*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kỳ thật Bạch Khuynh cũng không hiểu rõ thiếu nữ mà mình đã ôm từ nhỏ đến lớn này.

Hắn chưa bao giờ quan tâm hỉ nộ ái ố của nàng, cũng không chủ động nói chuyện với nàng, nàng tựa như là những cành cậy ngọn cỏ trên Thiên Thượng Thành này, trước giờ vẫn thuộc về hắn, vừa sinh ra hắn đã có được nàng, không cần phải suy nghĩ gì.

Theo lý hắn phải tức giận mới phải, nhưng trong đáy long lại dâng lên một cảm giác vô cùng kỳ quái, khiến hắn không còn chút tức giận nào, ngược lại lần đầu tiên nghiêm túc nghĩ lại. Thiên Thượng Thành không phải là tử thành, nhưng cũng giống như tử thành, không ai muốn bị nhốt ở trong tòa thành này một đời một thế, không ai không muốn tu thành chính quả, Phi Thăng chính là để đi tìm một thế giới khác rộng lớn hơn, cho nên bọn họ ngày đêm tu luyện, chăm chỉ khắc khổ.

Nhưng Triệu Tuyết Tầm không cần, nàng chỉ là một võ giả bình thường, Thiên Thượng Thành không phải là nhà tù của nàng, chỉ là của hắn thôi. Nàng giống như là vì hắn mà tồn tại, hắn đã nhốt nàng nửa đời rồi, lại còn chiếm lấy thân thể nàng, còn muốn coi đây là lý do mà chiếm đi nửa đời sau của nàng, vừa nghe... thật là xấu xa.

Bạch Khuynh không cảm thấy mình là người xấu, hắn cũng không muốn hỏi Triệu Tuyết Tầm rằng rốt cục nàng thích đường đệ hay là người hộ vệ kia, qua thật lâu sau, cuối cùng vẫn quyết định, hắn muốn thả nàng đi.

Nàng nói đúng, hắn rất nhanh sẽ tu thành chính quả, phi thăng mà đi, cho dù bản năng xà tính trong cơ thể này nhận định nàng thì sao, hắn cũng không thể mang nàng đi, tới lúc đó, cho dù không cần làm dược thể nữa, nàng cũng không cách nào rời đi, đây không phải là chuyện khiến ngưới ta yên tâm thoải mái.

Trong phủ thành chủ khắp nơi lộ ra không khí vui mừng, cho dù có chút không thích đối với việc thành chủ nhà mình muốn kết hôn một nữ võ giả có tu vi mới địa giai cấp thấp, nhưng không ai dám xen vào, đặc biệt là lần này lại không giống lần trước, theo như lời một vị Nhân Hoàng trưởng lão không muốn lộ tính danh nói, đợi đến mùa thu, bọn họ sẽ được nghênh đón Thiếu Thành chủ mới của Thiên Thượng Thành.

Thế giới lấy võ vi tôn này, cũng chú ý đến chuyện con nối dòng, không người nào còn dám có một tia bất mãn, chuyện trang trí kế tiếp không khỏi làm được thập toàn thập mỹ, nhưng ngay lúc này, bên trên lại hạ lệnh mang thứ đó đều bỏ đi, nói là hôn sự đã hủy bỏ.

Lần này, cho dù là những hạ nhân không ưa Triệu Tuyết Tầm cũng đều có chút thương hại nàng, d, zđ:;leeq_us.d0n. nói đến cũng không dễ nghe, mất trinh, còn có thể đang mang thai, nói không cần là không cần, chuyện này có nghĩa là coi nàng ta là người thừa nên mới vứt bỏ sao?

Mà giờ khắc này nhân vật chính trong đề tài mà bọn họ đang bàn tán đã lên đường rời khỏi Thiên Thượng Thành.

Đã đồng ý với Đát Kỷ, Bạch Kỳ cũng không nghĩ tới ngày mình có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Thiên Thượng Thành, hắn cảm thấy vô cùng may mắn vì mình cô độc, cho dù có một hai người bạn tốt, cũng không liên lụy đến bọn họ, hắn chỉ nghĩ trước khi bị người của Thiên Thượng Thành bắt đi, hắn phải dẫn đại tiểu thư đi nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài Cấm Vũ Vực một chút.

Người của Thiên Thượng Thành rời khỏi Cấm Vũ Vực tương đương với chuyện đi tìm cái chết, nhưng Bạch Kỳ không nói, Đắc Kỷ cũng làm như không biết, cách Thiên Thượng Thành, nàng tựa như là cá vào nước, cực kỳ vui vẻ.

Chỉ có V384 thấy nàng Viên Quang Kính trong lòng bàn tay nàng khẽ tỏa sáng, bên trong đúng là phương hướng của thiên mệnh tử, nó trong lòng lộp bộp một cái, lấy kinh nghiệm của nó, lần này Đắc Kỷ không hề giống như muốn đi tiến công chiếm đóng thiên mệnh tử, ngược lại giống như là đang ủ mưu làm gì đó.

Mặc dù Bạch Kỳ rất thích nhìn thấy dáng vẻ Đắc Kỷ lúc vui vẻ, nhưng vẫn căng thẳng chỉnh lại áo choàng của Đắc Kỷ, nhỏ giọng nói: "Ở Cấm Vũ Vực này nơi nơi đều có người của Thiên Thượng Thành gác, đại tiểu thư, chúng ta vẫn nên hành sự cẩn thận thì hơn."

Phần lớn người ở Cấm Vũ Vực cũng không muốn bị người khác thấy rõ mặt của mình, nên phần lớn người mặc áo choàng, còn có số ít mang mặt nạ hoặc mang mạng che mặt, bộ tóc trắng của Bạch Kỳ kia quá mức rõ ràng, cho nên bọn họ đều khoác áo choàng, cũng không làm người khác chú ý.

Dựa vào gần một chút, dung nhan bị che dấu dưới lớp mũ áo choàng đen của Đắc Kỷ hiện ra vài phần xinh đẹp, hô hấp của Bạch Kỳ cứng lại, có chút không được tự nhiên di chuyển tầm mắt, lui về phía sau một bước, lại bị Đắc Kỷ kéo lấy cánh tay, dưới lớp áo choàng, giọng nói mềm mại của thiếu nữ vang lên: "Không phải là muốn che giấu tai mắt người sao? Ngươi lại gọi them

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play