*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hiên Viên Linh

Từ khi còn là Thái tử Cảnh Nguyên Đế đã là người rất sĩ diện, ba lần hôn sự của Hoa Dung Công chúa đều làm vô cùng long trọng mà náo nhiệt, lần này gả cho Cơ Phượng tay nắm tam quân, dù là quốc khố cũng không nhiều lắm, hắn cũng cắn răng đưa đồ cưới vô cùng xa xỉ.

Cơ Phượng cho quân về Tây Bắc mới được nửa đường, đội ngũ hồi môn cũng lên đường, đi cả đêm cả ngày đuổi theo đến Tây Bắc, trong đoàn người này trừ những người Cảnh Nguyên đế ban thưởng ra, còn có hạ nhân của phủ công chúa, Lưu Vân vừa đến liền đỏ mắt vành mắt, ôm Đắc Kỷ khóc to, giống như là nàng đã chịu rất nhiều ủy khuất vậy.

Đắc Kỷ cũng không cảm thấy mình đã ủy khuất gì, Cơ lão phu nhân thật vất vả mới có được một người con dâu vừa ý, những người ngày thường có ý tiếp cận Cơ Phượng cũng bắt đầu bị Cơ lão phu nhân để mắt đến, những người có ý liếc mắt đưa tình cũng không thoát khỏi bà, bà bà nhà khác có lẽ sẽ cảm thấy không quan trọng, nhưng Cơ lão phu nhân đã mất đi hai người con dâu yểu điệu, nhát gan đến liếc mắt nhìn nhi tử của mình một cái cũng sợ, chỉ cảm thấy Đắc Kỷ trời sinh đã nên là con dâu nhà bọn họ, cao hứng đến vụng trộm rơi nước mắt.

Cơ Phượng vô liêm sỉ đã nhiều năm, ngay ở nhà mình, cha mẹ hắn cũng chưa từng cho hắn đãi ngộ tốt hơn chó, vài ngày này quả thực là thụ sủng nhược kinh, chiến sự ở Tây Bắc thường xuyên, đánh xong một trận chiến giống như đã tránh thoát một khiếp nạn, mỗi lần Cơ Phượng quay lại thành Gia Dự Quan đều đi tìm nữ nhân thân mật triền miên mấy ngày, hiện tại mỗi lần đánh trận xong cũng không đi, người không biết cho là hắn ở bên Thiên tiên đại mỹ nhân vui đến quên cả trời đất, chỉ có mình hắn tự biết là vì mấy ngày nay đãi ngộ quá tốt, khiến hắn luyến tiếc hoang phí.

Gió thu thổi phiến lá rụng bay phủ kín thao trường, Cơ lão gia đã lâu không động võ cũng hào hứng tới luyện tập cùng hắn, Cơ Phượng một bên kiểm soát lực đạo ra đòn của mình, một bên nhìn về phía Đắc Kỷ đang cười nói bên cạnh mẫu thân mình, ánh mắt không tự giác ôn nhu vài phần.d1e3nđ@nleeequyud0on Vài ngày này ý cười của Cơ lão phu nhân cũng chưa từng ngừng, mặt mày nhìn đều trẻ ra rất nhiều, hắn biết rõ công lao này hơn phân nửa đều thuộc về nàng.

Từ khi hắn biết suy nghĩ đến nay, hắn cũng chưa từng thấy mẫu thân nhà mình tươi cười, chỉ mới cách đây ít lâu vẫn còn nhíu mày trách mắng hắn bướng bỉnh, thỉnh thoảng còn rơi lệ khi nhìn khuôn mặt hắn, có lẽ là nhớ đến vị huynh trưởng bạc mệnh của hắn, khi hắn lớn lên nét mặt bà khi nhìn hắn lại luôn là sầu khổ, nếu không nữa thì chính là quay lưng đi khóc thút thít, khi hắn còn tuổi trẻ nghịch ngợm không biết săn sóc cha mẹ, về sau lại vẫn luôn không dám đối mặt.

Nghĩ đến nhập thần, không thể khống chế lực đạo, Cơ Phượng một phen đỡ lấy Cơ lão tướng quân, lại bị ông đưa tay vung ra, thanh âm vang dội nói: "Được rồi, được rồi, đừng làm cái bộ dáng kia đi, cha ngươi chỉ nhất thời thất thủ..."

Cơ lão tướng quân có chút không đủ sức nói âm cuối, Cơ Phượng ngẩn người, đột nhiên nở nụ cười, lần đầu tiên nhún nhường với phụ thân mình: “Đúng thế, vừa rồi mấy lần thiếu chút nữa là con không chống đỡ được."

Cơ lão tướng quân chột dạ nhìn nhìn Cơ lão phu nhân đang đứng ở bên cạnh võ đài, thấy bà còn đang bận rộn nói chuyện với con dâu, không chú ý tới một màn vừa rồi, lập tức có chút cao hứng, ừ một tiếng, vỗ vỗ bả vai Cơ Phượng, Chu Bình liền vội vàng tiến lên, khoác áo choàng lên cho Cơ lão tướng quân.

Cuối thu trời bắt đầu rét, Cơ Phượng lại không thèm để ý chuyện này, tấm áo đơn mỏng manh trên người ướt đẫm mồ hôi, hắn trực tiếp cởi xuống, ở trần đi theo sau lưng Cơ lão tướng quân, đi đến trước mặt Đắc Kỷ và Cơ lão phu nhân.

"Cha, nương, thao trường này của con cũng không có gì hay để xem, binh cũng nhìn, võ cũng đã luyện, hôm nay gió lớn, mọi người hồi phủ đi, tránh khỏi sáng mai nương lại ho khan."

Cơ lão phu nhân đưa tay đánh lên bộ ngực hắn một cái, trừng mắt: "Thật sự là muốn chết, giữa ban ngày để trần thân thể, tựa như tên côn đồ, Hoa Dung còn chưa lập gia đình đâu!"

Đắc Kỷ mỉm cười thoáng nhìn, lập cụp mắt xuống, giống như đang phụ họa lời nói của Cơ lão phu nhân, Cơ Phượng trừng nàng, d!êẽndaàànnleêequúúđÔn cũng không phải cái hoàng hoa khuê nữ gì, sao phải bày ra cái bộ dáng như mỗi tấc thân thể hắn nàng cũng chưa từng nhìn qua vậy, bị Cơ lão phu nhân phát giác, lại một quyền đánh vào bụng hắn: "Còn không đi mặc y phục vào!"

Cơ đại tướng quân chỉ có thể mặc lại cái áo đơn ướt đẫm mồ hôi vừa mới cởi ra kia, Cơ lão phu nhân mới coi như hài lòng, nhìn thoáng qua Đắc Kỷ, cười tủm tỉm nói: "Ta với cha ngươi phải đi về, ngươi cũng đừng nên có tâm tư gì không đúng, dẫn Hoa Dung đi dạo đi, Tây 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play