*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Hiên Viên Linh
V384 bị tiếng cười này làm kinh hãi đến nổi da gà, nó sẽ không vì Đắc Kỷ vừa mới hoàn thành được vài nhiệm vụ mà đã quên đi tình cảnh của chính mình, với những người làm nhiệm vụ bình thường, cho dù đẳng cấp có cao hơn nữa, hệ thống cũng có thể cưỡng chế bắt họ phải quay về, nhưng Đắc Kỷ lại không giống vậy, nàng chỉ chưa tu luyện thành hồ tiên, vì thế không thể tự do xuyên đến các loại thời không, nhưng nếu nàng muốn ở lại bất kì thế giới nào, chỉ cần tiêu hủy nó là xong.
Cho dù kiến thức của V384 có nhiều đến đâu, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Vân Linh là mục tiêu nhiệm vụ có chất lượng cao nhất mà nó từng gặp, hiện giờ hắn đã là Độ Kiếp tu sĩ, Đắc Kỷ chỉ cần thoát khỏi thể xác của Nghiêm Sương thì sẽ không phải chịu chết, tiêu hủy nó cũng có thể tự quay lại thân thể của chính mình, Vân Linh yêu Đắc Kỷ như vậy, chỉ cần giải thích rõ ràng với hắn, sau đó có thể ở bên nhau đến khi hai người cùng nhau phi thăng, làm một đôi thần tiên quyến lữ...Đây chính là ước mơ của biết bao nhiêu kí chủ của nó.
V384 đang suy nghĩ miên man, đột nhiên thấy một tia sét rạch ngang bầu trời, sau đó lập tức có một tiêng sấm nổ ra, nó sửng sốt, không riêng gì nó, mọi người ở Côn Lôn Tiên Tông cũng đều sửng sốt, Đắc Kỷ khẽ nheo đôi mắt lại, nhưng cũng không lộ ra sắc mặt kinh ngạc như mọi người.
Cho dù giết phân nửa Ma môn, trên người Vân Linh cũng chưa từng dính một chút huyết khí, mà giờ khắc này, hắn lại ngẩn ra nhìn tay của chính mình, vừa nhìn về phía Đắc Kỷ,d!3nd@nl3quyd0n lời nói còn chưa ra khỏi miệng, đã nghe Chưởng Giáo quát lên: "Tất cả tiến vào Đại trận Thủ sơn, là Thiên kiếp phi thăng!"
Đắc Kỷ giương mắt nhìn Kiếp Vân giăng đầy bầu trời, Kiếp Vân của Vân Linh không giống người khác, trong sắc trắng lại xen lẫn tử khí, còn mang theo ánh kim quang mơ hồ, khiến người ta vừa thấy đã biết là phi phàm.
"Sương Nhi, ta không phải là..." Vân Linh muốn giải thích, Thiên Kiếp này tới thật sự rất kỳ quặc, hắn liên tục áp chế bản thân tu vi, tuyệt đối sẽ không vì giết vài Ma Tu mà đã lộ ra ngoài, nhưng mà lời của hắn còn chưa nói hết, Đắc Kỷ đã ngắt lời.
"Sư Tôn, người cứ an tâm phi thăng đi, đệ tử sẽ tu luyện thật tốt, sau này khi con phi thăng lên thượng giới, nhất định sẽ đi tìm Sư Tôn." Trên khuôn mặt thuộc về Nghiêm Sương vô cùng nghiêm túc, khiến Vân Linh có một thoáng an tâm.
Đắc Kỷ lui về phía sau vài bước, đi vào trong Đại trận Thủ sơn, Vân Linh nhìn nàng, không biết tại sao trái tim đập mạnh, có lẽ là đến lúc phải chịu Thiên Kiếp theo bản năng có một ý nghĩ lóe lên, hắn đột nhiên mở miệng nói: "Sương Nhi, ta chuyển sang tu Tán tiên, chờ nàng phi thăng được không?"
Đắc Kỷ nhìn hắn, đột nhiên cười, còn chưa mở miệng, trên Kiếp Vân giăng đầy bầu trời đột nhiên đánh xuống một tia sét, không thuần chính giống ngày xưa, ngược lại lộ ra vẻ tức giận giống như bị mạo phạm, Vân Linh bất ngờ không kịp chuẩn bị đã phải nhận một kích của Thiên Kiếp, nhưng sắc mặt chỉ trắng đi, cách một Đại trận Thủ sơn, hắn vẫn nhìn Đắc Kỷ như cũ, mắt phượng trong suốt.
"Sư Tôn, người vẫn chưa rõ sao?" Đắc Kỷ nhìn trời, khóe môi lộ ra một nụ cười khổ, "Là ông trời không muốn cho chúng ta cùng một chỗ, cho dù là ai cũng không có quyền quyết định."
Vân Linh không tin, nhưng Thiên kiếp lại không phải chỉ do hắn không tin là không xảy ra, từng đạo sấm sét phủ đầu đánh xuống, nếu đổi thành người khác, có lẽ đến hài cốt cũng chẳng còn, mà hắn còn chưa vận khởi một tia linh khí nào để chống cự, nhưng Thiên kiếp lại không hắn bị thương dù chỉ một chút, ý nghĩ chuyển sang tu Tán tiên xoay chuyển không ngừng trong đầu hắn, nhưng hắn lại không thể động đậy dù chỉ một ngón tay.
V384 kinh ngạc với sự nhạy cảm của Đắc Kỷ, nhiệm vụ lần này đã kết thúc, cho nên nó cũng không cần giữ bí mật nữa, nói: “Vân Linh là cái này Thiên mệnh tử của thế giới này, hắn nhất định sẽ phi thăng, diễễnddaànlêêquyúúyđôônn sự tồn tại của ngươi sắp phá vỡ sự cân bằng của thế giới này, cho nên lần này Thiên Kiếp mới đến bất ngờ như vậy.”
Đắc Kỷ đã sớm đoán được, người mà mình đã tốn công theo dõi lâu như vậy, còn chưa kịp làm gì đã bị cướp mất, là người thì nhất định sẽ rất tức giận, nhưng nàng chẳng hề tức giận, chỉ nhìn chằm chằm Vân Linh, trong đôi mắt khẽ chợt lóe một tia huyết khí, người đầu tiên phát hiện là Chưởng Giáo, lập tức quát lên: "Nghiêm Sương!"
Vân Linh bị Thiên kiếp chế trụ, một tiếng gọi này giúp hắn tìm lại được chút lý trí, hắn đột nhiên nhìn lại, chỉ thấy hai tròng mắt của đệ tử mình yêu mến đỏ tươi, một đường màu đen dần dần hiện rõ trên ấn đường, hắn há to miệng, như giờ khắc này ngay cả một chút thanh âm hắn cũng không phát ra được.
Đôi môi đỏ mọng của Đắc Kỷ hơi cong lên, cách Thủ sơn đại trận ngắm nhìn thật kỹ dung nhan của Vân Linh tựa như muốn khắc ghi hắn vào sâu trong lòng, qua một hồi lâu, nàng mới ôn nhu nói: "Sư tôn, đệ tử sẽ không làm ngươi bận tâm nữa."
Mắt phượng của Vân Linh mở lớn, ngay sau đó là một màn máu chảy hiện lên nơi đáy mắt hắn, hắn sững sờ, nhìn đệ tử mình yêu