Cô gái trẻ bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, nhưng vẫn cố giải thích: “Vốn là… là…”
Đại thiếu gia nhà bọn họ không để người khác đụng, bắt đầu từ năm trước chính là như vậy. Hơn nữa người hầu trong nhà ngày càng ít, lão gia cùng các thiếu gia đều ở trong thành, bên này liền ít người quản.
Sở Tuyên lắc đầu, đi theo hai bác gái xách thùng nước, cùng quay lại khóa viện của Hoắc Vân Thâm.
Một bác gái trong đó chính là người có giọng nói bén nhọn sáng nay: “Bác sĩ, đại thiếu gia còn có thể cứu sao? Hôm kia lại phát bệnh rồi, cho nên lão gia mới tìm ngài tới nhìn đi?”
“…” Sở Tuyên nhìn bà ta một cái, không trả lời.
Mấy người bước nhanh vào sân, hai thùng nước nóng lớn được bọn họ quen cửa quen nẻo xách tới phòng tắm.
“Bên này có nước lạnh, bác sĩ tự xem rồi lấy thêm, chúng tôi ra ngoài làm việc.” Hai người đặt thùng nước xuống liền đi ra.
Cũng may Sở Tuyên cũng không hy vọng hai người kia có thể giúp đỡ, một mình vén tay áo, xách một thùng nước nóng đổ vào thùng tắm. Đưa tay thử nước, cảm thấy nước ấm hơi bỏng, đổ thêm chút nước lạnh.
“Hoắc tiên sinh?” Sở Tuyên không biết người bệnh trên giường có tên gì, nhưng tóm lại là họ Hoắc không sai. Hắn đến bên giường, trước tiên đỡ người bệnh dậy, ngồi ở đầu giường, sau đó mới cầm bát thuốc đến đây, cho y uống.
Nhìn bộ dạng người bệnh uống thuốc, cũng biết là ấm sắc thuốc quanh năm uống thuốc, mắt chớp cũng không chớp.
Nhưng thuốc kia có bao nhiêu đắng, Sở Tuyên biết rõ, hắn móc ra một bịch kẹo bạc hà trong túi áo, lấy ra một viên nhỏ xanh nhạt, đưa đến bên miệng người bệnh.
Cảm thấy phản ứng của người bệnh có chút chậm, một lúc sau mới há mồm.
“Nào, tôi dẫn cậu đi tắm.” Tiện tay cất kỹ túi kẹo kia, Sở Tuyên ngồi xổm xuống trước giường y, lại để bệnh nhân nằm lên lưng mình, dùng lưng cõng đi.
Hoắc Vân Thâm mặt không gợn sóng nhìn lưng của vị bác sĩ trẻ, như một lão già gần đất xa trời, y cho là mình đã có thể lạnh nhạt không cảm xúc*, rồi lại chống không được khát vọng ấm áp, cuối cùng vẫn là nằm lên lưng vị bác sĩ xa lạ này.
(*Nguyên văn Vô động vu trung” (无动於衷): thờ ơ, làm thinh, không chút cảm động.)
Sở Tuyên chậm rãi cõng y lên, cẩn thận bước đi, phát hiện y nhẹ kinh khủng, có được chín mươi cân (*45 kg) không vậy?
Vóc người ngược lại thon dài, tứ chi cân xứng, chẳng qua là mảnh mai.
Thả người xuống tháp nhỏ trong phòng tắm, sở tuyện đưa tay cởi quần áp y, không chút kiêng kỵ. Hiện trong mắt hắn chỉ có người bệnh, mà Hoắc Vân Thâm cũng thế, y bệnh thành như này, đã không còn gì phải suy nghĩ.
Cứ tùy ý bác sĩ cởi bỏ từng lớp quần áo trên người mình, cảm giác duy nhất có được chính là…. động tác của bác sĩ rất ôn nhu, không biết là do thói quen ôn nhu, hay là do thương tiếc mình?
“Thử nước xem?” Sở Tuyên một tay ôm ngang người, ôm đến bên cạnh thùng tắm, lại để mũi chân của y xuống trước.
“…” Hoắc Vân Thâm muốn nói, rồi lại phát hiện trong miệng ngậm kẹo bạc hà, y gật đầu tỏ vẻ có thể.
Sở Tuyên thả y vào, ngồi xuống. Bận rộn nhiều việc, lấy khăn mặt, dùng một thùng nước khác vẫn chưa hết ấm để giặt khăn, lau mặt cho người bệnh nằm trong thùng tắm.
Cẩn thận nhẹ nhàng lau hai ba lần, mới bắt đầu giúp y lau chỗ khác.
Sở Tuyên cũng không biết tại sao, bản thân sao lại dụng tâm như vậy. Là vì người bệnh đầu tiên, hay bởi vì người này có hoàn cảnh đáng thương?
Hắn làm những chuyện này, mày không nhăn chút nào, chăm chú cẩn thận.
Hoắc Vân Thâm được Sở Tuyên hầu tắm, được nước ấm bao quanh thân thể, thể xác và tinh thần dĩ nhiên thoải mái dễ chịu, lén thở phào một hơi.
Nhất là thời điểm bác sĩ dè dặt từ tốn kỳ lưng cho y, dễ chịu mà ấm áp.
“Cậu gầy quá, phải ăn nhiều cơm một chút.” Thân thể trước mắt Sở Tuyên, làn da trắng đến trong suốt, có thể thấy rõ mạch máu, xương sườn cũng hiện rõ từng cái, nhìn thấy khiến người ta phải lo lắng.
Lau sạch thân trên, Sở Tuyên tự nhiên đưa tay xuống dưới, dùng khăn lau nửa người dưới…
Vào lúc này, Hoắc Vân Thâm không được tự nhiên mà động động, nhưng cho dù chà xát thế nào, phía dưới của y vẫn nằm im, bởi vì quá hư rồi, y quanh năm đều là thế này, chưa từng xúc động.
“Đừng sợ, rồi sẽ tốt thôi.” Sở Tuyên lau sạch y một lần, mở chốt thùng tắm xả nước, đổ thùng khác vào: “Hôm nay không gội đầu cho cậu, ngày mai nếu trời nắng to, chúng ta ra ngoài sân phơi nắng gội rửa.”
Trong miệng Hoắc Vân Thâm còn chút kẹo, đuôi mắt hơi giương lên, khuôn mặt tuấn tú của bác sĩ trẻ đập vào mắt.
Chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên mà thôi, hắn trẻ như vậy lại đi làm loại chuyện này, trong nhà cho bao nhiêu tiền? Là một mực mời hắn đến?
Nghĩ đến những thứ không tồn tại này, nhất thời xuất thần.
Tắm trọn vẹn nửa tiếng, cuối cùng Sở Tuyên bế y ra, đặt trên tháp, dùng một khăn to bao lấy: “Tôi đi tìm quần áo cho cậu.”
Đi ra mở tủ gỗ trong phòng, quần áo giày vớ đều có, Sở Tuyên cầm một quần dài cùng áo dài bằng bông, cái loại xẻ vạc thời xưa, rất dễ mặc.
Hoắc Vân Thâm để ý, vị bác sĩ này không lấy giầy, nói cách khác…
“Cậu chờ ở đây một lát, tôi đi thay chăn ga đệm giường lộn, xong sẽ qua ôm cậu.”
Sở Tuyên còn nhớ rõ chăn ga ẩm ướt kia, lập tức ra ngoài lục tung cả lên, tìm ra một bộ chăn ga mới, thay hết những thứ ẩm ướt trên giường.
Lăn qua lăn lại tốn không ít thời gian, bởi vì Sở Tuyên chưa từng dùng qua giường chiếu kiểu cũ, cứ lặp đi lặp lại mấy lần.
Bên trong chờ một lúc lâu, không khỏi ló đầu ra, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Nhìn sàn nhà sạch sẽ, Hoắc Vân Thâm rụt rụt chân, vẫn là không bước xuống.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Sở Tuyên cũng trải giường xong, tiến đến ôm người: “Mặc thế này có lạnh hay không? Tôi tìm một cái áo khoác cho cậu.”
Vừa rồi phòng tắm kín gió, cảm thấy tương đối nóng. Nơi đây cửa sổ mở rộng, có gió luồn vào.
Sở Tuyên vẫn là mặc cho Hoắc Vân Thâm một áo khoác mỏng, không để y tiếp tục nằm, chỉ ngồi trên giường.
“Ọt ọt…”
Một âm thanh lạ truyền đến, Hoắc Vân Thâm mấy máy miệng, hạ mắt.
“Cậu đói bụng?” Sở Tuyên cũng nghe thấy, nhưng không phải của mình, như vậy chính là người bệnh đói bụng, hắn đứng lên nói: “Tôi đến phòng bếp xem có gì thích hợp cho cậu ăn không.”
Đi đến phòng bếp, bên trong không một bóng người, lò cũng ngụi lạnh. Hiện tại đã hơn ba giờ chiều, đúng là thời điểm lúng túng.
May mà trong phòng có bếp gas, Sở Tuyên tìm bốn phía, làm một tô mì trứng rau củ.
Hoắc Vân Thâm ngồi đợi trong phòng, cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu, bác sĩ kia vẫn chưa trở lại, động tác nhìn cửa của y đã duy trì trọn vẹn mười phút.
“Trước mắt chỉ có thứ này, không có món nào khác, cậu ăn tạm đi.” Sở Tuyên đẩy cửa ra, đi tới, trong tay cầm một tô lớn.
Cả một tô mì bự.
Tay kia cầm thìa cùng đũa, đi đến bên giường, vác cái ghế đẩu đặt xuống trước mặt, mình cũng ngồi xuống: “Cậu có thể tự ăn hay không, có cần tôi đút cho cậu ăn?”
Hoắc Vân Thâm lắc đầu, sau đó mới nghe thấy Sở Tuyên tự trả lời: “Tô lớn quá, lại còn bỏng, vẫn là tôi đút cho cậu ăn.” Hắn cầm thìa cùng đũa, động tác thoạt nhìn rất thành thạo, kỳ thật chỉ là cẩn thận mà thôi, trước đây chưa từng hầu hạ người như thế này.
“Trước húp chút nước.” Sở Tuyên đút cho y muỗng nước, sau đó mới cho y ăn mì: “Bình thường ở nhà một ngày ăn ít hay nhiều? Ăn cái gì?”
Người bệnh này vô cùng trầm mặc, khiến Sở Tuyên cho là y cao lãnh. (*bình thường nghĩa là cao quý lãnh diễm, cách khác để chỉ cao ngạo lạnh lùng.)
Hỏi nhiều như vậy rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, giọng điệu bình thản: “Ăn cháo, ăn ít.”
“Như vậy sao được? Cả ngày ăn cháo không có dinh dưỡng.” Sở Tuyên nói: “Giống như thân thể cậu vậy, phải ăn cơm cùng bổ sung thuốc bổ nhiều một chút, một ngày ít nhất phải bốn bữa, phối hợp vận động, thân thể khẳng định sẽ khỏe lên.”
Trước kia bác sĩ chưa từng nói như thế này, bọn họ phản hồi cái gì đều là tìm quản gia hoặc là Hoắc lão gia tử.
“Ừm.” Hoắc Vân Thâm há mồm lại cắn một miếng, cẩn thận nhai nhai.
Một hỏi một đáp, một tô mì liền ăn xong.
Sở Tuyên không vội dọn dẹp bát đũa, sau khi đặt xuống xoa xoa tay: “Đi, cho cậu đi toa lét.”
“Hả?” Đầu năm nay trong nước còn chưa lưu hành toilet, Hoắc Vân Thâm từ nhỏ sống tại địa phương nhỏ bé lại càng không hiểu.
“Toilet, nhà vệ sinh.” Sở Tuyên cẩn thận giải thích.
Khuôn mặt người bệnh thoáng cái phiếm hồng, chỉ có điều hắn không phát hiện, chăm chú ôm người lên.
Trong đại trạch, vẫn là dùng bô. Hoắc Vân Thâm ngồi trên bô thật lâu, Sở Tuyên cách một cái bình phong, một mực nói chuyện cùng y. Một là xác nhận y không có việc gì, hai là làm bạn.
“Xong rồi thì nói với tôi.” Bác sĩ bên ngoài nói.
“…” Hoắc Vân Thâm im lặng vò giấy, tự mình đến.
Kỳ thật y có thể đứng lên bước đi, chỉ có điều bác sĩ kia không hỏi, ngay từ đầu dùng lưng cõng y, y cũng không nói.
“Xong chưa?” Thật lâu không nói chuyện, Sở Tuyên nhịn không được ló đầu vào.
Phát hiện người bệnh đang kéo quần, hắn vội vàng qua giúp, sau đó mới lại bế người đi ra.
“Tôi mang bát đũa đi, cậu ở đây chờ đi.”
Hoắc Vân Thâm ngồi trên giường, kinh ngạc nhìn ra cửa ra vào, mỗi lần Sở Tuyên ra ngoài y đều nghĩ, bác sĩ vẫn sẽ quay lại sao?
Tình cờ nhìn thấy hòm thuốc Sở Tuyên đặt trong phòng, trái tim thoáng buông lỏng, hòm thuốc vẫn còn đây.
Không lâu sau bóng dáng Sở Tuyên xuất hiện ở gian phòng, hắn không nói gì với Hoắc Vân Thâm, chỉ lấy ra bút máy cùng cuốn sổ mình mang tới, ghi chép vài thứ lên trên.
Đây là ghi chép lại tình huống của người bệnh, sau này mỗi ngày đều phải ghi chép.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng rất yên tĩnh, có đôi khi Sở Tuyên quên bặt, trong phòng này còn có một người khác.
Hoắc Vân Thâm là một người bệnh rất an tĩnh, hơn nữa rất tuyệt vọng, lại không cho rằng bản thân có thể trị hết.
Đối với ánh mắt không chút gợn sóng của y, Sở Tuyên nhất thời không có biện pháp thay đổi, hắn chỉ có thể dùng số liệu thực tế mà thuyết phục người bệnh, tất cả rồi dần dần sẽ tốt.
Cất sổ cùng bút đi, thời gian đã không còn sớm.
Sở Tuyên đi đến bên giường, ngồi xuống nói: “Tôi là Sở Tuyên, tôi có thể biết tên của cậu không?” Trở thành bạn với người bệnh, hẳn là có thể trợ giúp cho bệnh tình của y.
Đặc biệt là người bệnh không có hy vọng.
“Hoắc Vân Thâm.” Nhớ kỹ tên bác sĩ, Hoắc Vân Thâm thấp giọng nói cho bác sĩ nghe tên của mình.
“Tên thật có ý cảnh* (tính nghệ thuật意境), tôi đây sau này gọi cậu là Vân Thâm được không?” Sở Tuyên mỉm cười nói, hắn cũng không biết mình có bao nhiêu ưu tú, khí chất có bao nhiêu ôn hòa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT