*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đầu hạ năm 2013, đại học y XX, phòng ngủ 301.
Một nam sinh tuấn tú tướng tá cao gầy, mặc quần jean áo sơ mi trắng, trong tay ôm một chồng chăn màn, đi tới phòng ngủ. Hắn nhìn bạn cùng phòng đang đánh bài, một bên đặt chăn màn xuống một bên nói: “Trời muốn mưa rồi, các cậu không đi thu chăn màn hả?”
Đám bạn cùng phòng nhìn ban công trước mặt, sắc trời quả nhiên âm u.
“Thật vất vả mới bốc được bài ngon, Sở Tuyên, cậu thu xuống hộ bọn tớ đi, sau này bọn tớ thu giúp cậu.”
Bạn cùng phòng cũng không phải người cực phẩm, Sở Tuyên không nghĩ nhiều liền nói được, gật gật đầu lên sân thượng.
Thời tiết thay đổi thất thường, đột nhiên nổi lên gió lớn. Một tấm ga giường của đồng học bị gió thổi bay, Sở Tuyên vội vàng đuổi theo, chân bị vấp một cái, mắt tối sầm không còn biết được gì nữa.
Hơn hai mươi năm trước, Tây Kiều, đại trạch Hoắc gia.
Lúc này đã không còn bao nhiêu người ở, nhưng tòa nhà có người quản lý, cũng không hiện ra quá mức vắng vẻ.
“Tối hôm qua đại thiếu gia phát bệnh, ài.”
“Nghe nói lão gia mời bác sĩ mới, không biết như thế nào…”
“Nhìn xem.”
Trong lúc Sở Tuyên đang mê mang, nghe thấy có người nói chuyện. Mở mắt ra, phát hiện dọc theo đường, cảnh sắc xung quanh xinh đẹp cổ xưa, trên người mặc blu trắng (*白大褂), tay mang theo… hòm thuốc?
“Mình đang nằm mơ?” Hắn hơi kinh ngạc, bản thân còn kém một năm nữa mới tốt nghiệp, không nhanh như vậy đã làm bác sĩ, hiện tại vừa blu trắng, vừa hòm thuốc, không phải nằm mơ thì là cái gì.
“Bác sĩ Sở, chính là chỗ này.” Người đàn ông mập mạp phía trước, mặc trường sam mã quái (1)nói với hắn.
Sở Tuyên mờ mịt theo ông ta đi vào một khóa viện*, nhìn thấy bên trong có hai cây ngô đồng (2), lúc này vẫn là cành lá xanh biếc, lại khiến cho khu nhà nhỏ này thêm vài phần tươi mát.
(*跨院: hai cái viện nhỏ ở hai bên chính viện.)
Bóng cây vừa vặn chiếu đến trước cửa, người đàn ông mặc mã quái đi qua, gõ cửa, gọi: “Đại thiếu gia, tôi là lão Trần, dẫn bác sĩ đến nhìn cậu.”
Qua thật lâu, bên trong mới truyền đến một giọng nói yếu ớt: “Vào đi.”
Hơi khàn, nhưng vẫn nghe ra được, là một thanh niên trẻ tuổi.
Sau khi mở cửa, mùi thuốc đông y đập vào mặt, Sở Tuyên lấy lại bình tĩnh, tập trung toàn bộ thể xác và tinh thần. Mặc kệ cái này có phải một hồi mộng cảnh hay không, đây là lần đầu tiên hắn nhận người bệnh, phải cẩn thận.
Sau khi đi vào, Sở Tuyên thoáng quan sát hoàn cảnh của người bệnh một chút, sau đó lập tức nhíu mày. Bởi vì trong phòng tối âm u, gió cũng không thông thoáng, không thích hợp cho người bệnh ở.
Người đàn ông mặc mã quái dẫn Sở Tuyên đến trước một cái giường lớn, phía trên nằm một người thanh niên khuôn mặt gầy gò, vẻ mặt tràn đầy bệnh trạng, thoạt nhìn khiến người ta có một loại cảm giác không sống được bao lâu.
“Đại thiếu gia, đây là bác sĩ mới tới, bác sĩ Sở, cậu cho bác sĩ xem một chút được không?”
Thanh niên trên giường, phản ứng chậm chạp, quay đầu qua, nói: “Không phải lão gia đã nói, bệnh của tôi không chữa được nữa? Đã hơn một tháng chưa gặp bác sĩ, hà tất phải đi mời tiếp.”
“Chuyện này… lão gia đã phân phó, lão Trần cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà đại thiếu gia, nếu như bác sĩ đã đến, nhìn một chút cũng không có gì, ý cậu thế nào?” lão Trần hạ giọng, lòng tràn đầy thương cảm, nhưng là bất lực.
“Thôi được…” Môi Hoắc Vân Thâm run run nói ra hai chữ, lúc này mới giương mắt nhìn bác sĩ.
Sở Tuyên cùng y bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy một đôi mắt không chút nhân khí, ở trong đó một chút ánh sáng cũng không có, giống như người chết.
Sao có thể như vậy được?
Hít vào một ngụm khí lạnh…
“Bác sĩ Sở, mời.” Người đàn ông mặc mã quái đưa đến một cái ghế, để Sở Tuyên ngồi lên chẩn bệnh cho Hoắc Vân Thâm.
“A, được… cảm ơn.” Sở Tuyên hồi phục tinh thần, ngồi xuống trước, sau đó mới đặt tất cả tâm thần thể xác lên người bệnh nhân, hắn vội vàng quan sát khí sắc của người bệnh: “Xin mở miệng, cho tôi xem bựa lưỡi.”
Phản ứng của Hoắc Vân Thâm rất chậm, chờ Sở Tuyên lặp lại lần nữa, y mới nghe theo.
Sở Tuyên vội vàng móc ra đèn pin, chiếu chiếu, lại phát hiện người đàn ông mặc mã quái đang nhìn đèn pin nhỏ trên tay không chớp mắt.
“Có chuyện gì vậy?” Hắn có chút hoài nghi.
“Không không, không có gì a, bác sĩ Sở không hổ là du học sinh trở về, mấy món này trong nước không thấy nhiều.” Người đàn ông mặc mã quái nói.
Hiện tại là năm 198x, kinh tế trong nước vẫn chưa phát triển, đèn pin trong tay Sở Tuyên, vẫn chưa thông dụng.
“A, ha ha.” Sở Tuyên nhìn nhìn đèn pin trong tay, cái này cũng không khác gì lắm cái bình thường hay dùng… hắn im lặng mở ra hòm thuốc nhìn vào, đầy đủ các loại thuốc, vậy là được rồi.
Xem xong bựa lưỡi, Sở Tuyên lại để Hoắc Vân Thâm vươn cổ tay ra, bắt mạch cho y.
“Trần quản gia, Trần quản gia, ông có bên trong không?”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói bén nhọn của một người phụ nữ, vô cùng chói tai. Trần quản gia vội vàng ra ngoài, trước khi đi nói với Sở Tuyên: “Bác sĩ Sở, ngài cứ nhìn xem, tôi đi xử lý vài chuyện trong nhà.”
Sau đó ông ta liền rời khỏi đây.
Khiến Sở Tuyên cảm thấy rất kỳ quái, nhưng hắn không nghĩ nhiều, tiếp tục chuyên tâm bắt mạch.
Phát hiện người bệnh này khí huyết hư nhược, bên trong nguyên khí không đủ, là chứng khuy tổn. (*tên chứng bênh, thiếu hụt hao tổn, cơ thể suy dinh dưỡng nên suy yếu.), liền hiếu kỳ hỏi: “Cậu ốm thành như vậy, người nhà của cậu sao lại không bồi bổ cho cậu?”
“…” Hoắc Vân Thâm vốn đang trầm lặng, nghe vậy liền mở mắt, nhìn hắn một cái.
“Bệnh này của cậu phải dùng thuốc đông y, thuốc tây vô dụng, còn có, phải ăn nhiều cơm, cũng không cần nằm cả ngày, phải vận động nhiều hơn.” Sở Tuyên thầm kê đơn thuốc, hắn là Trung Tây đều đã học qua: “Nơi này có giấy bút không?”
Nhìn nhìn xung quanh, thấy trên bàn có giấy cùng bút lông, nhưng Sở Tuyên không biết viết, hắn liền vội nói: “Tôi trực tiếp đến tiệm thuốc giúp cậu sắc thuốc là được rồi.”
Cũng không biết cái này có phải giấc mộng hay không, không chừng ra khỏi cửa sẽ tỉnh lại?
Sở Tuyên không chắc chắn, lại nhìn người bệnh, nhấc hòm thuốc ra cửa, lúc gần đi dặn y: “Đi nhiều một chút, bệnh này của cậu có thể trị, đừng lo lắng.”
Ra khóa viện, không gặp Trần quản gia, ngược lại là có một cô gái trẻ đến dẫn đường, đưa hắn ra ngoài.
Lúc rời đi quay đầu nhìn thoáng qua tấm bảng, viết Hoắc phủ, mà bên cửa là hai sư tử đá uy phong lẫm liệt.
“Nhà giàu a…”
Sở Tuyên gãi đầu, đột nhiên cảm thấy dường như mình quên cái gì rồi?
Đúng rồi, là phí đến khám tại nhà… lần sau sẽ thu luôn một thể.
“Thiếu gia, xem xong rồi?” Một chiếc xe Bentley đậu bên cổng, lái xe đi xuống cười mở cửa cho Sở Tuyên: “Vậy chúng ta đi về, lão gia vẫn còn chờ cậu về ăn cơm.”
Sở Tuyên sững sờ, ông đây vậy mà biến thành thiếu gia, quả nhiên là mộng…
“Ha, được rồi.” Vậy hưởng thụ một chút.
Trở lại biệt thự ở trung tâm thành phố, Sở Tuyên mới biết rõ, hiện tại là năm 1987, vẫn là thời đại kinh tế lạc hậu. Mình là thiếu gia nhà giàu, tổ tiên có vài nhân vật.
Bản thân hơn mười tuổi ra nước ngoài học y, gần đây mới trở về. Có ý tưởng mở bệnh viện, nhưng người nhà không đồng ý, hy vọng hắn lại tiếp tục rèn giũa kỹ năng, làm một bác sĩ tốt.
Ừ, là một gia tộc tam quan cực chính (*chính trực, đứng đắn), Sở Tuyên cảm thấy rất tốt.
Nếu như trong nhà không thiếu tiền, Sở Tuyên lập tức đi đến tiệm thuốc, mua không ít dược cho bệnh nhân hôm nay mình mới xem.
Một người bệnh nặng như vậy, muốn chữa khỏi cho y cũng là một thử thách, chẳng qua nếu chữa khỏi, sẽ là một chuyện rất có cảm giác thành tựu. Đương nhiên những thứ này đều là thứ yếu, quan trọng nhất chính là người bệnh.
Trị bệnh cứu người, đó là thiên chức của một bác sĩ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Sở Tuyên thu xếp đồ đạc của mình, xế chiều hôm đó lại đến Hoắc gia Tây Kiều. Hắn cảm thấy nội thành cách Hoắc gia có chút xa, bản thân mỗi ngày đi đi về về rất tốn thời gian, chẳng bằng qua đó luôn, dù sao ở đây có một bệnh nhân như thế, cũng không có gì đáng ngại.
“Bác sĩ Sở? ngài như thế nào…” Trần quản gia thấy Sở Tuyên lại đến, lộ vẻ kinh ngạc.
“Trần quản gia, tôi đến xem bệnh cho thiếu gia của ông.” Sở Tuyên cười nói ôn hòa: “Nhà của tôi cách nơi đây quá xa, cho nên tôi nghĩ, ở chỗ này một thời gian ngắn, không biết như vậy có thể chứ?”
“Cái đó, bác sĩ Sở ngài cho rằng, bệnh tình của thiếu gia còn có thể chữa được?” Trần quản gia hỏi.
“Có thể a.” Sở Tuyên muốn nói, đây không phải chuyện gì khó lắm, nhưng nghĩ một chút, có nên nói ra hay không, đành nói: “Ông cho tôi thử một lần, tôi có hơi nắm chắc.”
Nhìn thái độ của người nhà này, chính là cảm thấy người bệnh hết thuốc chữa, tìm y cũng không tích cực.
Thuận lợi tiến vào Hoắc gia, Sở Tuyên lập tức đến phòng bếp sắc thuốc, dẫn hắn đi vẫn là cô gái trẻ kia, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt cũng thế, lấp lánh lấp lánh tỏa ra nét ngây thơ.
“Bác sĩ ca ca, bệnh của thiếu gia có thể trị hết không?”
“Ừm.” Sở Tuyên gật đầu cười cười.
Nhưng là cô gái trẻ thầm nói trong lòng, bác sĩ già đều trị không hết, ca ca trẻ tuổi như thế khẳng định cũng là uổng công phí lực.
Tâm lý cũng giống như Trần quản gia, căn bản không ôm hy vọng. Cho nên chuyện Sở Tuyên, cũng không bẩm báo cho Hoắc lão gia tử.
Một thân một mình sắc xong thuốc, đổ ra một bát sứ, Sở Tuyên nói: “Được rồi, tôi mang cho thiếu gia các người, không cần dẫn đường, tự tôi đi.”
Đi qua khúc cua hành lang, cửa thùy hoa (*3), lần nữa bước vào căn phòng âm u kia.
(*垂花门 một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu)
Sở Tuyên đi vào đặt bát thuốc xuống bàn, sau đó mới đi mở cửa sổ ra, lập tức trong phòng liền sáng sủa hẳn lên.
“Tôi sắc thuốc rồi, lát nữa nguội liền đưa cho cậu uống.” Hắn đi đến bên giường, vén rèm giường dùng móc bạc nhỏ móc lên, người bệnh nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền, có vẻ như đang ngủ.
Sở Tuyên sờ lên cánh tay thả ở bên ngoài của y, rất gầy rất lạnh.
Đầu hạ tay lại có thể lạnh như vậy?
Lại luồn vào ổ chăn, vậy mà ẩm ướt, hơn nữa cảm giác đã thật lâu không tắm… Sở Tuyên lập tức cau mày, như thế nào không ai chăm sóc?
Hắn đột nhiên cảm thấy tức giận, sao sẽ có ngươi đối xử với người bệnh như vậy.
Hoắc Vân Thâm cảm thấy tay mình bị buông ra, sau đó vị bác sĩ trẻ tuổi kia xoay người rời đi. Y khó khăn mở ra hai mắt, xoay đầu lại, trong phòng trống rỗng, chỉ có bát thuốc trên bàn, bốc hơi nóng.
Mang theo tâm tình không quá thoải mái ra khỏi khóa viện, Sở Tuyên đi đến phòng bếp, lập tức cho người gánh hai thùng nước nóng tới đây.
Lại nhìn thấy cô gái trẻ kia, hắn rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Bình thường ai chăm lo đến sinh hoạt thường ngày của thiếu gia các người? Bao lâu thì tắm một lần?”
Cô gái kia mở to hai mắt, ấp úng nói: “Thiếu gia cậu ấy… không thích người khác đụng.”
“Cho nên liền không tắm?” Ngay cả mùa hè ổ chăn cũng có thể lạnh như thế, như vậy mùa đông trôi qua như thế nào? Có thể qua sao?
………………………………………………….
(1) Trường sam mã quái 长衫马褂: mã quái một loại áo ngắn mặc bên ngoài của nam giới trong lúc cưỡi ngựa, thường là màu đen.
(2) Cây ngô đồng:
(3) Cửa thùy hoa