*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

234

Lúc ra khỏi khu trò chơi, xe buýt đã ngừng chạy, người đứng đón xe chật cứng vỉa hè, Khâu Thiên nắm tay Kim Đa Bảo băng qua hai con đường, đến đầu đường tìm xe.

“Mua cho em một chiếc xe nhé?” Anh nhìn những chiếc taxi hiện biển “chở khách”, sau một lúc hết kiên nhẫn, bỗng hỏi một câu.

Bất ngờ như vậy…

Kim Đa Bảo quay đầu nhìn anh, nhớ lần trước tập lái xe với cô, hình như anh từng nói mình cũng mua được xe, đây là muốn chứng minh với cô thu nhập của anh rất hùng hậu sao?

“Em thích màu gì?” Anh tiếp tục hỏi.

“…” Sao anh có vẻ nghiêm túc như thế nhỉ?

“Con gái lái xe nhỏ nhỏ thì dễ hơn đúng không?”

Kim Đa Bảo giơ tay che miệng anh, không để anh nói tiếp, “Em ngồi tàu điện cũng nhanh lắm rồi, lái xe không chừng lại bị kẹt.”

Khâu Thiên suy nghĩ một chút, “Em thích màu đỏ không? Hay màu trắng?”

“A, có xe kìa!” Kim Đa Bảo vẫy tay gọi, không muốn thảo luận chuyên mua xe với Khâu Thiên nữa, mới yêu nhau vài ngày đã tặng xe này nọ, chẳng phải như thế rất không đáng tin sao?

Ngồi trên taxi, vì Kim Đa Bảo không nói gì, nên Khâu Thiên cũng không tiếp tục đề tài nữa. Trong xe mở nhạc êm dịu, sáng thức dậy sớm, cộng thêm chơi cả đêm, Kim Đa Bảo nghe một lúc đã thấy hơi buồn ngủ, đầu lắc lư theo xe, chỉ chốc lát sau đã không mở mắt nổi.

Khâu Thiên giơ tay ấn đầu cô xuống, để cô gối lên vai mình nghỉ ngơi. Cô xấu hổ tỉnh dậy, nhưng một lát sau lại thấy cô thở đều đều.

Hình như cô thường ngủ rất nhanh.

Vì cô đã ngủ, Khâu Thiên cũng không ngại nhìn cô ở khoảng cách gần, vẻ mặt không chút đề phòng, cả đôi môi hơi chu lên của cô đều làm tim anh ngứa ngáy. Anh choàng tay ra sau lưng cô, đặt lên cánh tay của cô, để cô dựa vào mình thoải mái hơn một chút, sau đó bắt đầu tự hỏi, xe màu đỏ hay màu trắng thì đẹp hơn.

Lúc về đến nhà, tay Khâu Thiên đã hơi tê, nhưng còn trong giới hạn chịu được, anh không khởi động vai để Kim Đa Bảo không nhận ra, cùng cô trước sau bước lên lầu.

Đi được một nửa, anh kéo cổ áo Kim Đa Bảo để cô dừng lại.

Đã nửa đêm, đứng trên hành lang nói gì cũng nghe rất to, anh đành kề sát vào tai cô, thấp giọng nói khẽ, “Ngày mai em được nghỉ không?”

“Ngày mai không được, ngày mốt mới được nghỉ.” Cô cũng kề sát tai anh trả lời, may nhờ bậc thang giúp đỡ, nên cô không cần cố gắng nhón chân lên.

“Ừm, ngày mai anh cũng phải làm chút thủ tục, ngày mốt có thể ở nhà cả ngày.”

“Ồ, vậy ngày mốt gặp.” Kim Đa Bảo nghiêm túc gật đầu, tiếp thu thông báo, sau đó xoay người đi tiếp, nhưng bị người phía sau kéo lại.

Anh im lặng nhìn cô, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của cô, anh bèn quay đầu nhìn tường, sau đó lại nhìn cô, “Lúc còn ở quê em đã nói rồi mà.”

Nói lúc ở quê? Khi còn ở quê Kim Đa Bảo đã nói rất nhiều chuyện với anh, anh muốn nói tới cái gì?

“Em đừng giả ngu.” Khâu Thiên cau mày.

Mặt cô vẫn mù mờ, hơn nữa còn có vẻ đang cố gắng nhớ lại.

Khâu Thiên bực mình, lướt qua cô đi lên lầu, lúc đi tới bậc thềm cạnh cửa sổ, Kim Đa Bảo ở phía sau vội giơ hai tay tóm lấy áo khoác của anh. Anh lạnh lùng không đếm xỉa đến cô, tiếp tục đi, Kim Đa Bảo liền dùng sức kéo anh lại.

“Gì hả?” Anh cho cô thêm một cơ hội.

“Em nói sẽ nấu trà sữa cho anh đúng không? Ngày mai em nấu anh uống nhé.” Kim Đa Bảo nhìn anh mong chờ.

Khâu Thiên trầm mặc, mỗi tay gỡ một tay của cô ra.

Hai tay Kim Đa Bảo khó xử, xuôi xuống bên hông, sau đó lại kiên nhẫn nắm lấy áo anh.

Bị cô đeo bám như vậy, chút giận dỗi ban nãy của Khâu Thiên đã tan hết. Trên bậc thềm tương đối rộng lớn, anh xoay người, đóng cánh cửa sổ đang mở, sau đó nhìn cô, “Kéo anh đủ chưa?”

Kim Đa Bảo nhìn anh một cách vô tội, lúc anh khổ não, muốn dắt cô lên lầu, cô bỗng cười nắm lấy cổ áo khoác của anh, khập khiễng nhón chân ngẩng lên gần mặt anh. Anh trợn mắt nhìn cô tiến sát lại, gần từng tấc từng tấc, khi cô muốn hôn lên má anh, lại chợt đổi hướng, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi.

Hôn xong, cô cúi đầu lui ra sau. Khóe miệng Khâu Thiên đã cong đến mang tai, nhưng vẫn giả vờ không thèm để ý, quay mặt sang bên kia.

Tiếng đèn chập chờn vụt tắt trong không gian yên tĩnh, ánh đèn đường lờ mờ từ ngoài cửa sổ hắt vào. Kim Đa Bảo muốn về nhà, nhưng Khâu Thiên đứng chắn trước người cô vẫn không di chuyển. Trời tối làm con người táo bạo hơn, anh cúi đầu tìm đến môi cô, thăm dò chạm nhẹ một cái, dường như tất cả máu trong cơ thể đều dồn lên đầu, tựa như lúc anh ghi bàn thắng đầu tiên trong giải đấu. Nó không kích động, không chộn rộn, mà khá mơ hồ, bên tai có tiếng vù vù khe khẽ, đầu óc lại trống rỗng.

Anh chạm nhẹ vào môi cô, thấy bộ dạng ngoan ngoãn đứng ngẩng đầu của Kim Đa Bảo rất đáng yêu, nhịn không được, lại hôn thêm một cái, môi cô rất mềm, ấm áp, còn có vị ngòn ngọt như đường.

Không biết tại sao còi báo động của chiếc xe dưới lầu bỗng vang lên, âm tham đột ngột làm đèn trên hành lang vụt sáng, trong nháy mắt, hai người đang tiếp xúc thân mật chợt thấy rõ dáng vẻ của đối phương.

Mặt Kim Đa Bảo đỏ bừng, “Ngày mai còn, còn phải đi làm, về thôi.”

“Ừm.” Khâu Thiên đứng thẳng dậy, nhường chỗ, chờ Kim Đa Bảo đi lên, anh rất có lòng tốt nhắc nhở cô, “Ngày mai cũng phải hôn anh.”

“…” Kim Đa Bảo không biết tại sao lúc đó cô lại nói như vậy, nói cũng nói rồi, Khâu Thiên cứ nhắc lại như vậy làm gì… Cô không có da mặt dày như anh, làm bộ không nghe thấy, không thèm trả lời.

Khâu Thiên nhéo nhéo eo cô, “Ngay mai cũng…”

“Biết rồi biết rồi.” Kim Đa Bảo vội ngắt lời anh, gần như là chạy lên lầu.

Cái anh này, chẳng biết xấu hổ gì cả!

Hôm nay là ngày đầu năm, Kim Đa Bảo thức dậy sớm hơn bình thường một chút, công ty muốn tổ chức lễ chúc mừng năm mới với bạn đọc, những nhân viên đảm nhiệm công việc như bọn cô đều phải tới thật sớm để bố trí hội trường, chuẩn bị tiếp đón.

Chủ đề cho hoạt động của độc giả lần này là “Có rượu, có câu chuyện”, tổ chức trong quán cà phê mang phong cách cổ điển. Mỗi góc đều đặt bàn điểm tâm ngọt, trên giá sách là toàn bộ tác phẩm được xuất bản trong năm ngoái, chính giữa quán bày thuyền gỗ, trong thuyền gỗ là các chai rượu vang đỏ.

Được mời đến tham dự là các độc giả tiêu biểu trong toàn quốc, còn có vài em gái phụ trách tuyên truyền ở tuyến trên, Kim Đa Bảo đều biết tên, cô xấu hổ đứng phía sau, mỉm cười nghe bọn họ nói những chuyện trên trời dưới đất.

Có người thấy cô, mỉm cười đánh tiếng chào hỏi, cô vẫy vẫy tay, nói họ biết trên lầu hai còn có khu tổ chức trò chơi, có thể tham gia nhận phần thưởng. Nghe các cô nàng vừa đi vừa thảo luận “Sao không thấy Cá chép nhỏ”, tim cô chộn rộn, muốn đuổi theo nói “Là tôi đây này!”

Hoạt động chính thức bắt đầu, sau khi giám đốc và chủ biên công ty đã thay nhau phát biểu ngắn gọn, giám đốc liền vỗ tay, hoan nghênh khách mời hữu nghị đặc biệt, là tổng giám đốc cao ốc sách – Thẩm Tùng Nguyên lên phát biểu.

Vốn là một buổi giao lưu thoải mái, nên bài phát biểu của Thẩm Tùng Nguyên cũng không quá nặng nề, sau khi giới thiệu hai hạng mục hợp tác với tòa soạn, anh ta liền giản dị kết thúc bài phát biểu, “Mọi người ăn uống chơi thật vui nhé.”

Kim Đa Bảo cùng mọi người vỗ tay, chợt nghe người bên cạnh nói thầm, “Đúng là hình mẫu tiểu thuyết, không ngờ thật sự có tổng giám đốc đẹp trai như vậy!”. Cô nhịn không được, nhìn kĩ Thẩm Tùng Nguyên vài lần, quả thật anh ta có một sức hấp dẫn quyến rũ của đàn ông trưởng thành, cười nói tự nhiên, so với các anh chàng trẻ tuổi, loại khí chất này có phần nho nhã hơn nhiều.

Mỗi lần cô gặp anh ta, gần như anh ta chỉ mặc âu phục, hôm nay cũng không ngoại lệ. Anh ta cởi áo vest, bên trong là áo sơ mi, ngồi trên ghế sô pha đơn đỏ thẩm, uống rượu vang đỏ, trông khá giống một thương nhân lão luyện chốn Thượng Hải.

Giữa buổi lễ, người ở đây đều đã chơi thân, bắt đầu ồn ào mời các ông chủ lên lầu chơi trò chơi.

Kim Đa Bảo giơ tập giấy, cùng mọi người chơi “Ra hiệu đoán chữ”, thấy trong nhóm lãnh đạo, Thẩm Tùng Nguyên bỗng nhìn về phía mình, sau đó từ từ đi tới. Anh vừa bước tới, mọi người liền tản ra nhường chỗ, mời Thẩm tổng cùng chơi trò chơi.

Kim Đa Bảo vốn đã đoán được chín trên mười tên sách, cách biệt vượt lên dẫn đầu, thông thường, đồng đội chỉ cần gợi ý hai chữ, là cô đã có thể đoán được tên quyển sách kia. Bây giờ Thẩm Tùng Nguyên được đẩy lên trước, mọi người đều yêu cầu Kim Đa Bảo ra hiệu cho Thẩm tổng đoán.

Thẩm Tùng Nguyên rất nể tình, đi qua nhận lấy tập giấy của Kim Đa Bảo, tự nâng qua đầu lật một tờ, “Bắt đầu đi.”

Trang này là “Hoa Thiên Cốt”.

Kim Đa Bảo thở phào nhẹ nhõm, cô nhớ lại lời thoại kinh điển trong tác phẩm, mở miệng gọi, “Sư phụ…”

“Ngộ Không?” Không đợi cô nói xong, Thẩm Tùng Nguyên hỏi trước một câu, sau đó quả quyết trả lời: “Tây Du Ký”.

“…” Người đứng xem cười ầm.

Kim Đa Bảo “Ôi” một tiếng, không dùng cách nói lời thoại trong sách nữa, chỉ có ba chữ, vậy huơ tay gợi ý từng chữ là được. Cô nâng má làm hình một đóa hoa, mười ngón tay run run nhè nhẹ.

“Đau răng?”

“…” Cô vung tay quanh mặt rộng hơn, tiếp tục run run ngón tay làm hình dạng của đóa hoa đang nở.

“Đầu to?”

“…” Người xung quanh càng cười dữ dội hơn.

Chỉ một cái tên như vậy, vì sức tưởng tượng phong phú không gì bằng của Thẩm Tùng Nguyên, mà tốn hơn hai phút thi đấu, cuối cùng Kim Đa Bảo không thắng được giải thưởng nào.

Để lại sân chơi cho độc giả, Kim Đa Bảo xuống lầu ăn điểm tâm, vừa cầm ly rượu đỏ trên giá muốn nếm thử, Thẩm Tùng Nguyên cũng đã theo xuống. Dưới lầu ít người, anh ta đi tới cạnh cô, cầm ly rượu khác xin lỗi, “Chốc nữa tặng cô một phiếu mua sách để bồi thường.”

Giải cao nhất của trò chơi là phiếu mua sách trị giá ba trăm đồng, do Hữu Đồ tài trợ.

Kim Đa Bảo cụng ly với anh ta, “Không cần đâu Thẩm tổng, chỉ chơi cho vui thôi.”

Ly rượu khá cạn, anh ta uống một hơi hết sạch, nếu không uống cũng khá ngại, cô đành cạn ly theo, uống xong mới phát hiện loại rượu này rất ngon, rất ngọt.

Thẩm Tùng Nguyên thấy cô quan sát ly rượu kia, bèn giải thích, “Đây là rượu điều vị, thay rượu đỏ bằng nhựa nho, nồng độ không cao, được dùng làm thức uống thông thường.”

“Thì ra là vậy.” Kim Đa Bảo để li xuống, cầm một ly rượu nho khác, nhân tiện cầm thêm một dĩa bánh ngọt, đi vòng qua kia tìm chỗ ngồi ăn.

Dưới lầu thật sự rất ít người, Thẩm Tùng Nguyên lại chỉ quen biết mình cô, nên cũng qua kia ngồi xuống cạnh cô. Anh ta tự lấy một chai rượu trong thuyền gỗ, bật nút rót vào ly, trầm mặc lắc lắc chiếc ly trong tay.

Hai người không nói gì, Kim Đa Bảo im lặng ăn bánh ngọt uống rượu nho, thỉnh thoảng đường dính vào miệng, cô lại lấy giấy lau một chút, hầu như không có tiếng động. Thẩm Tùng Nguyên thả lỏng chân, dựa vào ghế nghe tiếng nhạc trong quán cà phê, đôi khi hớp một ngụm rượu, tầm mắt lại lướt qua Kim Đa Bảo đang ăn này nọ, cảm giác cô gái nhỏ này khiến người ta rất thoải mái.

Anh ta đột nhiên hỏi, “Năm nay cô bao nhiêu tuổi?”

Kim Đa Bảo đáp thật thà, “Hai mươi hai.”

“Ồ.” Dường như Thẩm Tùng Nguyên chỉ muốn tán gẫu đôi câu, nhận được câu trả lời lại tiếp tục uống rượu nghe nhạc, đến khi Kim Đa Bảo sắp ăn xong đĩa điểm tâm thì nói tiếp, “Tôi cũng cầm tinh con chó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play