Tiêu Thịnh Vũ còn nhớ thật lâu trước đây có nói muốn chuẩn bị mọi thứ thật tốt cho tổ ấm của hai người, cũng có chút loáng thoáng nói với Thư Lan, vốn nghĩ rằng Thư Lan sẽ không đồng ý thế nhưng không ngờ cậu lại trực tiếp hỏi anh: “Lúc nào chúng ta đi xem mấy vật dụng gia đình đây?”
Tiêu Thịnh Vũ cao hứng vô cùng, không nói gì liền đẩy ngã Thư Lan lên salon, sau đó chà xát cọ cọ lên người cậu, hôn lung tung lên mặt cậu, quấy đến nỗi Thư Lan không đẩy ra được liền nằm yên tùy anh muốn làm gì thì làm, mãi đến có chút không thở nổi thì con sư tử lớn trên người mới chịu bò dậy.
Tiêu Thịnh Vũ ôm cậu, cảm thấy chưa bao giờ anh cảm thấy thỏa mãn hơn thế này.
Chính vì vậy mà sáng sớm chủ nhật, cả nhà họ đã dậy từ sớm để đi đến cửa hàng nội thất, Tiêu Thịnh Vũ đặt Thư Cách ngồi trên cổ cứ thế mà đi, đây là lần đầu tiên Thư Cách được đãi ngộ thế này, nó cao hứng cười khanh khách không ngừng, trái lại Thư Lan đang đi ở phía sau cứ lo lắng không thôi, mồ hôi trên trán nhễ nhại nhưng cậu không chút quan tâm mà chỉ lo nhắc nhở hai người phía trước phải thật cẩn thận.
Thư Lan cầm cuốn catalogue, rất vừa ý với những vật dụng nội thất mang lại cảm giác ấm áp cho căn nhà, Tiêu Thịnh Vũ gật gật đầu, tuy rằng anh có đủ thực lực kinh tế để mua những đồ nội thất tốt và tinh xảo hơn vậy, thế nhưng đây là nhà của bọn họ, cái việc “có hoa không quả*” thì không được tốt lắm, Thư Lan cũng sẽ không thích. Mọi thứ đều thuận theo ý Thư Lan nhưng đến khi lựa giường anh lại kiên quyết tự mình chọn lựa, Thư Lan có chút kỳ quái nhìn Tiêu Thịnh Vũ nhưng không phản bác gì, trong lúc đó thì Tiêu Thịnh Vũ đã mang theo bụng dạ đen tối liên tưởng đến việc sau này sẽ đẩy ngã Thư Lan lên giường như thế nào, vì vậy mà tiêu chí chọn giường của anh đầu tiên đó là kích thước phải thật lớn, hơn nữa còn mềm mại co dãn mười phần!
(*Có hoa không quả: Chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng, bên trong trống rỗng.)
Còn chưa dạo phố xong thì cả ba đã mệt lã, vì vậy mà họ quyết định tìm chỗ nghỉ ngơi trước. Tiêu Thịnh Vũ ngồi bên trong quán KFC với Thư Lan lặng lẽ trông coi Thư Cách đang chơi trượt ván bên kia, sau đó đem miếng khoai lang đã chấm tương cà đút cho cậu, hành động thân mật đó khiến hai má Thư Lan ửng hồng, cậu ngượng ngùng nhìn quanh trái phải xem ai có nhìn thấy cảnh thân mật vừa rồi không, Tiêu Thịnh Vũ ôm lấy khóe miệng cười khoan khoái, đang muốn nói lời chọc ghẹo cậu thì anh đột nhiên nhìn thấy một người —— đó là Chung Kình.
Thư Lan thấy vẻ mặt Tiêu Thịnh Vũ cứng ngắc liền kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy?” Sau đó lần theo ánh mắt của anh cậu nhìn thấy Chung Kình đang ngồi cùng một cô gái trẻ trong một góc khác của quán KFC, Chung Kình cảm nhận được ánh mắt của hai người nhìn sang, hắn có chút ngạc nhiên, sau đó mặt không thay đổi gật đầu chào hai người một cái.
Thư Lan cũng không phản ứng gì, nhưng thấy vẻ mặt ghen tuông kia của Tiêu Thịnh Vũ cậu liền cảm thấy có chút buồn cười, sau đó không quản Chung Kình có để ý hành động này hay không, cũng vươn tay lấy một miếng khoai lang đút con sư tử lớn nhà mình, “Ngoan, đừng nổi giận nữa.”
Sau đó chúng ta lại tiếp tục sống cuộc sống tốt đẹp của hai người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT