*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Blue

302

Giữa trưa là thời gian dễ ngủ gật nhất, Kim Đa Bảo thở hổn hển kéo hai chiếc va li cồng kềnh đặt cạnh chân, giơ tay cởi chiếc áo khoác dệt kim màu xám trên hông, lưng áo bị gió luồn vào, làm mồ hôi lành lạnh thấm ướt một mảng lớn.

Cô đứng ở ven đường nghỉ ngơi mấy phút, nhìn những học sinh Hữu Thành cười nói rôm rả qua lại, ai cũng vội vã kéo hành lý rời đi, chỉ là hình như không có vẻ chật vật như cô.

Lúc mới ra trường, hai chiếc va li siêu khủng này vốn được gởi ở nhà bạn tốt Tiểu Lộc của cô, bởi vì giờ làm việc chéo nhau, đồ đạc bên trong cũng không quan trọng, nên sau khi tìm được chỗ ở cô vẫn chưa mang về. Lười biếng được mấy ngày, cuối cùng vào ngày nghỉ lễ đầu tiên, cô cũng phải mang nó từ Phố Tây, xuyên qua hơn một nửa thành phố, chen qua đường tàu điện ngầm chật chội và đường quốc lộ nguy hiểm, chật vật không chịu nổi mới về tới chỗ thuê phòng mới.

Nghỉ ngơi được chút ít, Kim Đa Bảo cắn răng, sải bước đi về phía khoảng sân cho gia đình, phòng cô thuê nằm trong tòa nhà của Đại học Công chức, tuy rằng đã khá cũ, đồ dùng thiết bị cũng không còn mới, nhưng giá cả rất vừa phải, quan trọng nhất là phương tiện, ăn uống, an ninh trong trường học cũng tương đối khá.

Nhưng nhà cũ vẫn là nhà cũ, cho dù tốt đến mấy cũng sẽ có lúc không thuận tiện, ví dụ như bây giờ, cô kéo hai chiếc va li còn nặng hơn cả trọng lượng của mình, đứng nhìn những bậc thang không thấy điểm cuối, cũng chỉ có thể khóc thầm trong lòng.

Cô cắn chặt quai hàm, cúi thấp người xuống nhấc hai chiếc va li lên, nhân lúc năng lượng này vẫn chưa phun ra ngoài phải chạy lên cầu thang thật nhanh. Nhưng đúng lúc này, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói trầm trầm: “Lầu mấy?”

Kim Đa Bảo quay đầu lại nhìn, chẳng biết từ lúc nào, đã có một chàng trai đứng bên cạnh cô, dáng người anh ta rất cao, mặc áo đá banh màu trắng, gương mặt đỏ bừng, trên mặt còn có mồ hôi, giống như là mới từ bãi tập về.

“Tầng năm.” Cô nhẹ giọng trả lời, còn chưa kịp nói gì thêm, anh ta đã nhấc một chiếc đi như bay lên lầu, từ trên đầu cô nói vọng xuống: “Đợi chút.”

Cô biết hành lí của mình rất nặng, không thể tiếp tục làm phiền người khác, bèn dùng hai tay nhấc va li bước lên từng bậc một, còn chưa đi tới lầu hai, anh chàng kia đã đi xuống, anh cũng không nói gì nhiều, chỉ vác vali trong tay cô đi lên lại.

Kim Đa Bảo theo phía sau, dù đi tay không nhưng cũng không nhanh bằng anh ta.

Lúc nhận lại hai chiếc vali, Kim Đa Bảo luôn miệng cảm ơn, chàng trai kia đang gõ cửa đối diện cửa nhà cô, gõ xong lại nhìn cô một cái, nhíu nhíu mày: “Hình như lúc trước chúng ta đã gặp nhau ở đâu đúng không?”

“Hả?” Kim Đa Bảo hơi sửng sốt, dạng lời thoại này có phải đã quá lỗi thời rồi không?

Anh chàng kia cũng không định chờ câu trả lời của cô, anh ta đứng thẳng người, lúc cửa vừa mở, thì nói tạm biệt rồi bước vào nhà.

Kim Đa Bảo vẫy tay với cánh cửa đã đóng, cô cầm chìa khóa mở cửa nhà mình, trong lòng thầm đoán thân phận của anh chàng kia, chú sống ở đối diện hình như là giáo viên thể dục, còn thím đang làm gì thì không rõ lắm, nhưng mà cô đã ở đây gần một tháng, cũng chưa bao giờ gặp anh ta, là con trai của họ sao?

Cố nhớ lại gương mặt chảy mồ hôi do vận động lúc nãy, hình như rất điển trai.

Trong nhà trống không, bạn mướn chung chỗ với cô đã về nhà nghỉ phép, chỗ trống trong phòng cô không lớn, nên cô đành để hai chiếc va li cồng kềnh trong phòng khách. Cô lao vào nhà tắm trước, sau đó mới quay lại sắp xếp vật dụng trong va li, nghĩ xem nên đặt ở góc nào cho phù hợp.

Thứ chiếm diện tích nhất là gối ôm hình Điều Hàm Ngư, trông rất bỉ ổi, bốn cái chân nhỏ như que dài còn xiên xiên vẹo vẹo. Đây là món quà mà một học muội đã tặng cô lúc tốt nghiệp, cô cũng không biết tâm lí của mình thế nào, mà lại càng nhìn càng thích, còn sinh ra cảm giác với cái thứ thô bỉ như vậy. Cô dứt khoát ném nó lên giường để ôm ngủ.

Còn có vài thứ lặt vặt khác, đều là đồ đạc không thực dụng của người khác tặng, cô chọn vài món tương đối mới đặt trên bàn học và tủ đặt TV trong phòng khách, số còn dư thì bỏ vào một va li, kéo khóa rồi đặt dưới gầm giường. Vỗ tay một cái, cũng không biết mấy thứ này còn có thể gặp lại Mặt Trời hay không, cô bỗng cảm thấy bản thân có chút tội lỗi, có mới nới cũ.

Một ngày bận rộn kết thúc, cảm giác đau nhứt từ từ dâng lên, lười nấu cơm nên đành gọi thức ăn bên ngoài. Tuy bình thường cô cũng không nói chuyện nhiều với bạn cùng nhà, nhưng khi trong nhà thật sự chỉ còn lại mình mình, cô lại cảm thấy có chút yên ắng.

Xung quanh trường học có rất nhiều quán cơm, chưa đầy hai mươi phút đã có người giao tới. Cô mở cửa nhận cơm tối của mình, lại thấy anh chàng giúp mình vác hành lý lúc sáng đang ngây người đứng trước cửa nhà đối diện.

Tiểu ca giao hàng vội vàng rời đi, Kim Đa Bảo không biết tại sao mình chỉ đóng một lớp cửa sắt, vẫn đứng tại chỗ nhìn sang bên kia. Đèn ngoài hành lang bỗng tắt “bụp” một tiếng, ánh đèn trong nhà Kim Đa Bảo chiếu vào người đứng đối diện, làm anh ta xoay người liếc mắt nhìn cô: “Có chuyện gì thế?”

Ngọn đèn ngoài hành lang lại sáng lên, chiếu lên mặt anh ta, anh ta đã thay quần áo khác, áo thun đỏ và quần thể thao màu xám tro, chân mang dép xỏ ngón, tóc hơi rối, vẻ mặt trông như chưa tỉnh ngủ.

Biết là không nên tùy tiện mời người lạ vào nhà, nhưng buổi chiều vừa nhận ơn huệ của người ta, buổi tối lại trở mặt vô tình, hình như không đúng lắm. Cô mở cửa sắt bên ngoài, thò đâu ra: “Sao cậu đứng ngoài này vậy?”

“Mới xuống lầu quăng rác, quên cầm chìa khóa.” Ngừng một chút, anh ta mới nói tiếp, “Ba mẹ tôi ra ngoài mua đồ ăn, chắc sắp về rồi.”

“Vậy cậu vào nhà tôi ngồi một chút đi.” Trời tối đen, mời một chàng trai trẻ tuổi vào nhà mình ngồi một chút, càng không ổn nha.

Anh chàng suy nghĩ chốc lát, thế mà lại gật đầu, nói cám ơn rồi bước vào, “Đứng hơn nửa tiếng rồi, đau chân quá.”

Bây giờ, Kim Đa Bảo cũng không thể nói là mình chỉ khách sáo mời chơi rồi đuổi người ta ra ngoài được. Trong nhà oi bức, cô chỉ đóng cửa sắt, cửa gỗ vẫn mở rộng như trước, nhỡ xảy ra chuyện gì cô còn có thể kêu cứu.

“Tôi là Khâu Thiên.” Anh ta ngồi xuống ghế sa lon trong phòng khách, trầm mặc một chút, rồi giới thiệu trước.

“Tôi là Kim Đa Bảo.” Cái này khá giống phân đoạn tự giới thiệu lúc khai giảng, bầu không khí cũng ngượng nghịu thế này. Kim Đa Bảo xoay người vào tủ lạnh lấy hai hộp Yakult, đưa cho Khâu Thiên, “Uống cái này không?”

Khâu Thiên cầm lấy một hộp, lại liếc mắt một chút: “Cảm ơn.”

Kim Đa Bảo không biết anh ta đang nhìn gì, bỗng nhớ là quên ống hút, cô lại bước vào mở tủ lạnh. Lúc trở về thì thấy Khâu Thiên đang đứng trước tủ đặt TV nhìn biểu tượng bóng đá đặt ở hàng trước.

Giấy bạc đậy hộp Yakult đã bị anh ta cắn ra phân nửa, lúc xé tới cuối cùng, do giữ quá chặt nên sữa chua bên trong bị tràn ra ngoài một chút, nhỏ xuống đất.

Anh ta tiện tay rút khăn giấy trên tủ đựng TV, khom lưng lau khô sữa trên mặt đất, lúc khom người, cổ áo hơi rủ xuống, chỗ Kim Đa Bảo đứng vừa vặn thấy được cơ ngực phập phồng của anh ta.



Vô tình chiếm tiện nghi của người khác, Kim Đa Bảo vội mở miệng trước, “Cần ống hút không?”

Khâu Thiên vò khăn giấy trong tay, đứng từ xa ném vào thùng rác bên cạnh sô pha —— nhưng ra ngoài. Anh ta cũng không bối rối, lại đi tới nhặt lên bỏ vào thùng rác, sau đó uống một hơi hết nửa hộp Yakult.

Lúc này hai người mới nhìn mặt đối phương, thật sự không biết nên nói gì, Kim Đa Bảo nghĩ, nếu mẹ cô có ở đây, đại khái cũng sẽ không lúng túng như vậy, mẹ cô là một phụ nữ cường hãn, có thể biến tất cả người xa lạ thành đồng chí cách mạng thân thiết.

“Cô thích Cổ Quế à?” Khâu Thiên chỉ con thú nhồi bông đội vòng hoa trắng trên tủ đặt TV, đó là biểu tượng của đội Cổ Quế.

Kim Đa Bảo lắc đầu, “Tôi không xem đá banh, cái đó bạn tặng.”

Cô rõ ràng thấy Khâu Thiên bỗng nghẹn lại một chút, giống như là muốn nói gì đó, nhưng bị nghẹn nên phải nuốt trở về.

Cô vén lọn róc rủ xuống ra sau tai, dựa vào cánh cửa màu đen trong góc phòng khách, suy nghĩ một lúc rồi nói, “Nếu cậu thích thì tôi tặng cậu.”

“À.” Khâu Thiên lên tiếng, “Không cần đâu.”

Vừa rồi anh ta muốn nói mình là cầu thủ đội Cổ Quế, nhưng nghĩ lại một chút thì vấn đề này thật sự rất ngớ ngẩn. Nếu cô là fan hâm mộ của đội Cổ Quế, sao lại không biết anh, sợ là lúc mới chuyển đến đây đã ồn ào huyên náo rồi.

Anh nhìn về phía Kim Đa Bảo, cô nàng đứng cách mình khá xa, chỗ dựa vào lại rất gần cửa, sợ anh có ý đồ xấu liền bỏ chạy sao? Buồn cười thật, vậy lúc gọi anh vào cô đang nghĩ gì thế? Hơn nữa chỉ với cánh tay cẳng chân nhỏ xíu của cô, làm sao chạy nhanh hơn anh được. Hay là cô định kêu cứu? Cũng không biết là có la đến rách họng cũng sẽ không ai tới cứu cô à.

Trong đầu lộn xộn, chẳng biết tại sao nghĩ tới đó anh ta lại cười khẽ một tiếng, lúc đầu tưởng tượng ra cảnh Kim Đa Bảo vung tay la tới khản cổ, thì nhịn không được bật cười. Khi anh cười, một bên khóe miệng hơi nhếch lên, thoạt nhìn có chút xấu xa, nhưng quả thật trông rất đẹp.

Kim Đa Bảo quay đầu liếc mắt nhìn dãy hành lang có tiếng đèn chập chờn, nghĩ tới phần cơm hải sản sắp nguội, cô lại khách sáo hỏi, “Nếu không phiền, cậu có muốn ngồi lại ăn cơm với tôi không?”

Hơi đói bụng, nhưng cũng không đến mức chịu không được.

Khâu Thiên đang uống một hộp Yakult khác, cảm giác bị cô xem là người xấu cũng có chút khó chịu. Không biết tại sao anh lại suy nghĩ hơi lung tung, gật đầu, “Không phiền, tôi cũng thấy hơi đói.”

“…” Kim Đa Bảo nghiêm túc nhìn mặt Khâu Thiên, cô cảm thấy anh chàng này đại khái nhỏ hơn cô rất nhiều, nói không chừng chỉ là do lớn sớm, tính cách không khách khí như thế… có phải vẫn còn là học sinh cao trung không? Anh ta không biết trên đời này còn có một từ gọi là “Khách Sáo” sao.

Dù trong lòng cô mắng chửi thế nào, cũng đành lấy hộp cơm sớt ra hai cái chén, bình thường một phần cơm cô đã ăn không đủ, bây giờ lại đem chia làm hai phần, cô không khỏi tự trách bản thân, lúc trước sao lại hoang phí như vậy.

Khâu Thiên tưởng là cô sẽ làm cơm, nhưng nhìn thấy lượng cơm ít như cho chim ăn trước mắt, mới nhớ lúc nãy cô vừa mở cửa lấy đồ ăn gọi bên ngoài. Trong lòng cũng cảm thấy không nỡ, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm nhức nhối trên mặt cô, không hiểu sao anh lại cảm thấy đạt được thành tựu, nên và vài đũa chén sạch bát cơm kia.

Kim Đa Bảo bỗng nhớ tới một câu: Con trai mới lớn, ăn chết cha già.

Để tên nhóc chẳng biết khách khí này không cướp luôn chén cơm còn lại của mình, lần đầu tiên trong đời cô bưng chén đặt lên miệng mình và liên tục, giống như con mèo đang đói ăn, và hai cái còn phải trừng mắt canh chừng Khâu Thiên, muốn vượt qua tốc độ ăn của anh ta.

Khâu Thiên vốn chỉ chuyên tâm ăn, lúc vô tình nâng mắt nhìn cô, thì thấy cô nàng đang trừng mắt nhìn mình, hai chiếc đũa trong tay càng chuyển động dữ dội hơn. Ngực anh như bị chiếc đũa đó vẽ lên, hơi ngứa một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play