Sau khi biết chuyện Quý Thâm Ngạn chuyển đi, Hoa Tử Thạc cũng chỉ có thể oán giận vài cậu, dù sao tính cách của Quý Thâm Ngạn cũng là độc lai độc vãng(1). Tới khi anh nghe Ngô Hi nói cũng muốn chuyển ra ngoài ở, Hoa Tử Thạc chế giễu.

“Không phải chứ, đuổi theo ra tận bên ngoài, Tiểu Hi, cậu thật cố chấp.”

Ngô Hi đáp lại: “Chỉ còn hai người các cậu ở lại không tốt sao?”

Hoa Tử Thạc lập tức nói: “Đúng thế.” Vừa nói liền vị Lâm Vũ xem thường.

Lâm Vũ dẹp Hoa Tử Thạc qua một bên, kiến nghị với Ngô Hi: “Tiểu Hi, cậu đừng làm khổ bản thân.”

Ngô Hi gật đầu cười: “Tôi biết.” Nếu cậu đã quyết định, chỉ có thể dũng cảm bước tiếp về phía trước.

“Đồ đạc đã dọn xong rồi, anh họ còn chờ tôi dưới lầu, tôi đi đây.” Ngô Hi kéo va li tạm biệt hai người.

Tiễn cậu đi, Hoa Tử Thạc ngửa mặt lên trời ai thán: “Vốn là phòng ngủ náo nhiệt, thoáng cái hai người đi mất.” Lập tức ôm chầm lấy Lâm Vũ cười gian, “Nhưng mà bà xã, sau này chúng ta có thể ân ái trong phòng rồi.”

Lại bị Lâm Vũ khinh bỉ một phen.

Ngô Hi ngồi trên ghế phó lại, lau đi mồ hôi trên mặt, cười cảm ơn với Ngô Tử Ý ở ghế lái, “Anh họ, cảm ơn anh.”

Ngô Tử Ý lấy tay gõ nhẹ lên đầu cậu, mạnh mẽ nói: “Muốn cảm ơn anh thì mau xử lí cái thằng nhóc kia đi, đừng làm khổ mình nữa.”

Ngô Hi không đáp lời, những ngày sau này của cậu rất mờ mịt.

“Anh họ, năm đó làm sao anh Ngôn Nam theo đuổi được anh thế?” Biết đâu anh cậu có thể truyền thụ chút kinh nghiệm cho cậu.

Ngô Tử Ý ho khan, im lặng không nói, khởi động xe thể thao phóng nhanh như chớp.

Được rồi, Ngô Hi không tiếp tục hỏi nữa, cậu mơ hồ nhận ra trên mặt anh có nhàn nhạt ửng đỏ.

Hai người đi tới nơi, phòng ở cho thuê cách trường không xa lắm, quanh cảnh xung quanh cũng không tệ.

“Anh họ, đây là anh tìm được sao, ở gần cậu ấy không?” Vấn đề này mới là thứ Ngô Hi quan tâm hàng đầu.

Ngô Tử Ý đóng cốp xe: “Yên tâm, tuyệt đối gần.”

Khi Ngô Tử Ý đưa Ngô Hi tới trước cửa phòng, cậu vô cùng kinh ngạc. Phải công nhận hiệu suất làm việc của anh cậu siêu cao, thuê được phòng đối diện với Quý Thâm Ngạn. Nhìn cửa phòng đóng chặt, trong lòng Ngô Hi thầm nghĩ không biết có phải cậu ấy không ở nhà hay không.

Một cánh cửa thật gần, khoảng cách lại thật xa.

Ngô Tử Ý vẫy tay trước mặt cậu, ý bảo mau gọi hồn trở về đi, ám chỉ nói: “Yên tâm, sau này cơ hội ở chung còn nhiều.”

Cuối cùng hai người dọn dẹp đơn giản hành lí và phòng ở một lần, ba phòng nhỏ một phòng khách, tuy rằng không rộng rãi, nhưng rất ấm cúng, đem lại cho người ta cảm giác an toàn. Trước cửa sổ phòng là một bồn hoa rực rỡ sắc màu, chỉ nhìn những cảnh đẹp này cũng làm tâm hồn thấy thư thái.

Xem ra anh họ không chỉ sắp đặt được vấn đề khoảng cách mà ngay cả phương diện hoàn cảnh sống của chú ý rất kỹ.

Anh nói đúng, sau này cơ hội chạm mặt nhiều, Ngô Hi tự an ủi mình, bắt đầu mở máy tính ra.

Vừa đăng nhập vào QQ, đã có file được gửi offline tới. Cậu nhìn tên người gửi, có chút khiếp sợ gõ đáp: “Nhanh như vậy đã thu xong âm?”

Cậu mới chỉ vài ngày không lên QQ mà thôi, cách lần nghe Thâm Thủy cùng Thủy Mạt Pia kịch cũng không bao lâu, mặc dù chỉ là âm thô của dự cáo, nhưng tốc độ như vậy quá là nhanh.

Miên Hoa Bào lập tức đáp lại: “Đó là do kịch tổ muốn cố gắng xong trong năm nay.”

Các kịch truyền thanh bình thường ra một kỳ chậm nhất cũng phải mất tới một năm, 《 Bóng lưng nhạt nhòa 》tốt xấu gì cũng có năm kỳ, Tây Vô cảm thấy kế hoạch của Miên Hoa Bào quá vĩ đại rồi.

Thấy cậu không đáp lại, Miên Hoa Bào lanh lợi trả lời: “Không nên nghi ngờ vào tốc độ giục âm của tỷ tỷ, yên tâm đi, tôi cứ cách một giờ tới giục một lần, xem bao giờ họ mới buông vũ khí đầu hàng.”

Có khi lại phản tác dụng ấy chứ.

Miên Hoa Bào: Được rồi, âm thô kỳ một của Thủy Mạt cũng thu xong rồi, trước tiên cậu cứ xử lí âm thô đi.

Tây Vô: Nhanh vậy?

Miên Hoa Bào: Anh ấy nói vài ngày nữa muốn đi du lịch, tất nhiên tôi phải buộc anh ấy giao âm cho tôi rồi.

Sau khi nói chuyện với Miên Hoa Bào, Tây Vô bắt đầu làm hậu kỳ.

May mà âm sắc của chủ dịch và hiệp dịch rất tốt, không cần phải xử lí quá nhiều, mất thời gian chủ ý là do âm của vai quần chúng, rất nhiều tạp âm, sửa tốn nhiều công sức.

Bất tri bất giác đã tới mười giờ tối, bình thường quy luật làm việc và nghỉ ngơi của cậu là mười giờ lên giường đi ngủ, trừ khi làm hậu kỳ bị giới hạn thời gian, cậu sẽ thức suốt đêm. Chính cậu cũng không muốn kéo dài lâu, sợ làm ra có sự cố gì lại hại cả kịch tổ.

Đứng dậy lấy một ly nước giải khát, Tây Vô tiếp tục phấn đấu.

Hoàn thành xong một phần ba công trình, avatar QQ quen thuộc lại nhấp nháy ở góc dưới màn hình. Là Thâm Thủy Tỉnh.

Thâm Thủy Tỉnh: Đã trễ thế này còn chưa ngủ.

Tây Vô: Đang thức đêm khổ chiến làm hậu kỳ, Bào Bào giục quá gấp.

Thâm Thủy Tỉnh: Không phải tôi đã bảo cô ấy để cho em nhiều thời gian làm hậu kỳ sao, cô ấy bảo bao lâu?

Tây Vô: Á, ba ngày.

Thâm Thủy Tỉnh: Miên Hoa Bào này chậm tiến độ một chút sẽ chết sao?

Nhìn oán giận của Thâm Thủy Tỉnh, từ đôi lời của anh, cậu có thể cảm nhận được anh đang vì cậu mà bất bình.

Tây Vô: Trước đó tôi đã chuẩn bị âm hiệu xong rồi, có thể làm rất nhanh, hơn nữa chỉ là dự cáo, không tốn quá nhiều thời gian.

Thâm Thủy Tỉnh: Được rồi, em đừng có cố quá sức.

Tây Vô: Ừ (つω`)~

Những đoạn trò chuyện trên mạng như vậy, thỉnh thoảng làm nũng, thỉnh thoảng được anh quan tâm, phương thức ở chung như vậy thật không tệ. Không cần vạch trần sự thật cậu là Ngô Hi, cũng không cần biết anh là Quý Thâm Ngạn. Chỉ là Tây Vô chuyện trò cùng Thâm Thủy Tỉnh.

Tây Vô nghe đi nghe lại một đoạn âm thô, càng nghe lông mày càng nhăn tít lại, cần lật lại xem kịch bản cùng nguyên tác.

Vai lưu manh A có phải quá lỗ mãng hay không, làm người ta có cảm giác nhõng nhẽo. Tuy rằng âm thô này đã được đạo diễn xét duyệt rồi mới giáo, nhưng Tây Vô vẫn cảm thấy nếu xếp âm lưu manh A này vào cùng với chỉnh thế tác phẩm, sẽ rất giả tạo.

Cậu cùng Thâm Thủy Tỉnh thảo luận một chút, đối phương cũng có cùng quan điểm như thế. Vậy nên Tây Vô phản ánh lại với đạo diễn.

Tây Vô: Đạo diễn, lưu manh  A nói câu này chưa đạt, lại làm cho người ta thấy có chút õng ẹo.

Bên kia đạo diễn chưa trả lời, chắc là đang nghe lại.

Đạo diễn  – Lam Sắt: A, Tiểu Tây Tây, giờ nghe lại tôi cũng thấy được vấn đề này, để ngày mai tôi bảo cậu ta phản âm, cậu chờ nhé.

Tây Vô: Được.

Vai phụ A cũng chỉ nói hai câu thôi, không ảnh hưởng gì đến toàn bộ tác phẩm, nếu phải chờ, Tây Vô liền chờ đạo diễn giao phản âm rồi mới ghép.

Đêm tối đen như mực, yên tĩnh như tờ, trong phòng vắng lặng chỉ có tiếng kích chuột cùng thanh âm gõ bàn phím. Cho QQ để ẩn thân, nhưng Tây Vô đã quên cậu cài đặt cho phép Thâm Thủy Tỉnh thấy được cậu để ẩn(2). Vậy nên, hai giờ sáng, khi thấy QQ của Tây Vô vẫn còn sáng, Thâm Thủy Tỉnh liền nhắn tới.

Thâm Thủy Tỉnh: Còn không ngủ!

Ngữ khí biểu lộ chút quan tâm nhẹ nhàng làm Tây Vô cảm thấy ấm áp, hận không thể lập tức trả lời một câu, ngủ đây.

Tây Vô: Tôi… Dự cáo sắp làm xong rồi, chút nữa tôi sẽ đi ngủ *dựng ngón cái*

Tựa như một đứa trẻ làm chuyện xấu ở trước mặt người lớn nhận sai, Thâm Thủy Tỉnh thấy cậu làm nũng đáng yêu cực kì.

Thâm Thủy  Tỉnh: Tôi đi ngủ đây *ngáp*

Tây Vô: Ừお(ノ ̄0 ̄)ノや(o ̄  ̄)oす(. _ _). みZZzzzz....(3)

Thâm Thủy Tỉnh: お(ノ ̄0 ̄)ノや(o ̄  ̄)oす(. _ _). みZZzzzz....

Tây Vô chẳng thể nào dung hợp được hình ảnh một Thâm Thủy Tỉnh ở ngoài đời lạnh lùng như thế với một người trên QQ thỉnh thoảng gửi biểu tình đáng yêu như vậy.

Sự ôn nhu đối đãi với người khác của Quý Thâm Ngạn, trong ấn tượng của cậu, hình như chưa từng có. Tây Vô mải miết suy nghĩ vấn đề này, dần dần ngủ gục trên bàn máy tính. Vậy nên khi hôm sau tỉnh lại, cậu bị cảm thật đáng thương.

*Chú thích:

(1) Độc lai độc vãng: một mình đi về, ý chỉ những người làm gì cũng có một mình.

(2) Trên QQ hay Yahoo đều có chế độ này, tức là cài ẩn thân với tất cả mọi người, ai mà mình muốn để người ta biết mình onl thì mở chế độ không hiện ẩn thân với người ta (chế độ này khi mở sẽ có hình con mắt nên mình hay gọi là chức năng mắt thần =))

(3) おやすみ: chúc ngủ ngon (tiếng Nhật)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play