*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

331

Ngày thứ mười tám Khâu Thiên đi, nhớ anh.

Lúc Kim Đa Bảo đánh dấu hạng mục công việc trên cuốn lịch, phát hiện chẳng biết mình đã khoanh được mười tám cái vòng tròn đỏ từ bao giờ, trong đầu đột nhiên bật ra lời thoại như vậy.

Cô như oán phụ, giơ tay khoanh lên bìa lịch, thở dài một hơi, sau đó lấy sô cô la và bánh quy nằm trong thùng trữ đồ ra ăn. Sáng hôm Khâu Thiên trở về đội, anh vẫn đưa cô đi làm như trước, thậm chí sau khi đã tiễn cô đến công ty, còn gọi điện bảo cô ra ngoài, nói là đang mua vài món quà vặt trong siêu thị gần đó, để lúc nghỉ ngơi cô lấy ra ăn. Nhưng đâu chỉ là “vài món” mà cô có thể nhét vào túi áo, Khâu Thiên còn mua cả một thùng nhựa trắng để cất đồ.

Cô mang không nổi, bèn báo với bảo vệ để Khâu Thiên vào công ty, giúp cô cất thùng xuống dưới bàn làm việc. Khóe mắt cô hơi đỏ, hỏi anh, “Anh phải đi rồi sao?”

Người trong phòng làm việc rất nhiều, Khâu Thiên xoa xoa đầu cô, “Ừ, làm việc cho tốt vào, chừng nào em ăn xong thì anh về.”

“Một ngày là ăn xong rồi.” Kim Đa Bảo nhỏ giọng lầu bầu.

Khâu Thiên không tranh cãi với cô, cũng không để cô tiễn anh xuống lầu, vẫy tay bảo cô làm việc tiếp rồi rời đi.

Sau hôm đó, Kim Đa Bảo bắt đầu chuỗi ngày làm bạn với quà vặt, cô không dám ăn hết trong một ngày như đã nói, luôn ăn thật chậm, bởi sợ ăn xong mà anh vẫn chưa về, một thân một mình càng khó khăn hơn.

Anh ra nước ngoài trước, đấu một trận mang tính thương mại với đội các ngôi sao Anh Quốc, tuy lần này được nằm trong đội hình chính thức của tuyển quốc gia, nhưng lúc gọi điện cho Kim Đa Bảo, Khâu Thiên lại im lặng, như thể đang nói, “Có lẽ chỉ do tướng tá đẹp.”

Thi đấu xong trở về cũng không được nghỉ ngơi, lại đến câu lạc bộ huấn luyện, mùa giải Ngoại hạng mới đã bắt đầu. Tùy Mẫn chuyển qua câu lạc bộ khác, do đó Khâu Thiên thuận lợi trở thành trung vệ số một, thay thế vị trí của Tùy Mẫn.

Vòng thứ nhất Cổ Quế đá ở sân nhà, Khâu Thiên gửi vé vào cổng cho Kim Đa Bảo như đã hứa, nhưng chỉ có một tấm. Cô hỏi anh sao không lấy thêm hai vé cho Tiểu Lộc và Tiểu Vân, Khâu Thiên khó hiểu, hỏi, “Em tới xem là được rồi, gọi mấy cô kia làm gì?”

“Đấu trễ như vậy, em về nhà một mình sợ lắm!”

“Xong trận đó chắc được nghỉ một ngày, anh đưa em về.” Khâu Thiên ai oán, giáo huấn cô, “Sao em không nghĩ phải ở một mình với anh?”

“Ồ? Anh có thể về cùng em à? Vậy tốt rồi!”

“Không về nữa.” Khâu Thiên hạ giọng, “Đưa em ra ngoài ở.”

Giọng anh rất lưu manh, làm người nghe cảm thấy mập mờ. Nhớ lại lúc thân mật khi ở bên nhau, Kim Đa Bảo có phần mất tự nhiên, hắng hắng giọng, “Không được.”

Khâu Thiên cười cười, còn chưa kịp trêu cô thêm một lúc, trưởng đoàn đã gọi đi tập luyện, anh hớp một ngụm nước, ném chai đi, “Không nói nữa.”

Kim Đa Bảo còn chưa chào tạm biệt, điện thoại đã ngắt máy, cô nghe tiếng tút tút trong điện thoại một lúc, tổn thương thả điện thoại lên bàn. Trong lúc nghỉ trưa, cô không ngủ được, cũng không muốn làm việc, bèn nhoài người lên bàn gọi video với mẹ Kim. Mẹ Kim trong đội ngũ lao động sắp về hưu nên công việc khá nhàn rỗi, lúc nhận cuộc gọi của cô, bà đang dọn dẹp đồ chuẩn bị về nhà.

“Đa Đa Bảo, gì thế?”

“Mẹ lại trốn việc đó hả.”

Mẹ Kim trừng mắt lườm cô, “Im miệng! Mẹ ra ngoài rồi nói chuyện với con sau.”

Kim Đa Bảo nhìn mẹ Kim đeo túi rời khỏi phòng làm việc, ra khỏi cửa đơn vị mới dạy dỗ cô, “Mẹ mà trốn việc à, mẹ bị đẩy xuống tuyến thứ hai, bên kia không có chuyện gì làm, nhìn mấy đứa nhỏ khép nép mẹ cũng không được tự nhiên, mẹ đi bọn họ thoải mái hơn. Bây giờ con được nghỉ à? Sao không ngủ?”

“Ngủ không được.” Kim Đa Bảo gãi gãi tay, lúc mắt đưa sang chiếc nhấn trên ngón giữa, cô giơ lên cho mẹ Kim xem, “Mẹ, đẹp không?”

“Hửm?” Mẹ Kim đưa điện thoại lại gần hơn, ống kính gần như đụng vào trán của bà, “Đẹp đó.”

“Ha ha, bạn trai tặng.” Kim Đa Bảo kiêu ngạo tuyên bố.

“Mới tháng ba mà nhỉ? Chưa tới Cá tháng tư đúng không? Mẹ cũng đồng ý với ba con là không bắt con xem mắt nữa rồi, con không cần bịa chuyện đâu.”

“Mẹ… Con có bạn trai thật…”

“Ồ, vậy chừng nào mới cho ba mẹ gặp bạn trai trong truyền thuyết của con đây? Không về thì gọi video cũng được, từ lúc con nói chuyện này, tới nay cũng hơn nửa tháng rồi, mà chẳng thấy bóng dáng nó đâu.”

“Anh ấy bận mà, không phải con gửi ảnh cho mẹ xem rồi sao?”

“Mới nhìn là biết cái đó gỡ từ áp phích xuống, cũng chẳng biết là tiểu minh tinh nào, con bớt khoác lác đi.”

Kim Đa Bảo chưa bao giờ biết trao đổi với mẹ mình lại vất vả như vậy, “Chờ anh ấy về sẽ tới cho mẹ xem người thật, được rồi, con làm việc đây, tạm biệt!”

Ngắt video, Tiểu Mỹ bên cạnh đã cơm nước xong, về chỗ ngồi. Kim Đa Bảo cũng có chút nghi ngờ bản thân, hỏi đồng nghiệp, “Hôm đó cô có nhìn thấy bạn trai tôi không?”

“Hả? Thấy chứ, vừa cao vừa đẹp trai, chi vậy, khoe khoang đấy à?” Tiểu Mỹ không khách khí, lấy một viên kẹo trái cây trên bàn Kim Đa Bảo, “Còn đem cho cô một thùng đồ ăn nữa.”

“À, không có gì, chỉ muốn xác nhận chút thôi.” Kim Đa Bảo dùng hai tay nâng má, tức muốn chết, lần sau gặp Khâu Thiên, nhất định phải chụp chung thật nhiều hình để gửi cho mẹ Kim mới được!

Tối thứ sáu, sân vận động được fan hâm mộ Cổ Quế lấp kín, hôm nay Kim Đa Bảo quyết định ăn diện một phen, mặc cái áo mà Khâu Thiên đã khoác lên người cô lúc trước, nghe nói sau đợt đó, câu lạc bộ đã phạt anh ba trăm đồng phí trang phục. Vị trí hôm nay của cô không quá gần, nhưng không cách xa khu nghỉ ngơi của cầu thủ, cầm ống nhòm xem thi đấu cũng khá rõ. Khâu Thiên vừa ra sân, cô đã thấy rất nhiều nữ hâm mộ lân cận gọi tên anh, cô quay đầu nhìn một chút, trong lòng thầm nghĩ, “Uhm, không đẹp bằng mình.”

Dù vẫn không hiểu bọn họ dùng chiến thuật gì, nhưng Kim Đa Bảo hô khẩu hiệu với mọi người xung quanh lại rất trôi chảy, chỉ cần Khâu Thiên cướp được bóng, cô liền đứng lên nhìn không chớp mắt, tầm mắt hướng vào sân chưa từng rời khỏi người Khâu Thiên, lúc anh kiến tạo được bàn thắng đầu tiên, cô còn vui hơn cả tiểu ca ngoại quốc đã ghi bàn kia.

Trận đấu kết thúc với tỉ số thắng 1:0, Kim Đa Bảo ngồi trên khán đài chờ khán giả rời đi, vịn vào rào bảo hộ, nhìn mặt các cầu thủ dọn đồ ở khu nghỉ ngơi. Sau đó bỗng thấy một cô gái có dáng người rất nóng bỏng, ôm bóng, đánh bạo đến tìm Khâu Thiên kí tên, cô không biết bọn họ nói gì, nhưng có thể nghe thấy tiếng cười ầm của các cầu thủ.

Kim Đa Bảo hơi buồn bực, lúc bị nhân viên an ninh thúc giục rời khỏi sân thi đấu, cô mới đi chầm chậm, dọc thang lầu ra ngoài. Cô đứng bên ngoài sân vận động, rốt cuộc cũng nhận được điện thoại của Khâu Thiên, “Đang ở đâu thế?”

“Khu B, cửa số 3, chừng nào anh ra?”

“Uhm, em chờ một chút.” Đầu bên kia vẫn hơi ồn ào, qua một lúc, tiếng hít thở và tiếng bước chân của Khâu Thiên dần rõ ràng hơn.

Kim Đa Bảo nhìn Khâu Thiên đầu đầy mồ hôi, bước ra từ cửa nhỏ, cô bỏ di động vào túi, “Sao anh chưa thay quần áo.”

“Sợ em đứng ngoài này một mình, đi thôi, em theo anh vào trong trước, chờ anh thay đồ một lát.”

Khâu Thiên nắm tay cô vào lại sân vận động, nhớ tới chuyện phòng thay quần áo có một đám đàn ông không mặc đồ, anh bèn để cô đứng bên sân có người quét dọn, “Đừng chạy lung tung, anh quay lại ngay.”

Cô nghe lời gật đầu, chờ anh rời đi mới nhớ trên người còn mặc áo đá banh của anh, thấy hơi xấu hổ, cô liền lấy áo khoác trong túi ra mặc vào. Lúc xem đá bóng kích động nên không thấy lạnh, bây giờ trong sân chỉ còn lại vài người, cô mới nhận ra gió rất lớn, nhịn không được đi dọc quanh bức tường.

Cảm giác chờ rất lâu, Khâu Thiên mới ra ngoài, anh vừa tới đã ôm chặt lấy cô, tiện thể hôn lên mặt cô một cái, cười vui vẻ, “Lạnh không?”

“Cũng tạm.” Lúc nãy Kim Đa Bảo còn oán trách trong lòng, tại sao anh gặp cô lại lạnh nhạt như vậy, nhưng trong nháy mắt đã được cái hôn của anh chữa khỏi, “Giờ mình về hả?”

“Khâu Thiên!” Giọng Vương Hi Lâm từ vòm cửa truyền tới, tiếp đó có hai ba cầu thủ cũng tới đây, thấy hai người đang nắm tay liền gọi rất tự nhiên: “Em dâu”. Mấy người đó giữ Khâu Thiên lại, không cho anh đi, “Đi một chút thôi, uống rượu, về nhà làm gì, ngày mai cho cậu về cả ngày, Wald mới đấu trận đầu, còn ghi bàn nữa, cậu không cho người ta chút mặt mũi, thử hỏi cậu ta sẽ nghĩ thế nào đây?”

Wald là ngoại binh mà Cổ Quế mới mua trong mùa giải này, chính là người đã ghi bàn cho trận đấu hôm nay.

Kim Đa Bảo lúng túng, nhìn Khâu Thiên, cô nghĩ Khâu Thiên nên đi xã giao, nhưng lại nghĩ nếu anh dám bỏ cô một mình, cô sẽ giận anh.

“Em dâu cũng đi đi, chơi chung.” Người thoạt nhìn lớn tuổi nhất bỗng mở miệng, Kim Đa Bảo nhận ra, đó là thủ môn.

“Đi chung đi chung.” Vương Hi Lâm ủng hộ, “Bạn gái tôi cũng tới, cô nàng nói muốn được nhìn tiểu soái ca Wald ở cự li gần.”

Cuối cùng, vì không biết từ chối thế nào, Kim Đa Bảo ngờ nghệch đành theo nhóm Khâu Thiên ra ngoài tụ họp. Cô hồi hộp, nắm chặt tay Khâu Thiên, Khâu Thiên cúi đầu nói khẽ vào tai cô, thỉnh thoảng môi anh lại chạm vào mặt và tai cô, “Đừng uống rượu, không biết chỗ bọn họ tìm có sạch sẽ không, cũng đừng dùng đồ ăn, trong túi anh có nước, em muốn uống thì hỏi anh.”

Kim Đa Bảo nhìn anh hoảng sợ.

Anh búng cằm cô, “Phòng hờ thôi, không có gì đâu.” Anh sợ cô nghĩ quá nhiều, đâm lo lắng, bèn dời sự chú ý của cô, “Chẳng phải em thích mấy soái ca ngoại quốc à, cho phép ngắm Wald trước mặt anh đó, anh không giận đâu.”

Kim Đa Bảo nghe anh nói như vậy, liền ngắm người đang ngồi trong góc phòng bao một chút, so với những ngoại binh vừa đen vừa to con trong tưởng tượng của cô, anh ta lại không giống, Wald là thanh niên người Anh, trông rất quyến rũ, nhất là đôi mắt xanh sâu thẳm kia, chỉ cần nhìn thẳng vào đã khiến người đối diện mê mệt.

“Đủ rồi, cho em ngắm, em lại dán cả con mắt lên thân người ta.”

Kim Đa Bảo nghe thế thì quay đầu nhìn Khâu Thiên, cái tên này khó tính thật, còn nói là không giận, rõ ràng cứ nói mãi.

Trong phòng bao toàn là thanh niên, huấn luyện viên chỉ uống hai li rồi rời đi, giữa cuộc, phục vụ vào hỏi có muốn gọi các em gái tới hát cùng không, thủ môn bèn đứng dậy, nhét chút phí đuổi anh ta đi.

Kim Đa Bảo hỏi khẽ Khâu Thiên, “Bình thường các anh ra ngoài chơi, còn chọn… chọn “ấy” nữa à?”

Khâu Thiên đang lựa bài hát, nghe cô hỏi thế thì nhìn cô bằng ánh mắt kì quái, “Chắc là vậy, anh có biết đâu, mỗi lần đá xong anh đều về gọi cho em.”

“Vậy trước đó, lúc không gọi cho em thì sao?”

“Về gọi mẹ anh.”

“…” Trong lòng Kim Đa Bảo thầm cảm ơn mẹ Khâu Thiên.

Vương Hi Lâm vừa thấy Khâu Thiên cầm micro lên liền chạy tới cướp, anh ta đã sớm biết ngón nghề của người anh em này, sợ Khâu Thiên mở miệng sẽ làm bạn gái mình tối ngủ gặp ác mộng.

“Nào, chúng ta chơi Đại mạo hiểm đi.” Vương Hi Lâm lấy ống thăm bằng trúc từ dưới bàn ra, đặt chai rượu lên mặt bàn thủy tinh, xoay tròn một cái, chai rượu chỉ tới ai, người đó phải rút một chiếc thăm.

Không biết có phải Vương Hi Lâm đã giở trò không, anh ta mới xoay một vòng, cái chai đã chỉ về phía Khâu Thiên. Khâu Thiên thản nhiên rút một thăm trong ống trúc, “Mặc đồng phục y tá, chụp hình gợi cảm.”

“Phụt.” Kim Đa Bảo vừa bật cười đã bị Khâu Thiên trừng mắt lườm một cái, cô vội bịt miệng, nuốt xuống.

“Đi đâu tìm đồng phục y tá chứ, đổi cái khác đi.” Khâu Thiên nói xong, định rút một thăm khác.

“Này! Chờ chút!” Vương Hi Lâm không chịu bỏ qua, nhấn nút gọi phục vụ, không đến nửa phút sau, đã có người tới hỏi cần giúp gì.

“Các anh có đồng phục y tá không? Hay trang phục nữ nào cũng được, quần áo diễn kịch ấy.”

“Để tôi hỏi ông chủ giúp ngài.” Nhân viên phục vụ cầm bộ đàm lên, người trong phòng bao vẫn tiếp tục ồn ào. Cuối cùng, quản lí dưới sảnh lớn thật sự mang một bộ đồng phục y tá lên, đưa hóa đơn cho Vương Hi Lâm xem.

Vương Hi Lâm nhìn giá thuê phía trên chỗ kí tên, “Sạch không?”

“Mới giặt xong, tuyệt đối sạch sẽ.” Quản lí thề chắc chắn.

Chờ quản lí đi ra, Vương Hi Lâm ném bộ đồ lên người Khâu Thiên, cười bỉ ổi, “Tới luôn không, Tiểu Khâu?”

Khâu Thiên đứng lên, cầm đồ vào phòng vệ sinh của phòng bao, “Tới thì tới.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play