Tiêu Thịnh Vũ nén chua xót xuống, tức giận bước nhanh lên lầu, anh vốn đưa Thư Cách đi đến bãi cát ở công viên chơi rồi đưa nó về trễ một chút, không ngờ lại nhìn thấy Thư Lan bị Chung Kình ôm vào lòng, hơn nữa Thư Lan còn không phản kháng lại!

Có lẽ lúc trước anh không có tư cách can thiệp vào việc riêng của Thư Lan, thế nhưng bây giờ lại không giống như trước nữa, vì vậy anh quyết không để tên khốn Chung Kình kia đạt được ý nguyện.

Thư Lan chỉ cảm thấy đau đầu, Thư Cách một thân bùn cát, thật cao hứng nhào lên người cậu, mà Chung Kình tuy rằng đỡ cậu đi vòng qua cầu thang, nhìn hành động của hắn vô cùng bình tĩnh nhưng vẻ mặt lại rất âm trầm.

“Em…”

“Câm miệng.”

Thư Lan đem những lời còn lại nuốt xuống họng, bộ dạng oán khí đầy người của Chung Kình lại tiếp tục phát huy, “Tôi không phải đã bảo cậu đừng đến gần tên đó rồi sao, thật ngu ngốc mà.”

Thư Lan ủy khuất bĩu môi, không lên tiếng đáp lại.

Chung Kình hít sâu, trán nổi đầy gân xanh.

“Tôi nói này, sao cậu lại đần như vậy chứ.” Chung Kình hận không thể rèn sắt khi còn nóng, việc mình có ăn được bát mì Thư Lan nấu hay không chỉ là chuyện nhỏ, chỉ có điều khoảng thời gian này hắn bận nên không thể đến nhà Thư Lan thường xuyên, kết quả lại để tên khốn Tiêu Thịnh Vũ đến quấy rầy, “Hắn ngọt ngào hai, ba câu thì cậu liền tin à? Hả?”

“… Không có.” Thư Lan cảm thấy có chút oan uổng nhưng lại không nói lời này ra được, chỉ sợ lại chọc phải ngòi nổ của Chung Kình.

Từ xa đã nghe thấy tiếng bước chân ngày một gần của Tiêu Thịnh Vũ.

Thư Cách hưng phấn nói với Thư Lan, “Ba ba, vừa rồi chú ấy dắt con đi công viên chơi đó.”

“Ồ…” Thư Lan lúng túng cười cười.

“Không trách được cậu lại có thể bỏ Thư Cách lại mà tham gia tiệc xã giao,” Chung Kình nghĩ đến vấn đề rất có thể xảy ra, “Các người ở chung với nhau sao.”

Tiêu Thịnh Vũ đứng cách đó một lầu liền dừng bước lại, tự hỏi liệu Thư Lan có thừa nhận quan hệ bây giờ của bọn họ không? Trong lòng vì vậy cũng thấp thỏm không yên.

Tiêu Thịnh Vũ không nghe thấy câu trả lời của Thư Lan, lại nghe thấy tiếng Chung Kình tức giận mắng to: “Cậu là heo sao!”

Lúc này không thể diễn tả hết niềm vui trong lòng Tiêu Thịnh Vũ, anh bất giác liền nhanh chân bước tới trước mặt Thư Lan, ngó lơ Chung Kình qua một bên rồi kéo Thư Lan vào lòng, mùi rượu trên người cậu mang theo độ ấm nhẹ nhàng lướt qua cánh mũi anh.

Sắc mặt Chung Kình vô cùng khó coi, ngược lại Tiêu Thịnh Vũ lại rất đắc ý.

“Ngày hôm nay đã thực sự phiền mày đưa Thư Lan về rồi, tới đây là tốt rồi, mời trở về đi.” Niềm vui vừa rồi khiến Tiêu Thịnh Vũ không còn xoắn xuýt chuyện cậu vừa thân mật với kẻ khác trước mặt anh nữa.

“Tiêu Thịnh Vũ, tao thật muốn đánh mày.” Chung Kình buông lỏng cổ tay, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

Tuy rằng đầu óc Thư Lan hơi chậm chạp nhưng nhìn tình huống không tốt bây giờ, trong lòng cũng vô thức quýnh cả lên, dù sao Thư Cách vẫn còn ở đây, vì vậy Thư Lan đành rời khỏi Tiêu Thịnh Vũ, tránh qua một bên khiến Tiêu Thịnh Vũ ngẩn người, trên mặt có chút cân nhắc.

Chung Kình hừ lạnh một tiếng.

Thư Lan loạng choạng nắm lấy cách tay nhỏ bé của Thư Cách, nó hồn nhiên quay sang nhìn hai chú kia dằn co nhau, rồi rất ngoan cũng Thư Lan vào nhà, sau đó nó còn hớn hở khoe với cậu món đồ chơi mà Tiêu Thịnh Vũ mới mua cho.

Thư Lan đóng cửa lại, sắc mặt thật không tốt, nói: “Hôm nay tôi không thoải mái lắm, các người về hết đi, cảm ơn anh nha anh Kình.”

Hai bên thái dương của Tiêu Thịnh Vũ nổi gân xanh, nhìn cánh cửa trước mặt ‘Cạch’ một tiếng liền đóng lại, hoàn toàn không có chút ấm áp như khung cảnh mà mình tưởng tượng trước đó, hôm nay xem như làm bảo mẫu không công rồi.

Chung Kình hít sâu một hơi, không tiếp tục để ý tới Tiêu Thịnh Vũ nữa mà quay người bước xuống lầu.

“Chung Kình,” sau lưng truyền đến tiếng của Tiêu Thịnh Vũ, “Tao hi vọng mày đừng quấn lấy Thư Lan nữa.”

“Mày có tư cách nói câu nói này sao?” Rốt cuộc là ai mới là người quấy nhiễu?

“Có lẽ lúc trước không có, thế nhưng bây giờ tao đã là người yêu của em ấy, tao nghĩ yêu cầu này cũng không quá đáng.”

“Đang nhắc tao sao?” Chung Kình cười lạnh một tiếng, “Nếu như tao không nghe thì sao?”

“Như vậy thì sẽ không chỉ đơn giản như lần trước.” Tiêu Thịnh Vũ bước ngang qua người Chung Kình.

Chung Kình nhớ tới việc lần trước bị Tiêu Thịnh Vũ đánh đến thổ huyết liền tức giận, cảm thấy chỉ có Thư Lan dễ mềm lòng mới chịu được cái tên khốn kiếp này.

Hai người không nói liền nhảy vào đánh nhau, Chung Kình xuống tay trước, lần đánh nhau này không phải muốn đánh chết, đơn giản chỉ là muốn giáo huấn đối phương. Tiêu Thịnh Vũ cũng không phải đứng đó chịu bị đánh, hai bên ra tay xảo quyệt nhắm tới yếu điểm của đối phương. Từ trong phòng Thư Lan cũng nghe thấy âm thanh binh bốp vang lên không ngừng, nhưng cậu mệt mỏi không muốn mở cửa ra xem, theo thói quen trốn tránh, làm bộ như không biết gì cả, trong lòng thầm xin lỗi Chung Kình, bản thân mình mang theo ý đồ xấu nên mới tiếp nhận Tiêu Thịnh Vũ, sau này nếu xảy ra việc gì, cậu cũng không muốn biết.

Có thể quá mà quá, Thư Lan nghĩ, chắc sẽ không có thêm người đàn ông nào có cái nhìn tiêu cực về cuộc sống giống cậu, chỉ cần có thể bảo vệ con trai, chỉ cần Thư Cách hạnh phúc là được, đó chính là toàn bộ của cậu, nói cậu ích kỷ cũng được, nhu nhược cũng được, những người khác cậu không quản được nhiều như vậy.

Ngày thứ hai Tiêu Thịnh Vũ vừa đi đến công ty thì trong lòng cấp dưới liền “bùm” một tiếng nổ vang, lúc thư ký vừa vào thang máy liền gặp Tiêu Thịnh Vũ, bình thường vị cấp trên này thường mang một cặp kính mát ra vẻ lạnh lùng nghiêm túc, trong lúc vô tình thư ký liền phát hiện viền mắt của chủ tịch hiện nên một vòng xanh tím, hiển nhiên là cặp kính kia chỉ để ngụy trang, rõ ràng trong lòng người nào đó lúng túng chật vật còn muốn giả vờ làm ra dáng vẻ nghiêm túc nữa, thư ký Lâm rất muốn cười mà khổ nỗi không thể cười được, mắt nhìn thẳng cố bình tĩnh kiềm chế, kỳ thực vừa bước ra thang máy liền lập tức truyền tin khắp công ty: Chủ tịch bị người ta đánh đó ==.

Bởi vì khuôn mặt xanh tím này, Tiêu Thịnh Vũ rất ngại đi tìm Thư Lan, thế nhưng ngẫm lại nhỡ như Chung Kình thừa cơ nói ra nói vào, làm lung lay địa vị của anh bây giờ thì sao, vì vậy anh quyết định phải đến đó, làm ra vẻ đáng thương một chút mới được.

Vừa đến giờ tan làm, Tiêu Thịnh Vũ lái xe tới nhà trẻ của Thư Cách, nơi đó cách công ty của anh chỉ có mười mấy phút đi xe, Tiêu Thịnh Vũ định đến đón Thư Cách ra trước rồi cùng đứng đây chờ Thư Lan.

Tiêu Thịnh Vũ đeo kính đen một thân âu phục thẳng tắp, đứng ở trước cửa nhà trẻ đáng yêu chẳng khác nào nhân vật superman trong các bộ phim hoạt hình, mấy đứa nhóc thấy thế liền to nhỏ trò chuyện, thuận tiện tò mò đánh giá.

Thư Cách oa oa nghẹn ngào không thở nổi, hai đứa nhóc cả người đen đúa đứng gần đó thấy thế liền mắng: “Mẹ nó, không phải ăn chút cơm của cậu thôi sao, khóc cái rắm!”

“Tớ đói… Oa oa oa…” Thư Cách khóc đến vô lực, “Tớ còn chưa… chưa ăn nữa.”

“Không cho khóc!” Bé trai kia ăn mặc rất gọn gàng, có thể nhìn ra gia cảnh cũng tốt lắm, chỉ có điều miệng thốt ra toàn lời thô tục, Thư Cách hiển nhiên không nói lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm, vô cùng ủy khuất.

Thư Cách càng ngày càng khóc lớn, giáo viên không ở đây nên chẳng ai đến quan tâm đứa trẻ đáng thương này.

Từ xa Tiêu Thịnh Vũ đã thấy thân người nhỏ bé kia của Thư Cách vùi sâu ở góc tường, cúi đầu thật thấp, mà bé trai đứng cạnh lại không ngừng vỗ lên đầu nó, khóe môi Tiêu Thịnh Vũ vô thức giật một cái, cảm thấy trẻ con mới tí tuổi đầu mà đã học cách bắt nạt người khác rồi sao.

Sau đó Tiêu Thịnh Vũ nhìn vào đó biết lâu khiến bảo vệ gần đó cũng e ngại trừng trừng nhìn anh.

“Lại khóc nữa thì ông đây liền đánh cậu!” Bé trai kia vừa muốn giơ lên nắm đấm uy hiếp Thư Cách liền bị Tiêu Thịnh Vũ đứng ở phía sau nắm lấy cổ tay, “Nhóc con, nhóc muốn đánh ai vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play