Sau khi giải quyết qua loa bữa sáng, mẹ Khâu gọi điện hỏi Khâu Thiên đang đi đâu, Khâu Thiên đưa mắt nhìn Kim Đa Bảo, thấy cô dùng khẩu hình miệng, huơ tay múa chân bảo anh đừng nói, Khâu Thiên suy nghĩ một chút, “Ở ngoài ạ.”.
“Mới sáng sớm đã chạy ra ngoài? Ăn gì chưa?”
“Ăn rồi.” Khâu Thiên lại đối phó vài câu, cuối cùng nói, “Tối con mới về.”
Cúp điện thoại, anh ngúc ngắc bàn chân không mang vớ, “Em tìm đôi vớ cho anh đi. À, còn quần áo mùa thu nữa.”
“Anh mặc đồ của em được không?”
“Không phải chứ? Hay là anh về nhà mặc?” Khâu Thiên trêu cô, “Anh thì không sao, nhân tiện em có thể làm quen với mẹ anh một chút.”
“Không cần đâu…” Thật sự cô chưa chuẩn bị đủ tinh thần để gặp phụ huynh sớm như vậy, “Để em tìm legging cho anh mặc tạm, a, nếu không chúng ta đến siêu thị mua quần áo đi.”
“Được, lái xe đi đi, em nên luyện chạy trên đường lớn một chút.” Khâu Thiên cầm ly sữa vào nhà bếp rửa, “Em thay đồ rồi mình đi.”
Lúc anh đi ra đã thấy Kim Đa Bảo chuẩn bị bàn chải mới cho mình, mặt trên còn bôi sẵn kem đánh răng, cô xin lỗi, đưa khăn mặt của mình cho anh, “Không có khăn mới, anh dùng tạm của em đi.”
Cô đưa cái gì anh sẽ dùng cái đó, anh lau mặt xong thì lấy khăn đắp lên mặt cô, “Thơm thơm.”
“Ây da, đừng đụng em!” Kim Đa Bảo quơ quào, đẩy anh và cái khăn ra, “Anh chùi sạch phấn của em rồi!”
“Ồ? Em đang trang điểm hả?” Anh sờ sờ bàn tay bị đánh của mình, nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn cô một chút, “Hèn chi đột nhiên xinh quá trời.”
“Không trang điểm cũng xinh!” Cô trẻ con nhấn mạnh.
“Phải đó.” Khâu Thiên giơ ngón tay chà môi cô, mặc cô giãy giụa, rút vài tờ giấy chùi son môi của cô.
“Anh điên hả! Đừng chùi!”
“Không được, vận động viên ăn gì vào miệng cũng phải kiểm định nghiêm ngặt.” Khâu Thiên cười, giữ chặt bả vai cô, thô bạo lau sạch son môi trên đó, ngay cả đường viền quanh môi cũng được lau cẩn thẩn, sau đó cúi đầu hôn một cái, “Ừm, kiểm định đạt tiêu chuẩn rồi.”
Trong mắt anh, gương mặt đỏ bừng vì giãy giụa của Kim Đa Bảo lại trông rất thú vị, “Nếu không hôm nay ở nhà ngủ cả ngày cũng được.”
“Đừng! Em lỡ trang điểm rồi, em muốn ra ngoài.”
“Được thôi.” Khâu Thiên cướp lấy cây son mà cô cầm từ bồn rửa tay lên, “Không được tô.”
“Son bóng mà!”
“Không được tô.” Khâu Thiên không quan tâm, giữ cô lại rồi đi ra ngoài, “Chìa khóa xe đâu.”
“Trong ngăn kéo.” Kim Đa Bảo yếu đuối, không lay chuyển được anh, đành chịu thua, cắn đôi môi trông như đang nhả ra son của mình, quay về nhà tìm chìa khóa.
Khâu Thiên mang giày ra cửa đứng chờ trước, đúng lúc chạm mặt ba Khâu đang mở cửa để ra sân tập huấn luyện, hai cha con ngơ ngác nhìn nhau, nghe thấy Kim Đa Bảo hỏi một câu: “Điện thoại của em ở chỗ anh à?”
Ba Khâu tò mò đưa mắt nhìn vào trong cánh cửa đối diện, Khâu Thiên dựng ngón trỏ lên trước miệng, ra hiệu bảo ba mình đừng lên tiếng, ba Khâu liền nể tình lùi về sau một bước, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Điện thoại của em ở chỗ anh đúng không?” Kim Đa Bảo đứng trước cửa thay giày, vừa đóng cửa vừa hỏi anh.
“Ừ, ở đây.” Khâu Thiên lấy điện thoại của hai người từ trong túi, “Này.”
“Để chỗ anh đi, em lái xe cũng không giữ được.” Nhắc tới chuyện phải ra đường lớn tập lái xe, cô vẫn có chút căng thẳng, nên không chú ý sự khác lạ của Khâu Thiên, đóng cửa xong liền bước xuống dưới lầu.
Khâu Thiên đưa mắt nhìn cửa nhà mình, cũng nối đuôi đi xuống lầu.
Đứng phía sau cánh cửa lớn, ba Khâu ghé vào mắt mèo nhìn bóng lưng của cô gái đang nói chuyện với con trai mình, dù không thấy mặt mũi thế nào, nhưng cũng biết chắc là cô bé nhà đối diện.
“Ông làm gì thế?” Giọng mẹ Khâu bỗng vang lên từ phía sau lưng, “Sao còn chưa đi?”
“À, vừa nãy thắt lưng đột nhiên hơi đau.” Ba Khâu vội vã dùng một tay đỡ lưng, một tay đè lên cánh cửa, kéo dài thời gian cho con trai kịp đưa người yêu đi.
“Hôm nay nhà máy xẻ thịt tới giao hàng, tôi muốn ra mua đuôi bò, ông cũng ăn một chút để bồi bổ đi. Haizz, cái thằng nhóc Khâu Thiên thối tha này, mới sáng sớm đã chạy ra khỏi nhà, tôi còn chẳng nghe thấy tiếng nó đi từ lúc nào nữa.”
“Thanh niên mà, bọn nó có cuộc sống riêng, chắc là ra ngoài chơi với bạn bè thôi”
“Không quản được nó nữa. À đúng rồi, hôm nay Viên Viên không đi làm, nói sẽ tới ăn cơm tối. Tối nay ông nhớ về ăn đó, gọi cho con trai ông một tiếng, bảo nó về luôn, lời tôi nói nó chẳng nghe nữa rồi…”
Kim Đa Bảo lái xe rất ổn định, tốc độ cao nhất trên toàn bộ hành trình đều không vượt quá bốn mươi dặm, tốc độ xe để ngắm cảnh, chủ yếu chỉ tầm ba mươi dặm, ngay cả chiếc xe lam nhỏ xíu cũng dễ dàng vượt qua, hoàn thoàn coi thường danh dự của chiếc xe thể thao này.
Khâu Thiên nâng má, buồn chán nhìn ngoài cửa sổ, đầu óc rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng, anh đã hướng dẫn cô rất nhiều lần, nhưng bắt cô tăng tốc cô lại hoảng sợ như một con chuột bị mèo quào, tay chân không biết để đâu, cuối cùng anh đành để cô lái với tốc độ mà cô quen nhất.
Lộ trình chỉ hơn mười phút đã bị Kim Đa Bảo kéo thành nửa tiếng, lúc đỗ xe thì không đỗ ngay ngắn, lại tới tới lui lui gần mười phút. Đợi đến lúc xe rốt cuộc tắt máy, Kim Đa Bảo cởi dây an toàn, vỗ vỗ vai Khâu Thiên, “Xuống xe thôi.”
Khâu Thiên ấn “pặc” nút trên dây an toàn, thở dài một hơi, “Xe này chạy kích thích quá, em phải vỗ về trái tim nhỏ bé bị hoảng sợ của anh một chút.”
Anh nói xong liền kéo Kim Đa Bảo tới trước người mình, hôn một cái thật lâu, giống như đang trút giận, “Lần sau mang thẳng em lên cao tốc mới được.”
“Lái xe phải cẩn thận, không được đua xe…” Nửa người Kim Đa Bảo bị ép chặt, rất khó chịu, “Đi thôi, đi mua vớ.”
“Mua xong em giúp anh mang nhé?” Khâu Thiên ngả người như quan lớn.
“Được được, sẽ mang giúp anh, mau xuống xe.”
“Vậy anh muốn mua thêm quần lót.”
“…”
“Em đỏ mặt làm gì, anh có nói cái này cũng để em mặc giúp đâu.”
“…” Kim Đa Bảo dẩu môi, dùng sức đẩy anh xuống xe, không sử dụng vũ lực với tên thối này thì không nói chuyện được, quá lắm rồi!
Đến một cửa hàng quần áo nam vắng khách nhất, Khâu Thiên chê áo len mặc ngứa, nên tìm áo bằng vải nhung để thay, còn Kim Đa Bảo đi chọn vớ và quần mùa thu cho anh. Thảo nào chỗ này vắng người, giá tiền như thế, quả thật chẳng khách khí gì cả… Kim Đa Bảo lấy điện thoại tra ngân sách của mình. Nhìn hàng số còn lại trong thẻ, cô cố nhịn đau, tự đi thanh toán sổ sách, dù sao cũng vì sáng sớm đã phải tới giúp cô nên Khâu Thiên mới không kịp mặc quần áo…
Cô còn ngẩn người ôm đồ chờ, hai người bán hàng bên kia đã bắt đầu khen Khâu Thiên là “Giá treo quần áo”, “Mặc cái gì cũng đẹp”. Kim Đa Bảo mau chóng đi qua đó, đưa những thứ đã mua cho anh, “Thay đi.”
Khâu Thiên cầm vớ, nhìn cô cười sâu xa.
Thật sự để cô mang giúp anh sao?
Cô im lặng theo anh đến phòng thay quần áo, nhưng bị nhân viên cửa hàng ngăn lại, Kim Đa Bảo nhìn nhân viên cửa hàng hoài nghi, so với cô, hình như nhân viên cửa hàng còn xấu hổ hơn, “Thưa cô, bên này là phòng thay đồ nam, cô không thể vào.”
Kim Đa Bảo chỉ chỉ Khâu Thiên, “Tôi và anh ấy… Không có gì không có gì.” Cô mở miệng mới phát hiện chuyện này quá quái gở, không chừng trong lòng cô nhân viên đã bắt đầu nghĩ đến tình tiết phim truyền hình gì đó! Cô cúi đầu, xoay người bước nhanh đi, không thể không biết mắc cỡ mà tiếp tục phát ngốc trong cửa hàng này nữa. Cô chạy ra ngoài cửa, đứng trong góc mà nhân viên cửa hàng không thấy để chờ anh.
Khâu Thiên vừa thay quần áo vừa gửi tin nhắn cho cô, “Chạy chi vậy?”
“Ra đây nhanh lên!”
Đợi một hồi, Khâu Thiên cầm túi giấy ra ngoài, nhìn xung quanh tìm cô, Kim Đa Bảo vẫy tay, đợi anh tới đó mới giậm chân, “Chắc chắn trong đầu cô nhân viên đó đã đầy chuyện quái gở rồi! Đều tại anh…”
“Quan tâm bọn họ làm gì.” Khâu Thiên mở túi cho cô xem, bên trong còn một đôi vớ xám trắng mới mở bao, “Mang cho anh.”
“Anh không tự mang được sao?”
“Em nói sẽ mang giúp anh mà.”
“…” Bộ dạng cố tình gây sự của anh rất đẹp trai… “Về nhà em sẽ mang cho anh.”
“Vậy anh phải để chân trần đi hết đường luôn sao, lạnh quá.” Anh giả vờ đáng thương, người run run.
Kim Đa Bảo nhếch miệng, “Anh nói đi, tới đâu mang?”
Khâu Thiên chỉ bóng đèn hình người to lớn phía trước.
“Nhà vệ sinh nữ cũng được.” Khâu Thiên tỏ vẻ mình rất dễ thương lượng.
“A a a!” Cho dù tính tình Kim Đa Bảo có tốt đến đâu cũng bị anh làm tức điên, cô nhón chân, muốn nhéo mặt anh, nhưng bị anh dễ dàng tránh thoát, cô thở phì phò bỏ đi, “Không được không được, anh lạnh chết luôn đi.”
Khâu Thiên cười đuổi theo, nắm tay cô, bị hất ra, tiếp tục nắm, lại bị hất ra.
Anh không đụng vào cô nữa, cô vẫn hất ra, hất xong mới phát hiện anh vốn không nắm tay mình, “Sao anh không nắm?”
“Ừm.” Khâu Thiên bàn điều kiện, “Em không hất nữa thì anh nắm.”
“…” Kim Đa Bảo đưa tay ra, “Được rồi.”
Sau đó hai người như bệnh nhân tâm thần kia lại hòa thuận như lúc đầu, nắm tay nhau tiếp tục dạo phố.
Cuối cùng đi ngang qua KTV, chủ tiệm vừa mở rèm che, ngọn đèn màu bỗng sáng bật lên, những người đi dạo xung quanh đều không nhịn được nhìn sang. Rốt cuộc Khâu Thiên đã tìm được một nơi có thể mang vớ, anh kéo Kim Đa Bảo đi thuê một phòng nhỏ, vì vào buổi trưa nên rất lời, mua một tiếng còn được tặng thêm hai tiếng, hai người cũng chẳng biết tại sao, ôm thức uống và đồ ăn vặt vào hát.
Vừa vào phòng, Khâu Thiên đã an tọa, đá giày ra, lắc lắc chân, “Tới đây.”
Trong phòng tối om, Kim Đa Bảo mở hết đèn lên, bấy giờ mới tháo mác vớ ngồi xuống cạnh anh, lấy một chân anh đặt lên đùi mình, giúp anh mang vớ.
“Chà~” Khâu Thiên khoa trương thốt một tiếng, “Không ngờ lúc sống còn có thể gặp được chuyện tốt thế này.”
Kim Đa Bảo mang xong một chiếc, nhấc cái chân còn lại, “Bộ lúc nhỏ mẹ anh không mang vớ cho anh à…”
“Có thể không bàn tới mẹ anh chứ?” Khâu Thiên nhíu mày, “Em như vậy, lát nữa anh hôn em sẽ rất kì quái.”
Kim Đa Bảo đẩy hai cái chân đã mang vớ của anh ra, “Plêu plêu plêu.”
“Plêu” xong, sự trầm mặc kì lạ bỗng rơi xuống, Khâu Thiên hắng hắng giọng, “Em muốn hát hay muốn hôn?”
Đây là đề tài lựa chọn quái gở gì thế? Kim Đa Bảo dựa trên nguyên tắc dè dặc, đáp, “Hát.”
“Vậy em hát đi.” Khâu Thiên đưa micro tới trước mặt cô.
Kim Đa Bảo đẩy lại, “Anh hát trước.”
“Em sẽ hối hận.”
“Không đâu không đâu!”
Khâu Thiên do dự một hồi, chọn vài bài không hẳn là mới lắm, rất có dáng, vỗ vỗ micro, sau đó bắt đầu hành trình thoát khỏi giai điệu, tập trung hát hò. Anh thật sự rất nghiêm túc, mỗi câu mỗi chữ đều hát rất khớp, nhưng bài hát nghe cứ như đã được remix, khác hoàn toàn bản gốc trong trí nhớ của Kim Đa Bảo.
Có lẽ mỗi người đều có sức chịu ngược rất bền bĩ, Kim Đa Bảo kiên trì nghe anh hát hết một bài, dĩ nhiên lúc nghe cũng sinh ra chút cảm giác thoát điệu, thoát khỏi cảnh giới rất mới mẻ. Thử hỏi xem, ai có thể hát câu nào cũng không đúng cao độ được như vậy chứ! Đây cũng xem là một loại bản lĩnh, đúng không!
Đến khi list bài hát được chọn gần hết, Khâu Thiên hát rất có cảm xúc, dự định chọn thêm một list khác, Kim Đa Bảo tiến lên ôm lấy cánh tay anh, “Em hối hận rồi, em muốn hôn!”
Khâu Thiên đẩy cô ra, “Chờ anh hát xong năm bài này sẽ hôn em.”
Kim Đa Bảo: “QAQ…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT