*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

297

Vì đã tham gia tổ chức hội sách một lần, nên lần này Kim Đa Bảo đã có kinh nghiệm hơn. Bận rộn chạy đôn chạy đáo suốt ngày, ngay cả chuyện Khâu Thiên về đội cũng không có thời gian để buồn nữa.

Dù sao cô đi làm cũng không thể ra ngoài chơi với Khâu Thiên.

Nhưng suy nghĩ thoải mái như vậy chỉ tồn tại trong giờ làm việc, đến cuối tuần không cần đi làm lại rất nhớ anh.

Hội sách lần này chỉ có buổi ký tặng, không có phân đoạn giao lưu, cũng không cần mời khách quý, nhưng vẫn có cánh truyền thông đến quay phim. Chuyện này cũng nhờ phía cao ốc sách liên lạc, nói là muốn quảng cáo cho Hữu Đồ.

Kim Đa Bảo suy đi tính lại, cuối cùng quyết định để lại bản sách đặc biệt tặng Thẩm Tùng Nguyên, cảm ơn sự giúp đỡ của anh ta. Cô nhờ nhân viên phụ trách trẻ tuổi kia chuyển giúp, không ngờ hai ngày sau Thẩm Tùng Nguyên lại gọi điện cho cô, nói là đã nhận được sách, nhưng tại sao không có quà đính kèm.

Kim Đa Bảo đáp kính cẩn: “Qùa tặng kèm của bộ sách này gồm một sổ ghi chép và một tập thơ, ngài muốn lấy cái nào?”

Thẩm Tùng Nguyên hơi trầm ngâm, “Không có thỏ sao?”

“…” Kim Đa Bảo cười gượng, “Nhà tôi có món thỏ xào vừng cay, ngài muốn không?”

Thẩm Tùng Nguyên bị cô chọc cười, “Cô đừng có mạnh miệng đấy, ngày nào đó tôi thật sự sẽ theo cô về nhà lấy.”

Kim Đa Bảo cho rằng “ngày nào đó” chỉ là lời hẹn đùa xa xôi, không ngờ “ngày nào đó” lại đến nhanh như vậy. Trước “ngày nào đó”, cô còn chưa bị sếp lớn gọi riêng vào phòng làm việc bao giờ.

Cô thấp thỏm nhớ lại những chuyện gần đây, có làm hỏng việc gì đáng để giám đốc đích thân đuổi người không. Sau đó phát hiện mình hoàn toàn xứng với tính từ “cần cù cố gắng”, căn bản không gây ra họa gì.

Gõ cửa bước vào trong, thấy giám đốc đang ngồi trên sô pha nói chuyện với người khác. Người nọ đưa lưng về phía cửa, nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại nhìn, không ngờ lại là Thẩm Tùng Nguyên.

Kim Đa Bảo chào hỏi giám đốc trước, sau đó hỏi thăm Thẩm Tùng Nguyên.

“Tiểu Kim đúng không?” Giám đốc cười ôn hòa, “Vừa rồi nói chuyện với Thẩm tổng, Thẩm tổng khen sách cô làm rất tốt, phù hợp với xu hướng thị trường, nội dung hay, thiết kế cũng đẹp mắt, tiêu thụ rất nhanh. Được nghe thế nên tôi muốn gặp xem nhân viên nào mà lợi hại như vậy, ừm, không tồi, làm rất tốt.”

Lần đầu tiên Kim Đa Bảo được sếp lớn khen trực tiếp như vậy, dù có điềm tĩnh đến đâu, nhưng vẫn chỉ là lính mới làm việc chưa tới một năm, cô nhịn không được, khẽ cong môi cười.

Giám đốc chỉ khen cô một câu, sau đó cho cô về phòng làm việc, hôm đó mãi đến lúc tan ca, cô vẫn sục sôi ý chí chiến đấu, như hận không thể trong một ngày đêm làm ra mười bộ sách hay.

“Công ty các cô cấp tiền thưởng cho ai tăng ca à?” Thẩm Tùng Nguyên gọi điện tới, vừa nhấc máy đã nói như vậy.

“Sao ạ?”

“Không phải lần trước nói sẽ đem thịt thỏ xào vừng cay cho tôi sao, đi thôi, tôi tới đòi nợ đây.”

“Thẩm tổng, ngài đang ở đâu?”

“Dưới công ty các cô.” Thẩm Tùng Nguyên vỗ vỗ tay lái, “Xuống đây đi.”

Lần thứ hai ngồi trên xe Thẩm Tùng Nguyên, Kim Đa Bảo bỗng nhớ lại chuyện bị Khâu Thiên bắt gặp lúc trước, lần đó anh rất giận, lần này không biết có trùng hợp như vậy không nhỉ?

Ừm, anh nói ngày mai mới về.

Nhưng có khi nào về sớm hơn để tạo bất ngờ cho cô không?

Thẩm Tùng Nguyên nhìn Kim Đa Bảo ngồi thừ người, đường xe chật cứng không thể di chuyển được, anh ta bèn bắt chuyện với cô, “Nghĩ gì thế?”

Kim Đa Bảo hoàn hồn, vuốt vuốt tóc, “Bỗng nhớ là hình như trong nhà hết thịt thỏ, món đó là của bạn cùng nhà, ngày nào cô ấy cũng ăn, nên mới đó mà hết sạch rồi.”

Thẩm Tùng Nguyên bật cười, “Hôm nay tôi chỉ tới công ty các cô bàn chuyện thôi, tiện đường chở cô một đoạn, không đến mức tham ăn như vậy.”

Kim Đa Bảo còn chưa kịp trả lời, điện thoại di động bỗng vang lên, cô nghe chừng nửa phút mới biết là trường lái xe gọi tới, ngồi nói chuyện với đối phương một lát rồi cúp máy.

“Thông báo ngày thi cho cô hả?” Thẩm Tùng Nguyên nghe cô nói chuyện nên đã đoán được đại khái.

“Vâng, năm ngoái tự học ở nhà, thi không đậu…” Kim Đa Bảo lúng túng đáp.

“Ồ, vấn đề ở đâu?”

“Bài số 3*, thực hành không đạt yêu cầu.”

(Thi lái xe ô tô B1-B2 có 11 bài thi thực hành, bài số 3 là Thi dừng xe và khởi hành ngang dốc)

“Do luyện tập ít, dễ hồi hộp.” Thẩm Tùng Nguyên nhìn dòng xe đông nghịt không có điểm cuối, “Muốn đổi chỗ với tôi không, lái thử một chút?”

“Để tôi cầm lái?”

“Ừ, tìm cảm giác cho quen.” Thẩm Tùng Nguyên nói là làm, cởi dây an toàn ra, “Không sao đâu, cô lái đi, đông như vậy cô cũng không chạy nhanh được, nếu va chạm sứt mẻ gì cứ để tôi lo.”

“Không được không được.” Kim Đa Bảo xua tay liên tục, “Tôi sợ ngài sẽ bồi thường tới sạt nghiệp mất.”

“Không lái thật sao?” Thẩm Tùng Nguyên thắt dây an toàn lại, “Vậy thi thêm vài lần nữa, thất bại nhiều lần sẽ tìm được quy luật thôi.”

“Thật ra trường kinh nghiệm của tôi cũng không ít lắm, lần này là lần thứ tư…”

“Ha ha, cả ba lần em đều bị hủy quyền thi?” Khâu Thiên trong điện thoại chẳng hề cảm thông, cười nhạo cô, “Em cũng lợi hại thật, bị hủy ở chỗ nào?”

“Mỗi lần hủy đều không giống nhau, chủ yếu là do giám sát viên ngồi ở ghế lái phụ làm em căng thẳng, ông ấy vừa hướng dẫn là em liền mắc lỗi…” Kim Đa Bảo oan ức giải thích, “Em tính xin chủ biên nghỉ phép mấy ngày, cả tuần trước không có thời gian, bây giờ phải về nhà tập một chút, nhất định lần này phải qua… qua rồi mới thi các phần còn lại được…”

Khâu Thiên nghe thế thì không cười nữa, “Chừng nào em đi, tối mai anh mới về, tốt xấu gì em cũng phải ở cùng anh một ngày rồi mới đi đấy.”

“Một ngày không được.” Kim Đa Bảo cũng thấy rất tiếc, “Có thể nán lại nửa ngày, em đi tàu hỏa chiều ngày mốt, như vậy tối mới đến nhà được.”

“Nửa ngày thì nửa ngày vậy.” Khâu Thiên thỏa hiệp, “Thế anh luyện với em nửa ngày, em nhớ dậy sớm một chút.”

Anh nói là làm, tối đó về không qua tìm Kim Đa Bảo, năm giờ sáng hôm sau mới gọi điện đánh thức cô tập lái xe.

Kim Đa Bảo lạnh run, nhìn Khâu Thiệu đậu chiếc xe con màu đen vào ven đường, kinh ngạc hỏi, “Xe của anh hả?”

“Của ba anh.” Anh đáp xong, dường như muốn giải thích thêm gì đó, “Anh cũng mua nổi.”

Kim Đa Bảo chỉ muốn mau ngồi vào trong xe, bèn khen đôi câu qua quýt, “Lợi hại.”

Mở máy sưởi được một lúc, Kim Đa Bảo thắt dây an toàn trước ngực, ngập ngừng hỏi Khâu Thiên, “Anh có bằng lái xe thật à?”

“Tập lái xe với em thì cần bằng làm gì, mang theo cái mạng là được rồi.”

“Này, rốt cuộc anh…”

“Có có có, em cho là ai cũng có năng lực như vậy à, thi thực hành bốn lần đều bị đuổi về?” Khâu Thiên không nhịn được vỗ vỗ cánh tay của cô, “Mạnh dạn lái là được thôi.”

Có người ngồi bên cạnh, nên Kim Đa Bảo lái xe rất cẩn thận. Sáng sớm có nam sinh vừa ra khỏi nhà, thong thả đạp xe vượt qua bọn họ…

Khâu Thiên hướng dẫn Kim Đa Bảo tập lái trên làn đường cho xe chạy trong sân trường, “Em lái nhanh lên một chút, lát nữa các cụ có thể ra ngoài tập thể dục. Tuy là anh kiếm được nhiều, nhưng nếu em thật sự tông người ta, anh cũng không bồi thường nổi.”

Anh huyên thuyên như vậy lại không làm Kim Đa Bảo thấy phiền, ngược lại giống như đang tìm chút cảm giác, mắt cô dáo dác nhìn phía trước, nói với Khâu Thiên, “Anh dữ thêm chút nữa đi, lớn tiếng vào, giám sát viên bên cạnh em có thể sẽ rất hung dữ, anh bắt chước một lần cho em dễ tìm cảm giác.”

“Được.” Khâu Thiên hắng hắng giọng, mở miệng tuôn: “‘Bíp’, cô đang lái cái đường ‘bíp’ gì thế hả, cô ‘bíp’ học ‘bíp’…”

“Dừng lại!” Kim Đa Bảo ngắt lời anh, “Giám sát viên chỉ hơi lớn giọng thôi, không mắng người ta thế! Anh học ai nhiều câu thô tục như vậy hả, Siri của anh có chức năng này à?”

Khâu Thiên khoanh tay, “Nghe fan hâm mộ mắng nhiều là biết.”

Kim Đa Bảo bất mãn lườm anh, “Sau này không được học nữa, giống lưu manh lắm.”

“Đỗ xe bên đường một chút.” Khâu Thiên chỉ chỗ trống phía trước.

“Chi vậy?” Kim Đa Bảo liếc mắt nhìn sang đó.

Anh bình tĩnh cười, “Muốn lưu manh một chút.”

… Kim Đa Bảo giả vờ không nghe thấy, chạy vượt qua chỗ đất trống kia.

Tuy là thứ bảy, nhưng qua tám giờ người đi đường đã đông hơn nhiều, Kim Đa Bảo thở hắt ra, trả xe về chỗ cũ an toàn, bỗng thấy mệt lả, “Em về ngủ đây.”

“Ừ, lúc gần đi thì nói anh một tiếng, anh lái xe chở em.”

“Thật sự có bằng lái rồi sao?”

“Em hỏi đi hỏi lại tám trăm lần rồi đó.” Khâu Thiên nhìn cô bất đắc dĩ, “Mau đi ngủ đi, nếu không lên xe buồn ngủ lắm. Xinh đẹp như vậy bị người ta bắt đi bán thì làm sao bây giờ?”

Tuy bình thường anh cũng hay nịnh nọt cô như thế, nhưng mỗi lần nghe đều làm cô cười không dứt.

Cô về nhà đắp mặt nạ ngủ, chỉnh lại đồng hồ báo thức.

Vì phải ở lại mấy ngày, nên cô chuẩn bị cả vali. Xách vali xuống cầu thang được vài bước, đã nghe thấy tiếng đóng cửa phía trên, sau đó Khâu Thiên không nói lời nào chạy xuống giúp cô xách vali.

Cô bỗng nhớ mới đây không lâu, anh cũng im lặng giúp cô vác hành lí lên lầu như vậy, còn qua nhà cô ăn hết nửa phần cơm chiên… Nghĩ lại thật đúng là kì diệu.

Hửm? Không đúng, đó không phải là lần đầu bọn họ gặp nhau, Khâu Thiên nói đã gặp cô từ trước!

Cô đi theo, ngồi vào xe hỏi anh, “Anh vẫn chưa nói cho em biết, lúc trước chúng ta gặp nhau ở đâu?”

“Em vẫn không nhớ ra à?” Khâu Thiên còn hoang mang hơn cô.

“Trí nhớ của em không tốt lắm…”

Khâu Thiên khởi động xe, “Anh không phân tâm được, em nhất định phải chọn lúc anh lái xe để ôn chuyện cũ (1) à?”

“Sục sôi năm tháng ròng (2).” Kim Đa Bảo buột miệng đọc một câu thơ.

(Trong câu (1), từ “ôn chuyện cũ” có âm Hán là “Ức vãng tích”, câu (2) có âm Hán là “tranh vanh tuế nguyệt trù”. “Ức vãng tích tranh vanh tuế nguyệt trù” là câu thơ trích trong bài Thấm viên xuân – Trường Sa của Mao Trạch Đông.)

“Hả?” Khâu Thiên không hiểu gì cả.

“Không có gì.” Kim Đa Bảo rụt người dựa xuống ghế, “Anh đã không thể phân tâm, vậy em sẽ ngủ một chút.”

“Không được ngủ.” Khâu Thiên giơ tay chộp lấy cổ áo cô, bắt cô ngồi dậy, “Nửa tháng không gặp, em vừa thấy anh đã muốn đi ngủ à? Nói chuyện đi.”

“Được rồi.” Kim Đa Bảo thở dài ngồi dậy, bắt đầu thăm dò, “Lúc gặp em lần đầu có phải anh thấy em rất đẹp không?”

Khâu Thiên suy nghĩ một chút, lắc đầu.

“…” Kim Đa Bảo kiên định, “Vậy chắc chắn là anh nhận nhầm người!”

Khâu Thiên cười giễu, giơ tay búng trán cô.

Kim Đa Bảo nghiêng đầu phản đối, “Anh tập trung lái xe đi!”

Đường cao tốc không kẹt xe, nên rất nhanh đã đến nhà ga. Nơi tiễn khách không cho ở lâu, Khâu Thiên vác vali trong cốp xe ra giúp cô, sau đó phải lên xe ngay, “Về đến thì gọi anh một tiếng.”

Lâu rồi mới được gặp anh, vừa gặp không bao lâu lại phải rời đi, hơn nữa lần này chính cô là người đi. Kim Đa Bảo bỗng cảm thấy không nỡ, cô kéo vali, vòng qua cửa xe bên kia, “Giáng Sinh anh được nghỉ không?”

“Chưa biết.” Khâu Thiên ló đầu ra ngoài cửa xe, “Nhưng chắc là được.”

“Ừm…” Kim Đa Bảo càng luyến tiếc hơn.

Chiếc xe phía sau đã không kiên nhẫn nữa, bắt đầu ấn còi thúc giục, Khâu Thiên đành động viên Kim Đa Bảo, bảo cô vào ga, “Về rồi điện thoại…”

Kim Đa Bảo cúi người hôn lên gương mặt ló ra ngoài của anh, sau đó vội vàng kéo hành lí như bay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play