Khi Quý Thâm Ngạn tan tầm trở về, Ngô Hi hiền lành đang mặc tạp dề rửa đĩa dưới vòi nước. Cậu vô cùng chăm chú, dường như không nhận ra anh đã về.
Quý Thâm Ngạn cẩn thận cất túi công văn vào trong tủ, nhẹ chân nhẹ tay bước qua.
Ngô Hi đang định bỏ đĩa lên giá, đột nhiên trên lưng ngưa ngứa.
Lạch cạch một tiếng, cái đĩa tuột khỏi tay rơi trên mặt đất. Ngô Hi vội vàng ngồi xuống kiểm tra, lập tức bị Quý Thâm Ngạn ngăn cản, chỉ là ngón tay vẫn không kịp né tránh mà bị mảnh vỡ cắt đứt.
“Tiểu Hi, em cũng quá sơ ý rồi.” Ngón tay của cậu trực tiếp bị Quý Thâm Ngạn ngậm vào miệng.
Ngô Hi nhăn nhó: “Ai bảo anh làm em giật mình.”
Quý Thâm Ngạn nhìn Ngô Hi đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào anh, ở bên nhau lâu như vậy rồi, một ít động tác thân thiết cũng dễ dàng khiến cậu xấu hổ.
Trong lòng anh không khỏi nổi lên ý xấu.
Ngón tay trắng mịn tinh tế trong miệng đột nhiên cảm thấy ngứa ngứa.
“Anh!” Ngô Hi lập tức muốn rút tay ra, nhưng cổ tay lại bị Quý Thâm Ngạn cố nắm chặt.
Đầu lưỡi lướt qua giống như có dòng điện chạy tới.
“Quý Thâm Ngạn… anh đừng như vậy.” Từ khi hai người gặp gỡ tới này, về vấn đề này tương đối đơn gian, khi bầu không khí tốt có thể hôn môi một chút, tới lúc muốn có thể ừm ừm a a. Chỉ là gần đầy Quý Thâm Ngạn vừa mới thực tập ở công ty, công việc bận rộn, hai người đã lâu không triển miên.
“Tiểu Hi, em vẫn luôn xấu hổ như thế.” Dù hai người đã làm rất nhiều lần, phản ứng của Ngô Hi lúc nào cũng như lần đầu tiên, có chút bất an, có chút thẹn thùng. Còn Quý Thâm Ngạn lại triệt để đánh vỡ hình tượng, thời điểm này mặt thật là dày.
Ánh trăng ngoài cửa sổ nhàn nhạt tiến tới, chiếu rọi lên lớp gạch men sáng bóng, mập mờ phiêu đãng phủ lên hai người.
Bầu không khí lúc này thật phù hợp.
Âm nhạc vui tai đáng ghét đột nhiên vang lên, thoáng cái đánh vỡ không gian yên tĩnh.
Quý Thâm Ngạn thấp giọng chửi một tiếng, sau đó lấy điện thoại di động ra.
Ngô Hi thở phào một hơi, trong lòng thầm cảm ơn người gọi điện thoại. Không phải cậu không muốn, chỉ là trời vẫn còn sáng, làm việc này không tốt lắm.
Cái này chỉ có thể chứng mình Ngô Hi thật không hiểu tình thú.
“Hoa Tử Thạc?”
Từ sau lần Hoa Tử Thạc tới tìm Ngô Hi, anh ta đã nhanh chóng tìm được tung tích của Lâm Vũ từ miệng ông nội mình, lập tức đuổi theo ra nước ngoài, sau đó cùng Lâm Vũ học ở đó luôn.
Cúp điện thoại, Quý Thâm Ngạn bất đắc dĩ nói: “Hoa Tử Thạc cùng Lâm Vũ đã về, muốn chúng ta đi đón.”
“Vậy chúng ta mau tới sân bay đi.” Ngô Hi lập tức lộ ra bộ dáng hưng phấn chờ mong. Đã lâu cậu không gặp họ, có vẻ rất vội vàng.
…
“Tiểu Hi!” Khi Ngô Hi còn đang dáo dác nhìn xung quang, từ phía sau đột nhiên nhảy ra tiếng gọi.
Hoa Tử Thạc vui vẻ như lúc mới quen, ra ngoài trải nghiệm vẫn mang theo tâm tính của trẻ con. Lâm Vũ cũng hướng tới bắt chuyện với hai người, trên mặt lộ vẻ tươi cười, làm người ta cảm thấy thân thiết hơn. Trông vậy cũng đủ biết cuộc sống của họ đã dễ chịu tạm ổn rồi.
Ông Hoa cũng đã buông tha, hai người khổ tận cam lai, thật tốt quá.
Tìm một quán ăn gần sân bay, mọi người vừa ăn vừa hàn huyên.
Hoa Tử Thạc luôn mồm luôn miệng kể chuyện vui của anh và Lâm Vũ ở nước ngoài, dùng ngôn ngữ khôi hài đều miêu tả, làm bàn ăn của họ trở nên náo nhiệt hơn. Không những thế, anh ta cùng lớn mật cùng Quý Thâm Ngạn bàn về kỹ thuật đó đó, kết cục có thể đoán trước, hai người bị Ngô Hi với Lâm Vũ lườm cảnh cáo. Cho dù đã ăn xong cơm, họ vẫn ngồi trên bàn ăn tiếp tục than thở với nhau, không chịu đi tới quán khác ngồi, cũng may ông chủ tốt bụng không tới đuổi người.
Thời gian mau chóng tới chạng vạng, hai đôi cuối cùng cũng giải tán.
Hoa Tử Thạc cùng Lâm Vũ phải về nhà thăm ông nội, còn Ngô Hi với Quý Thâm Ngạn muốn đi KTV ở khu phố trung tâm.
Bởi vì hôm nay là ngày tổ kịch Bóng lưng gặp mặt, cũng may hẹn khác giờ với Hoa Tử Thạc, nếu không thật khó để chọn giữa hai bên
Kịch Bóng lưng đã hoàn thành từ tháng bảy, nhưng mọi người vẫn muốn gặp mặt nhau, kéo dài mãi mới tới được ngày hôm nay
Khi hai người đến nơi đã là tối muộn, trong phòng có người đã hát đế tê tâm liệt phế, xung quanh là một đám người ồn ào náo nhiệt. Thấy hai người tiến đến, thiếu niên cầm micro, đội mũ lưỡi trai, kêu to: “Hai người tới muộn, tới tới, phạt hát một bài.”
Những người ngồi trên ghế, Ngô Hi chỉ có thể nhận ra đại khái, vì hầu hết mọi người chỉ biết nhau qua ảnh chụp gửi trên nhóm. Cậu cùng Quý Thâm Ngạn còn bị trêu là chồng chồng gương mặt giống nhau, theo lời của Miên Hoa Bào mà nói là “chúc mừng trá hình”. Tiếc là Miên Hoa Bào không tới gặp mặt vì sắp tới ngày sinh, không thích hợp lăn qua lăn lại. Nhưng mà cô đã nhắc đi nhắc lại trăm ngàn lần là phải chụp ảnh chụp nộp cho cổ.
Dù cho là người quen biết trong giới võng phối, bình thường trên mạng hay nói chuyện phiếm, trêu ghẹo lẫn nhau cũng giúp cho mọi người hiểu nhau hơn. Trong vòng luẩn quẩn hỗn loạn này, càng làm cho người ta quý trọng hơn là tình cảm chân thật đáng quý vẫn đang tồn tại.
Ngô Hi rất vui vẻ, trong giới võng phối, cậu có thể quen biết với mọi người trong tổ kịch, quen biết Thâm Thủy.
Hình ảnh cuối cùng, hé ra những gương mặt tươi cười tràn ngập tuổi thanh xuân cùng dừng lại trong ống kính.
Gặp được nhau, thật tốt…
Hoàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT