bè vào sinh ra tử, giữ, giữ làm kỉ niệm.”
Khâu Thiên nhìn chiếc nhẫn có hình gợn sóng khá giống lúc trước mà Kim Đa Bảo đang đeo lên ngón giữa của mình, anh im lặng, dùng tay kia xoay xoay, cuối cùng tháo nhẫn ra, đeo nó lên ngón út, nhíu mày nói với Kim Đa Bảo, “Mua số nhỏ quá.”
Kim Đa Bảo khẽ nhếch miệng, vẻ mặt như cười như không, ngắm ngón út của anh, “Cái này không hợp lắm.”
Trên đường nhận được điện thoại của mẹ Khâu, vốn bà cũng không muốn quấy rầy hai người đang ra ngoài hẹn hò, nhưng Thẩm Tùng Nguyên biết Khâu Thiên về nhà nên muốn đến thăm anh, mẹ Khâu đành gọi điện, hỏi bọn họ có muốn về nhà dùng cơm không.
Kim Đa Bảo nghe mẹ Khâu nói “Cậu út con” gì đó thì đã thấy buồn cười, cô chẳng chột dạ chút nào, cũng không định nói với Khâu Thiên về những chuyện đã xảy ra, nhưng cô hơi ngạc nhiên, sao tư tưởng của Thẩm Tùng Nguyên lại thoáng như vậy, chạy đến thăm mà không thấy xẩu hổ sao?
Đương nhiên Thẩm Tùng Nguyên rất xấu hổ, nếu không vì tin tức oanh liệt về trận đấu hôm qua của Khâu Thiên, và xuất phát từ lập trường của một người cậu, phải ngỏ lời quan tâm một chút, thì ai lại muốn tự chuốc lấy xấu hổ chứ. Mấu chốt là anh ta vẫn chưa biết, rốt cuộc Kim Đa Bảo có nói ra chuyện mình theo đuổi cô ấy với Khâu Thiên hay không, thật sự nghĩ thế nào cũng thấy không được tự nhiên, mới nghĩ đến chuyện mình từng nói bậy bạ với cháu trai, còn nghĩ đến chuyện suýt cướp mất bạn gái của nó, anh ta đều hận không thể đâm đầu vào tường cho rồi, thật là, nếu cháu trai nói có người đang khoét góc tường của nó, nhất định anh ta sẽ đứng ra làm chỗ dựa, kết quả, khi biết người đang cầm cái xẻng này là mình, lưng anh ta đã không đứng thẳng được nữa.
Ngồi trên ghế sa lon trong nhà họ Khâu, nhìn Khâu Thiên và Kim Đa Bảo không nói gì, nhưng thỉnh thoảng, chỉ qua một ánh mắt và một động tác nhỏ giữa họ, anh ta vẫn có thể cảm nhận được tình yêu ngập tràn. Nếu muốn nói Thẩm Tùng Nguyên không thấy chua chát chút nào, thì chắc chắn là không thể, nhưng cảm giác đó chỉ giới hạn ở một chút mà thôi, thứ anh ta quan tâm hơn chính là cơ thể khỏe mạnh và trạng thái tinh thần của cháu trai, thấy nó không hậm hực vì trận đấu hôm qua, bấy giờ mới yên tâm được, “Con còn trẻ, đời người đâu thể thuận buồm xuôi gió mãi như vậy, có chút khó khăn mới là bình thường.”
“Đừng nói chuyện nữa, đừng nói chuyện nữa, tới dùng cơm thôi.” Mẹ Khâu gọi mấy người đang ngồi bên sô pha, “Rửa tay hết đi, Tiểu Thiên mau tới bới cơm này.”
Ngồi xuống bàn ăn, Thẩm Tùng Nguyên mới ăn một đũa cơm, suýt chút nữa đã phun ra ngoài, vẫn là cách pha chế quen thuộc ấy, vẫn là mùi vị thân thương đó, một đũa cơm mặn chết người này, chỉ có thằng nhóc Khâu Thiên kia mới làm ra được!
—————
Tin nh ắ n c ủ a Blue:G ử i c á c b ạ n,N ế u b ạ n n à o đọ c k ĩ, s ẽ th ấ y t ê n nh â n v ậ t hu ấ n luy ệ n vi ê n c ủ a Kh â u Thi ê n trong ch ươ ng n à y đã kh á c nh ữ ng ch ươ ng tr ướ c, nguy ê n nh â n l à v ì m ì nh l ấ y raw ở trang web mi ễ n ph í, n ê n t ê n anh ấ y đã b ị thi ế u, t ê n đú ng c ủ a anh ấ y l à L ý L ậ p Qu ầ n, kh ô ng ph ả i L ý L ậ p. V ậ y n ê n m ì nh s ẽ quay l ạ i s ử a c ả nh ữ ng ch ươ ng tr ướ c, xin l ỗ i m ọ i ng ườ i r ấ t nhi ề u