Câu nói đầy bá đạo này khiến cho toàn hội trường im bặt, tên lùn vừa báo giá thì tiếc hận ngậm ngùi bỏ cuộc ngồi xuống. Điều này cũng làm Nguyệt Liễu chau mày, đấu giá hội quan trọng nhất là cạnh tranh, nếu như một người có thể trấn áp toàn trường sẽ ảnh hưởng đến lợi ích chung của ban tổ chức. Thế nhưng tình huống hiện tại cô lại khó lòng trách cứ Trang gia được vì bọn họ chỉ ngầm thị uy với kẻ khác chứ không lộ liễu uy hiếp gì cả.
- Nếu như không có ai trả giá cao hơn Trang trưởng lão thì chúng ta sẽ chốt giá cho năm phần dược liệu là năm vạn linh thạch.
Vị mỹ nữ dẫn chương trình trong lòng không thoải mái nhưng vẫn tươi cười cất tiếng. Tưởng chừng như giá cả của năm phần Tăng Khí Đan đã được an bài thì lúc này một giọng nói khàn khàn vang lên.
- Chỉ là năm vạn thôi mà cũng đòi độc quyền mua hết thượng phẩm đan dược sao? Lão phu ra giá mười vạn hắc hắc.
- Ai mà bá đạo như thế, dám đối đầu với cả Trang gia?
Gần như toàn bộ mọi người hội trường ngay lập tức tập trung ánh mắt về phía khu vực của vị vừa đưa ra giá phá vỡ sự uy hiếp của gia tộc họ Trang. Hóa ra kẻ vừa to gan lớn mật kia chính là Nguyên Hạo bên trong lớp áo khoác da thú đen xì của mình. Vô số luồn thần thức quét đến để kiểm tra tu vi của kẻ giấu mặt này nhưng kết quả không tra xét được khiến mọi người đều trở nên tái mặt ngưng trọng.
Có thể nói bí thuật che giấu tu vi của Hư Vô công pháp vô cùng ảo diệu. Nó vừa có thể hoàn toàn che giấu bất kỳ linh lực nào tản ra, khiến cho người dò xét có cảm giác đối thủ giống như phàm nhân vậy. Ngoài ra, bí thuật này còn có thể tỏa ra linh lực nhàn nhạt bao quanh lại có thể ẩn giấu tu vi, điều này làm người khác nghĩ rằng hắn có tu vi cực cao làm cho họ không thể cảm ứng rõ ràng được. Chính vì thế, hiện tại trong hội đấu giá, cả đám Trúc Cơ kỳ không thể nhìn ra nông sâu của đối phương thì đều cho rằng kẻ này thực lực thấp nhất là Kim Đan chân nhân. Ngay cả vị trưởng lão của Trang gia cũng chau mày lại rồi nhẹ giọng lên tiếng:
- Vị bằng hữu đây, xin nể tình Trang gia của chúng tôi mà nhường phần Tăng Khí Đan cho. Trang Đoạn này sẽ vô cùng cảm kích.
Tuy Trang gia là một gia tộc lâu đời, hùng cứ một phương nhưng không có nghĩa là họ không kiêng dè bất kỳ thế lực nào. Dù là Trang gia lão tổ của họ thì cũng chỉ là tu vi Kim Đan hậu kỳ mà thôi, nên tổng thể thực lực của gia tộc có thể xem là một tông môn một sao rưỡi. Việc không nhìn ra thực lực của kẻ mặc áo da thú này khiến cho lão già Trang Đoạn này lạnh cả sống lưng. Điều đó chứng tỏ tu vi kẻ này thậm chí còn cao hơn cả người đứng đầu gia tộc của mình, thế thì còn hung hăng càn quấy cái nỗi gì cơ chứ. Lão chỉ hi vọng đối phương nghĩ đến danh tiếng của Trang gia mà nương tay bỏ qua cho.
- Thất bá, tại sao chúng ta phải xuống giọng năn nỉ tên che mặt đó chứ? Nếu hắn dám vượt mặt chúng ta thì mình ra giá cao hơn hắn để mua lại. Trang gia chúng ta đâu có thiếu linh thạch, một tên vô danh thì có gì phải e ngại cơ chứ?
Một tên thanh niên trong đám người trẻ tuổi mà Trang Đoạn dẫn theo bức xúc lên tiếng. Trong tư tưởng của những kẻ hậu bối này, Trang gia của bọn chúng là một thế lực thần thánh không có bao nhiêu kẻ dám mạo phạm đến. Thấy thái độ u mê của gã, vị trưởng lão lập tức nghiêm mặt lại quát:
- Nhân ngoại hữu nhân, Trang gia chúng ta tuy là đại gia tộc nhưng thực lực không phải vô địch. Nếu như các ngươi cứ mang cái suy nghĩ đó ra ngoài hành tẩu thì thế nào cũng mang lại tai họa cho bản thân và gia môn. Nói cho các ngươi biết, gã vừa ra giá kia tu vi thâm sâu vô cùng, ngay cả ta cũng không thể dò xét ra được. Chúng ta chỉ muốn mua Tăng Khí Đan cho đám người hậu bối các ngươi phục dụng nên càng không thể đắc tội với cường giả cỡ này được. Từ bây giờ, ta mà nghe kẻ nào không biết giữ mồm giữ miệng như vậy nữa thì đừng trách ta dùng tộc qui để trách phạt.
Thấy vị trưởng lão của mình nổi bão, cả đám thanh thiếu niên liền biến sắc cúi đầu vâng dạ liên tục. Ngay lúc này, một cái bóng mờ ảo xuất hiện trong phòng mang theo nụ tiếng cười ghê rợn.
- Ai đó?
Trang Đoạn phản ứng cực nhanh liền che chắn trước đám hậu bối và vận chuyển linh lực của mình đề sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
- Hắc hắc, Trang trưởng lão không cần lo lắng, ta chỉ đến để chuyển lời của chủ nhân mình mà thôi.
Khi vị trưởng lão đã vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu thì bóng mờ ảo kia lên tiếng khiến cho mọi người trong phòng sững sờ hết cả ra. Trang Đoạn tỏ ra kiêng dè lên tiếng hỏi:
- Chủ nhân của ngươi là ai?
- Hắc hắc, chính là người vừa ra giá khiến trưởng lão phải lên tiếng cầu tình đó thôi.
Câu trả lời hết sức ngạo nghễ, không hề đặt vị trí đối phương ngang hàng với mình. Có điều, vị trưởng lão Trang gia này lại không hề tỏ ra khó chịu mà chỉ mang ánh mắt dò xét đáp lại:
- Vậy không biết vị cao nhân bí ẩn, tức chủ nhân của ngươi, có điều chi muốn truyền đạt?
Thấy thái độ đối phương, bóng ma vốn chính là Phong Ảnh cười the thé nghe sởn cả tóc gáy rùi rên rỉ nói:
- Hắc hắc, chủ nhân ta nói rằng người sẽ để cho Trang gia các ngươi một cơ hội giữ vững uy phong, nhưng Trang trưởng lão phải bỏ ra một cái giá mà người hài lòng mới được.
- Ngươi dám uy hiếp bọn ta?
Tên thanh niên của Trang gia lại lên tiếng, hắn không ngờ chính mắt mình lại thấy cảnh có người dám uy hiếp gia tộc mình trắng trợn như vậy. Khi cả đám hậu bối còn trợn mắt, thở phì phò muốn ăn thua đủ với cái bóng mờ kia thì Trang Đoạn lại lạnh nhạt lên tiếng:
- Mười vạn, Trang gia chúng ta luôn muốn kết giao bằng hữu với các vị tu tiên đồng đạo. Hi vọng chủ nhân của ngươi không chê ít mà nhận lấy món quà nhỏ này.
- Được, nhưng ta muốn qui đổi sang trung phẩm linh thạch.
Không muốn bức bách đối phương quá đáng, Phong Ảnh chỉ đưa ra yêu cầu cuối cùng và không đòi hỏi gì thêm cả. Thấy mọi việc thuận lợi hơn dự đoán, tên mặc áo khoác lông thú kia cũng không há mồm sư tử quá đáng, Trang trưởng lão cũng thở dài một hơi. Xem ra tên này cũng không phải muốn gây sự với gia tộc mình, chẳng qua là gã đang thiếu thốn nên mới muốn kiếm chút lợi ích. Vốn là cáo già trải đời, hiểu được vấn đề Trang Đoạn liền thay đổi thái độ sang hòa nhã ngay.
- Không thành vấn đề, ta sẽ cho người chuẩn bị. Tối mai gi vọng người có thể đến khách điếm dành riêng cho Trang gia bên trong Vạn Dược cốc để lão hủ có thể được trò chuyện kết giao.
- Tốt, ta sẽ đến.
Trả lời ngắn gọn, Phong Ảnh liền quỷ dị biến mất trước mắt mọi người. Trang trưởng lão nhìn thấy tốc độ khủng bố của bóng mờ rời đi thì da mặt co giật vài cái, trong lòng thầm thở ra một hơi may mắn. Cái âm hồn thủ hạ mà đã lợi hại như thế thì tên chủ nhân của nó là tồn tại cỡ nào cơ chứ.
- Này, Trang gia các ngươi không thể ra giá cao hơn thì mau bỏ cuộc để ta thu đan dược vào nữa chứ. Làm gì mà lề mề vậy chứ.
Phía dưới hội trường, Nguyên Hạo bên trong lớp áo khoác da thú lên tiếng chất vấn khiến cho mọi người lại một lần nữa dậy sóng. Nhiều tên đang thầm đoán thân phận của gã che mặt bá đạo này, còn một số khác thì lại cười nhạo cho rằng đây chỉ là một tên chán sống thích chơi nổi. Mặc kệ mọi người nghị luận như thế nào thì từ nãy đến giờ Trang gia vẫn một mực im lặng, không có động tĩnh gì. Nhưng đến giây phút này, Trang trưởng lão mới hùng hồn cất giọng phản kích lại:
- Một tên không biết sống chết, không phải Trang gia chúng ta e sợ ngươi mà chỉ là thương hại một kẻ ngu si tự cao tự đại mà thôi. Đừng tưởng ta không biết thân phận thật sự của ngươi là ai, khôn hồn thì hãy dừng tay lại trước khi bọn ta thật sự nổi nóng.
- Ngươi...phát hiện ra ta rồi sao?
Tên thần bí mặc áo khoác da thú bỗng nhiên giọng nói run rẩy, pha lẫn thái độ khó tin. Thuận thế lấn tới, Trang trưởng lão cười lên sảng khoái rồi khinh thường nói:
- Biết sợ rồi sao? Đom đóm mà thôi, không xứng để ta bận tâm. Trang gia chúng ta ra giá mười hai vạn cho năm phần Tăng Khí Đan, ai dám cạnh tranh nữa không?
Lần này thì cả hội trường đều im lặng hoàn toàn, kẻ vừa mới thách thức kia cũng cúi đầu run cầm cập như vỡ mật thế kia thi ai dại mà nối gót hắn cơ chứ. Do không còn ai ra giá nữa nên hiển nhiên năm phần Tăng Khí Đan liền thuận lợi về tay Trang gia với cái giá vượt xa mong đợi của cả người tổ chức đấu giá hội. Sau sự việc gây náo động nhỏ này, tên mặc áo khoác da thú cũng vội vàng rời khỏi tiểu hội mà không ở lại đợi xem các vật phẩm đấu gia tiếp theo.
- Hừ, cứ tưởng là cao nhân gì, hóa ra chỉ là một tên mạnh miệng yếu bóng vía.
Tên Ngưng Khí ngồi kế Nguyên Hạo lúc nãy nhếch môi khinh rẻ. Rất nhiều người khác cũng có cảm xúc xem thường giống như gã, thể loại muốn chơi nổi này rất hay xuất hiện nên không ai lạ gì cả. Tiếp theo, cả hội trường cũng bỏ qua mà tập trung vào tranh giành những món hàng hấp dẫn áp trục của buổi tiểu hội. Không ai biết hiện tại trong mộti tửu lầu nằm gần Vạn Dược Các, Nguyên Hạo đang uống rượu vô cùng khoái trí.
- Người đời cười ta quá điên khùng, ta cười người đời nhìn không thấu haha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT