Mấy buổi tối sau đó, Tiêu Thịnh Vũ có đi đến quán bar mấy lần lại vô tình thấy Chung Kình đứng ở cửa quán rượu, bên cạnh là một người phụ nữ quyến rũ đang dựa vào người hắn, hành động của họ lại có chút mờ ám. Tiêu Thịnh Vũ thấy thế liền sửng sốt thầm mắng cái tên Chung Kình kia lại dám ăn vụng sau lưng Thư Lan! Vẻ mặt của Tiêu Thịnh Vũ lúc này cũng rất phức tạp, trong lòng vừa mắng Chung Kình đáng chết, lại nghĩ chuyện này vừa lúc khiến Thư Lan thất vọng về hắn, cuối cùng anh cũng rút điện thoại ra chụp một tấm ảnh Chung Kình đang đứng bên kia đường, người phụ nữ đó lại rất tự nhiên dựa vào lồng ngực hắn, tuy khuôn mặt trong bóng tối nhìn không rõ lắm nhưng vẫn nhận ra người trong ảnh là ai, sau đó anh cất điện thoại vào túi, lập tức quay đầu đi tìm Thư Lan.
Thư Lan mới vừa dỗ Thư Cách ngủ không lâu thì chuông cửa liền vang lên, mở cửa liền thấy Tiêu Thịnh Vũ đứng đó.
“Anh muốn…” Thư Lan còn chưa hỏi xong đã bị Tiêu Thịnh Vũ cắt ngang.
“Rời khỏi Chung Kình đi.”
“Cái gì?” Thư Lan mờ mịt lại kinh ngạc, không nghĩ rằng Tiêu Thịnh Vũ vội vàng đến đây chỉ để nói lời này.
Tiêu Thịnh Vũ châm chọc lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho Thư Lan xem, “Hắn rõ ràng ở bên ngoài giở trò phong lưu với phụ nữ, thế này em còn muốn ở cạnh hắn sao!”
Thư Lan yên lặng nhìn bức ảnh trong điện thoại, biểu tình trên mặt chốc lát liền biến hóa, mà tâm trạng lúc này của Tiêu Thịnh Vũ cũng phức tạp không kém nhưng dù sao Chung Kình vẫn là cái gai trong lòng anh vì thế nhất định phải nhổ ra.
“Tại sao phải cho tôi xem cái này?”
“Chẳng lẽ em còn muốn lừa mình dối người? Hắn rốt cuộc coi em là cái gì?” Tiêu Thịnh Vũ vừa mở miệng liền hối hận, chuyện này quả thật như gậy ông đập lưng ông, đả thương kẻ thù một ngàn lại tự tổn hại tám trăm, dù sao thì mình lúc trước cũng chẳng kém gì Chung Kình bây giờ.
“Thế thì liên quan gì đến anh?” Thư Lan tỏ ra lúng túng, xem ra lần này Tiêu Thịnh Vũ nổ lực uổng phí rồi, Thư Lan lại bắt đầu tỏ ra chán ghét anh, thật ra Thư Lan và Chung Kình vốn không quen nhau, chẳng qua là dùng để mượn cớ để Tiêu Thịnh Vũ biết khó mà từ bỏ.
Thư Lan cố gắng đè xuống lửa giận trong lòng, một hai đẩy Tiêu Thịnh Vũ ra cửa, “Chuyện này chẳng liên quan gì đến anh cả, trời cũng tối rồi, mong anh về cho.”
Vẻ mặt Tiêu Thịnh Vũ phút chốc liền trầm xuống, “Em không tin sao? Thì ra em thích hắn đến vậy à?”
Thư Lan tức giận vô cùng, quả thật có cảm giác như bị Tiêu Thịnh Vũ lột bỏ lớp ngụy trang bấy lâu nay, “Cút! Tôi không tin đấy thì sao!”
Nói xong liền mạnh tay đóng cửa lại nhưng không nghĩ rằng Tiêu Thịnh Vũ sẽ đưa tay cản, ván cửa đóng lại không chút lưu tình nện một cái thật đau vào tay anh, Tiêu Thịnh Vũ rên một tiếng rõ đau, Thư Lan lúc này cũng ngây ngẩn cả người.
“Anh…” Thư Lan hoảng sợ, không biết tại sao Tiêu Thịnh Vũ nhất định phải làm như vậy.
Tiêu Thịnh Vũ đau đến nỗi mồ hôi nhễ nhại trên trán nhưng vẫn muốn kéo Thư Lan đang đứng trong nhà ra ngoài, Thư Lan có chút hối hận nói:”Tôi không phải cố ý…Thôi, anh đưa tay đây để tôi xem thế nào đã.” Thật sự thì vừa rồi dùng lực hơi mạnh, thậm chí nửa bàn tay của Tiêu Thịnh Vũ đã thâm tím sưng lên, vì đau mà run run.
Thư Lan bây giờ nhìn thấy cảnh tượng ấy chẳng thể nào tức giận được nữa.
Tiêu Thịnh Vũ nhịn đau dùng tay còn lại kéo Thư Lan xuống lầu.
“Anh muốn làm gì?”
“Anh muốn em tin lời anh nói.” Tay bị thương, đồng thời trong lòng Tiêu Thịnh Vũ cũng không dễ chịu gì. Thư Lan thà chọn cách lừa mình dối người cũng muốn ở bên Chung Kình, đây tuyệt đối không được! Anh không đồng ý như thế! Anh muốn Thư Lan hết hy vọng, phát hiện mình mới là người yêu em ấy nhất!
“Anh đang nổi điên gì vậy!” Tiêu Thịnh Vũ bị thương một cánh tay nên không cách nào giữ chặt được Thư Lan, cậu vùng khỏi tay anh, nói “Có cái gì đáng xem đâu!”.
Đôi mắt Tiêu Thịnh Vũ đỏ đậm, hô lên một câu: “Cái tên khốn kiếp Chung Kình kia có gì đáng để em toàn tâm toàn ý với hắn như vậy!”
“Trước đây tôi cũng từng đối với anh như vậy!”
Tiêu Thịnh Vũ nghe Thư Lan rống đến ngây người.
Thư Lan cắn môi, nói “Anh còn muốn tôi thế nào thì anh mới thỏa mãn?”
Viền mắt Tiêu Thịnh Vũ đỏ bừng, ủy khuất đưa tay đến trước mặt Thư Lan, “Đau.” Sau khi nghe câu nói này của Thư Lan thì tất cả hối hận và đau đớn trong lòng Tiêu Thịnh Vũ chẳng thể nào kìm nén nổi.
Thư Lan trước đây cũng đối xử với mình toàn tâm toàn ý như thế, nếu như không xảy ra nhiều chuyện như vậy thì Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy cuộc đời mình chưa bao giờ tốt đẹp hơn thế.
Thư Lan nhìn cái tay bầm tím kia đưa đến trước mặt mình nhưng cậu chẳng nắm lấy.
Tiêu Thịnh Vũ ngồi xổm xuống, kéo tay Thư Lan dán vào mặt mình, Thư Lan cảm giác có chất lỏng ấm áp thấm ướt lòng bàn tay, là do Tiêu Thịnh Vũ khóc ư, trước nay cậu chưa từng nghĩ tới việc Tiêu Thịnh Vũ sẽ có lúc khóc thế này, lại còn khóc trước mặt mình chỉ vì một câu mình nói với anh.
“Tha thứ cho anh…” Tiêu Thịnh Vũ nắm lấy bàn tay vô lực của Thư Lan, cậu có thể cảm giác thấy cả người Tiêu Thịnh Vũ đang run run, “Anh không muốn giao em cho người khác.”
Thư Lan cho là cậu sẽ không bao giờ vì Tiêu Thịnh Vũ mà đau lòng nữa nhưng bây giờ tim lại co rút đến đau đớn, coi như mình không tính toán chuyện trước đây nữa nhưng Tiêu Thịnh Vũ sẽ hứng thú với cảm giác mới mẻ này bao lâu đây, chẳng qua là không chiếm được nên mới cảm thấy tốt thôi.
Mà Tiêu Thịnh Vũ lại hối hận thật, rất rất hối hận nhưng anh biết trách ai đây?
Coi như muốn bù đắp cũng cần một cơ hội ở cạnh Thư Lan. Thư Lan mỗi lần đều qua loa, lạnh nhạt với anh cứ như người xa lạ, chỉ có lúc tức giận mới không như vậy, nếu không phải Thư Lan không nói chuyện với anh thì Tiêu Thịnh Vũ chẳng tài nào biết được đã nói gì khiến Thư Lan tức giận, anh thậm chí có lúc không biết sai ở đâu, Tiêu Thịnh Vũ chỉ biết mình không quen biểu đạt tình cảm ra ngoài, lời nói không êm tai thì sợ Thư Lan không thích nhưng từ nhỏ anh đã ngồi ở vị trí cao quen rồi, trước đó chẳng bao giờ phải xum xoe lấy lòng người khác, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể nghĩ ra những cách ngu ngốc này nhưng vẫn không thể khiến Thư Lan hồi tâm chuyển ý…
“Theo tôi vào nhà trước đi.” Thư Lan ra hiệu cho Tiêu Thịnh Vũ đến đây, Tiêu Thịnh Vũ dùng bàn tay bị thương nắm tay Thư Lan, cậu chỉ giật giật nhưng không có ý từ chối.
Thư Lan rắc một lớp thuốc bột Vân Nam rồi thoa đều lên mu bàn tay của Tiêu Thịnh Vũ, nhìn vết thương trên tay anh liền cau mày, quả thật vừa rồi đóng cửa hơi mạnh, tay anh giờ đã xanh tím một mảng, sưng vù mà anh lại im lặng không rên lên tiếng nào, hiếm khi ngoan ngoãn ngồi đó để Thư Lan bôi thuốc cho.
“Vậy em và Chung Kình…”
Thực sự là hết chuyện để nói mà!
Thư Lan xuống tay không lưu tình, Tiêu Thịnh Vũ đau đến kêu một tiếng, lại không dám rút tay về.
Một người đàn ông trưởng thành lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn mình, thật giống như chịu oan ức vô cùng, Thư Lan có chút đau đầu mà xoa trán.
“Chuyện của tôi và Chung Kình tôi sẽ xử lí sau.”
Tiêu Thịnh Vũ gật đầu, coi như Thư Lan rời khỏi Chung Kình cũng không muốn ở cạnh mình nhưng ít nhất vẫn có hy vọng chứ không giống như bây giờ phải liên tục nói câu “Xin cho anh một cơ hội”, như thế thì đến quyền lợi cũng không có.
Nhìn người mình yêu bên cạnh kẻ khác, trước giờ Tiêu Thịnh Vũ nghĩ cũng không dám nghĩ đến lúc mình biết thì biết đâu bọn họ đã rất thân mật rồi, vốn cho rằng chỉ cần Thư Lan không cách mình quá xa thì cậu và người đàn ông khác có tình cảm trong ngắn ngủi cũng không sao cả, dù nhìn thấy Thư Lan đi cùng người dàn ông khác cũng phải khắc chế sự tuyệt vọng và cơn tức giận để cậu không lúng túng, thống hận sự vô lực của mình và thái độ lạnh nhạt của Thư Lan, con người anh cũng không phải là sắt đá vì vậy không thể nào đè ép sự khó chịu trong lòng, có lúc ngẫm lại thật không biết Thư Lan đã từng liên tục vượt qua những lúc giống vậy thế nào.
Kết quả báo ứng vừa đến, mình liền miễn cưỡng làm kẻ thứ ba giữa hai người họ, cầu mà không được…
“Nếu không đến bệnh viện thì xương cốt có vấn đề gì thì sao?” Thư Lan có chút ảo não, cảm thấy thật may là Tiêu Thịnh Vũ bị thương ở tay trái, nếu tay phải mà bị tổn thương gì thì lại phiền toái to.
“Không đi.” Tiêu Thịnh Vũ nhìn thấy vẻ mặt lo âu của Thư Lan cuối cùng cũng tìm về được chút an ủi, hơi ủy khuất nói: “Đau.”
“Đưa cả tay đi chặn cửa, anh có ấu trĩ quá không vậy? Đau là đáng đời.” Thư Lan trừng mắt căm tức nhìn anh nhưng trong lòng lại vô cùng hối hận vì vừa rồi mình không để ý cẩn thận.
Tiêu Thịnh Vũ thấy Thư Lan vẫn để tâm đến mình nên trong lòng không khỏi dâng lên niềm vui nho nhỏ, nhưng lại lén lút không dám để lộ ra tia vui mừng, vẻ mặt lại lúc vui lúc buồn, biến chuyển đến sinh động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT