*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy trên khán đài, người hâm mộ đã về hơn phân nửa, tuy không đến mức bị mười mấy camera bao vây, nhưng Kim Đa Bảo vẫn cảm thấy áp lực khó tả.
Cô cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh như hàng ngàn mũi tên đâm vào người mình, mặt cô đỏ bừng, ngẩn người nhìn Khâu Thiên, để anh ta sờ sờ đầu như con chó nhỏ. Cô thấy chủ sự Phương đã tập hợp cầu thủ ra về, cũng thấy Khâu Thiên nhắn lại với nhân viên an ninh, cho anh dắt cô đi lối an toàn để ra ngoài, cô còn thấy Tiểu Lộc và Tiểu Vân chạy tới cạnh mình tíu tít gì đó.
Đại khái phải hơn mười phút, vệt đỏ trên mặt cô mới có thể tan đi phân nửa, từ lối an toàn ra ngoài, cô mới nghe rõ câu hỏi của hai cô bạn.
Hai người hỏi cô: “Tỉnh lại chưa (1)?”
Cô ngơ ngác trả lời: “Tô là ai (2)?”
(Trong câu (1), Tiểu Lộc – Tiểu Vân đã dùng chữ “Tô bạo”: “Tô” có nghĩa là sống lại, đã chết nhưng hồi lại; còn “bạo” có nghĩa là đột ngột, bất ngờ. Nên ý của Tiểu Lộc và Tiểu Vân là cô đã hoàn hồn, đã tỉnh lại sau bất ngờ chưa. Nhưng ở câu (2), Kim Đa Bảo lại chơi chữ, chữ “Tô” cũng có trong tên người, nên cô mới hỏi “Tô là ai?”)
“…”
Tiểu Vân không ngừng lắc lắc cánh tay cô, “Đừng đánh trống lảng, mau nói đi, bây giờ cậu có cảm giác gì?”
“Cảm giác?” Kim Đa Bảo cúi đầu nhìn mình, bên trong là áo lông xanh nhạt, bên ngoài là áo đá banh xanh đậm, cánh tay cô còn bị bọc trong đó, đầu cô mù mờ, quên cả suy nghĩ, “Cảm giác như một lon nước có ga.”
“Tách!” Tiểu Lộc giơ camera về phía cô, bấm máy, “Hình lưu niệm cho lon nước có ga đây.”
Kim Đa Bảo khụt khịt mũi, giơ tay, cởi chiếc áo ướt nhẹp bị lộn ngược của Khâu Thiên và áo mình mua ra một lúc, cô thì thào một câu: “Là lon nước có ga thối hoắc mới đúng.”
Lúc về đến nhà thì cũng đã khuya, Tiểu Lộc lái xe chở hai người về, nhân tiện ngủ lại nhà Kim Đa Bảo, không ngờ ba người chơi với nhau rất ăn ý, xem đá bóng xong vẫn còn rất kích động, bèn mở sòng chơi đấu địa chủ.
Tiểu Lộc cầm điện thoại lướt tin tức, thấy trang chủ câu lạc bộ đã đăng hình chụp của cầu thủ và người hâm mộ, cô nàng đẩy Kim Đa Bảo, gọi cô qua xem, “Chậc chậc, xem cái này đi, người ta đều nhìn máy ảnh, chỉ có Ngưu Lang Chức Nữ các người đứng xa xa nhìn nhau.”
Kim Đa Bảo phóng to hình lên xem, tấm hình chụp đúng lúc Khâu Thiên đang gọi cô ra sau anh, cô lại xua tay nói không qua. Khâu Thiên còn tạm, anh ta chỉ nghiêng đầu nhìn cô. Còn cô đã giơ tay lên, mắt còn nhắm lại, trông rất xấu…
“Trơi ơi, có người đăng hình chụp cậu và Khâu Thiên này!” Tiểu Vân cũng đang lướt tin tức, vào một bài post đăng hình Khâu Thiên chụp cùng người hâm mộ, đọc đến cuối bài thì thấy ảnh Khâu Thiên cởi trần, trông rất bắt mắt, còn Kim Đa Bảo chỉ lộ một bên má. Nếu so với những nữ hâm mộ ăn mặc hở hang lòe loẹt khác, cô nàng bị bọc trong mấy lớp áo như Kim Đa Bảo, quả thật trông rất giống… một lon nước có ga.
Có rất nhiều bình luận hâm mộ sự may mắn của Kim Đa Bảo, cũng có bình luận chỉ trích Kim Đa Bảo, nói cô đòi hỏi quá đáng, sau đó có fan hâm mộ bắt đầu lo lắng, không biết Khâu Thiên tặng đồng phục cho người khác, có bị phạt tiền hay kỉ luật gì không…
Tốc độ bình luận rất nhanh, các cô còn chưa kịp nhìn xong đã bị đẩy sang trang khác, lần đầu tiên Kim Đa Bảo mới nghiêm túc nghĩ đến vấn đề này: Khâu Thiên, hình như anh ta rất được yêu mến.
Mệt mỏi gần chết, thay phiên nhau tắm, Kim Đa Bảo tắm xong đầu tiên, nằm trên giường, cầm điện thoại nhớ lại chuyện diễn ra tối nay, suy nghĩ một chút lại không khỏi bật cười, lúc đó mơ màng nên quên mất vài chi tiết, bây giờ về nhà yên tĩnh, cô bỗng nhớ đến một chuyện…
Cơ bụng anh ta là hàng hảo hạng, dù thả lỏng người cũng có thể thấy những múi bụng rất đẹp mắt.
Trên người anh còn có mồ hôi, trời lạnh như thế, không biết có bị cảm không nhỉ?
…
Hừ, ai bảo anh ta chọc cô!
Cô nhớ lúc anh sờ đầu cô, hai người đứng cách nhau rất gần, khi đó cô còn trông rất ngốc nghếch. Đó không phải… là cảnh sờ đầu lãng mạn trong truyền thuyết sao? Đáng lẽ lúc đó cô nên bày tỏ tình cảm! Sau đó, sờ lại đầu anh ta?
Ở trên giường lăn lộn cười khúc khích một hồi, điện thoại di động bỗng vang lên, Kim Đa Bảo thấy tên người gọi, liền hắng giọng, ngồi dậy nghe điện thoại, “A lô?”
“Cô ngủ chưa?” Khâu Thiên mệt mỏi hỏi.
“Chưa.”
Khâu Thiên “Ừm” một tiếng, trầm mặc vài giây rồi chợt nói, “Muốn ra ngoài chơi không?”
“???” Kim Đa Bảo nhìn đồng hồ đặt trên tủ đầu giường, đã một giờ sáng, “Cậu đang ở đâu?”
“Dưới lầu.” Khâu Thiên bổ sung, “Cửa cầu thang.”
“Cậu về rồi à?”
“Ừ, được nghỉ ba ngày.” Lúc nãy đầu óc Khâu Thiên hơi mụ mị, hỏi một câu khá ngốc, bây giờ suy nghĩ cẩn thận, giọng bỗng trở nên nghiêm khắc hẳn, “Trễ thế này sao cô còn chưa ngủ, mau ngủ đi, tôi về nhà đây, muộn…”
“Ngày mai!” Kim Đa Bảo sợ anh cúp điện thoại, vội cắt ngang lời anh, “Ngày mai ra ngoài chơi đi…”
Khâu Thiên nở nụ cười khe khẽ, “Được, ngay mai tôi tìm cô.”
“À… ngủ ngon!” Dũng khí ban nãy đã bị dùng hết, Kim Đa Bảo xấu hổ lập lại lần nữa, “Ngủ ngon.”
Cúp điện thoại, cô vội nhảy xuống giường, còn chưa mang giày đã xông ra cửa, cô dán lỗ tai lên cửa, nghe âm thanh bên ngoài, đứng đợi một hồi mới nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là tiếng mở chìa khóa, tiếng đóng cửa.
“Bảo, cậu làm gì vậy?” Tiểu Lộc lau tóc, từ phóng tắm bước ra, nhìn bộ dạng kì quái của Kim Đa Bảo.
“À, hình như có tiếng chuột kêu ngoài cửa, nên tới xem thử.” Kim Đa Bảo mặt không biến sắc, trả lời một câu, sau đó bình tĩnh quay về phòng. Cô đắp kín chăn, đưa lưng về phía Tiểu Lộc, cắn ngón tay để không bật ra tiếng cười.
Đại khái là do tối đó nghĩ hôm sau phải mặc gì quá lâu, nên ngủ không được ngon, sáng sớm mở mắt đã thấy hơn mười giờ. Tim Kim Đa Bảo rơi lộp bộp, vội cầm điện thoại xem Khâu Thiên có liên lạc với cô không.
Hay quá, không có.
Có lẽ anh ta cũng đang ngủ nướng.
Nghĩ như vậy làm Kim Đa Bảo yên tâm đôi chút. Cô cầm dây cột tóc hình con bướm cực kì diêm dúa trên bàn, đây là quà bạn tặng cô, dùng nó buộc tóc lên, sau đó chạy xuống toilet rửa mặt.
Lúc đi ngang qua phòng khách, cô bỗng cảm thấy không khí có chút kì lạ. Đi lùi hai bước, nghiêng đầu nhìn ghế sa lon một chút, nhưng vừa nhìn, suýt nữa tim cô đã rớt ra ngoài —— Ai thế kia? Đây là nhà cô phải không? Cô đang làm gì vậy?
Khâu Thiên đang xem ti vi, bỗng quay đầu, nhìn cô cười, “Cô ngủ say thật, tôi ngồi đây hơn nửa tiếng rồi.”
Phản ứng đầu tiên của Kim Đa Bảo là vội vàng gỡ dây cột tóc kia xuống, sau đó ném qua một bên. Cô giơ tay, vuốt vuốt tóc, “Tôi, tôi đi rửa mặt trước.”
“Ừm.” Khâu Thiên gật đầu, tiếp tục xem ti vi.
Nhìn người đang đánh răng trong gương, Kim Đa Bảo thấy hơi mù mờ. Tại sao Khâu Thiên lại ngồi trong nhà cô xem ti vi? Ai mở cửa cho anh ta vào? Ôi trời, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì thế? Mất mặt quá…
Đứng trong toilet sửa soạn nửa ngày, Kim Đa Bảo mới dám lò dò bước ra ngoài. Cô qua phòng Tiểu Vân nhìn thử, phát hiện cô nàng vẫn đang ngủ.
Tầm mắt Khâu Thiên chuyển từ TV sang cô, cô mặc một chiếc áo thun màu trắng, và một chiếc quần ngủ màu xanh rất rộng, bộ đồ càng làm cô trông nhỏ nhắn hơn.
“Bạn cô mở cửa cho tôi, còn nhờ tôi nới với cô là công ty có việc, nên đi trước.”
“Vậy hả.”
Hai người không nói gì, trong phòng chỉ còn tiếng ti vi không lớn không nhỏ.
“Tôi thay đồ một chút, sau đó chúng ta ra ngoài chơi.” Kim Đa Bảo sợ quấy rầy Tiểu Vân, nên hạ thấp giọng.
Khâu Thiên đặt tay lên đầu gối, khom lưng, cúi đầu xuống, học theo cô, thì thào trả lời, “Được.”
Không hiểu sao Kim Đa Bảo lại cảm thấy mình đang làm chuyện mờ ám, vội chạy về phòng.
Dùng bữa trưa sớm trong tiệm thức ăn nhanh, Khâu Thiên hỏi Kim Đa Bảo muốn đi đâu chơi. Kim Đa Bảo suy nghĩ một chút, đề nghị, “Tới nhà sách thành phố không?”
“Cô cho là học sinh trung học đang hẹn hò à? Cùng mua sách giáo khoa?”
Bị hai chữ “hẹn hò” kích thích, Kim Đa Bảo cắn môi, không nói gì nữa.
Cuối cùng, hai người đón xe đến khu thương mại, sau đó rẽ trái rẽ phải, tới một khu trò chơi rất rộng lớn. Khâu Thiên lắc lắc vai, giống như đang hoài niệm, quay đầu nói với Kim Đa Bảo, “Hai ba năm rồi tôi không tới đây chơi.”
Từ nhỏ đến lớn, Kim Đa Bảo ngoan ngoãn còn chưa vào tiệm internet bao giờ, đối với cô mà nói, những khu trò chơi thế này rất xa lạ… Cô đi theo sát Khâu Thiên, anh chơi gì thì cô chơi nấy.
Bắn súng, thảm hại.
Đánh nhau, mười chiêu đã bị KO.
Đua xe, cô đụng vào rào chắn, rơi xuống vực, sống chết không rõ.
Bóng rổ, máy nhảy, đánh trống, bắt cá… Hình như không có trò nào mà Khâu Thiên không biết chơi.
Kim Đa Bảo giận dỗi, ném áo khoác lên ghế, “Không chơi nữa, chẳng vui tí nào.”
Khâu Thiên ngậm kẹo mút, nghe thế thì nhảy khỏi ghế đua xe, anh nắm que kẹo, xoay trong miệng, “Để tôi gắp thú nhồi bông cho cô.”
Lúc này, mặt Kim Đa Bảo mới tươi tỉnh một chút. Nhưng không biết Khâu Thiên đang cố ý trêu chọc cô, hay là thế nào, những trò khác anh ta đều chơi rất giỏi, nhưng đứng đây gắp thú một hồi, lại bỗng thay đổi thành người khác, anh ta loay hoay mãi, nhưng vẫn không gắp được con nào.
Kim Đa Bảo không chờ nổi nữa, thấy Khâu Thiên dừng lại ở một vị trí khó gắp, cô liền giơ tay, nắm bàn tay đang đặt trên cần điều khiển của Khâu Thiên, “Mau nhấn đi, mau nhấn đi.”
Khâu Thiên nhìn tay cô một giây, sau đó chậm rãi ấn nút, không ngờ lại thật sự gắp được một chú thỏ màu hồng nhạt.
“A a a a~” Kim Đa Bảo nhảy cẫng lên, vỗ tay, vui vẻ ôm chú thỏ kia, “Xem ra tôi rất có thiên phú chơi trò này!”
Xu còn dư, Kim Đa Bảo đều dùng để chơi gắp thú, cô cũng không nhìn món khác, chỉ tập trung gắp thỏ.
Khâu Thiên đứng bên cạnh, dựa vào máy gắp nhìn cô, trong ánh đèn lúc sáng lúc tối, Kim Đa Bảo nghiêm túc như đang đi thi, mắt cô không chớp, tìm góc độ để chỉnh cần gắp rơi xuống, hoàn toàn không để mắt đến anh chàng đang ngậm kẹo bên cạnh.
Khâu Thiên có chút khó chịu, cố gắng chịu đựng đến lúc cô chơi hết xu, mở miệng hỏi, “Đi ăn chút gì không?”
Nào ngờ Kim Đa Bảo lại chơi đến nghiện, dứt khoát từ chối, “Tôi còn muốn chơi tiếp, phải mua thêm xu mới được.” Nói xong thì quay đầu chạy tới chỗ đổi tiền xu.
Nhưng mới đi được hai bước, trên bụng bỗng mọc thêm một cánh tay. Sau đó cô bỗng cảm thấy mình đang bị người ta lôi đi, chân bay lơ lửng trong không trung.
Khâu Thiên dùng một tay nhấc eo cô lên, tay kia cầm mấy con thỏ vừa gắp được. Ôm cả người lẫn thỏ theo hướng ngược lại, bước ra khỏi cửa, “Nghe lời.”
“…” Toàn thân Kim Đa Bảo cứng ngắc, luống cuống như một con thỏ lông mao ngốc nghếch.
Bị thả xuống trước cửa, Kim Đa Bảo lại không dám nhìn Khâu Thiên, cô chỉ bảng hướng dẫn bên cạnh, nhỏ giọng nói, “Tôi đi vệ sinh một chút.”
“Đi đi.” Khâu Thiên làm như vừa rồi không xảy ra chuyện gì.
Kim Đa Bảo hoảng hồn bước vào trong, sau đó đứng trước bồn rửa tay, nhìn gương vỗ mặt mình, “Lên tinh thần đi, Kim Đa Bảo, tỉnh lại nào!”
Mải tự cổ vũ mình, cô hoàn toàn không phát hiện tấm bảng nhắc nhở “Đang hỏng” dán trên bồn rửa tay, cô mở nhẹ vòi nước, sau đó “Ào” một tiếng, cả nắp và nước trong vòi đều bắn ra ngoài, làm toàn thân Kim Đa Bảo ướt nhẹp.
Muốn lấy giấy lau cũng không được, Kim Đa Bảo uể oải đi ra. Cô chỉ giọt nước còn nhỏ tí tách trên quần và áo mình, giải thích với Khâu Thiên, “Bồn rửa tay bị hư.”
Khâu Thiên nhíu mày, mùa đông khá lạnh, bị ướt như vậy rất khó chịu. Anh nhìn xung quanh một vòng, mắt rơi vào bảng tên của nhà nghỉ gần đó, dắt Kim Đa Bảo và hai chú thỏ bông, nói: “Đi thôi.”