Nhận được tin Tiêu Thịnh Vũ về nước, Tiêu Thịnh Tình cố chấp đứng chờ ở cửa hoa viên, trong lòng cô thật ra vô cùng áy náy, người mà anh hai cố gắng bảo vệ lại bị mình thương tổn, anh hai rất khó xử, Tiêu Thịnh Tình nghĩ, nếu như bọn họ hòa với nhau rồi, cô liền đi xin lỗi Thư Lan vậy.
Tiêu Thịnh Vũ phong trần mệt mỏi mà đi tới vỗ vỗ mặt cô, “Thế nào lại đứng ở đây vậy?”
Tuy rằng Tiêu Thịnh Vũ vẫn tiêu sái thong dong như trước, nhưng Tiêu Thịnh Tình vẫn cảm thấy có điều gì dó không giống với trước kia nữa, đôi mắt ấy ngoại trừ tia hối hận ra thì không lắng đọng chút cảm xúc nào khác.
Tiêu Thịnh Tình do dự một chút, vẫn là lo âu hỏi: “Anh hai, anh… Không sao chứ.”
“Không có chuyện gì.” Tiêu Thịnh Vũ miễn cưỡng cười, quay người bước qua cửa, lẩm bẩm nói: “Xa em ấy, anh không đến nỗi không thể sống.”
Lòng Tiêu Thịnh Tình liền trầm xuống, bọn họ vẫn không thể cùng nhau trở về chính là minh chứng rõ ràng nhất, nhìn anh hai mình thế kia liệu còn có thể xem là không sao ư? Lừa gạt đến quỷ còn không tin! Thư Lan không có anh vẫn có thể sống rất tốt, vậy còn anh thì sao? Tiêu Thịnh Tình không dám hỏi, đừng xem bộ dạng giả vờ của anh hai đến “vô kiên bất tồi”*, kỳ thực tính tình anh như một đứa trẻ vậy, lúc bé còn bị lão già đó (aka ba ảnh) đánh đến đau không nhịn được nhưng vẫn cứng đầu, cắn răng không chịu lên tiếng nhận sai, đến cuối cùng nhờ mình hoảng sợ, gào khóc kinh động cả nhà thì anh hai mới không đến nỗi bị đánh đến chết đi sống lại.
(*Không có gì vững chắc mà không phá nổi -> chỉ sức mạnh vô địch.)
Đợi đến một ngày anh rốt cụộc có thể cam tâm tình nguyện nhận sai, lại trực tiếp bị người kia đẩy vào vực thẳm…
Thư Lan đang cố gắng kiếm tiền, bất kể là vì mình hay đứa con trong bụng Nguyễn Uyển, đây là điều cần thiết nhất, may mắn là lúc trước Thư Lan có đầu tư một ít, cậu cũng có một khoản tiền để dành, huống chi cậu khá là mẫn cảm với những con số, lúc trước Tiêu Thịnh Vũ mang cậu theo nên cũng học hỏi được chút ít, Thư Lan rất cẩn thận, không tham lợi, chậm rãi tìm tòi ra một chút cảm giác hứng thú, lại kiếm thêm chút công việc, tuy rằng cực khổ, thế nhưng nghĩ đến đứa trẻ sau này sẽ có cuộc sống đầy đủ hơn, liền cảm thấy mệt mỏi thế nào cũng đáng giá.
Bụng Nguyễn Uyển cũng dần lớn, liền dứt khoát nghỉ việc, Thư Lan rất lấy làm tiếc cho Nguyễn Uyển, bất quá Nguyễn Uyển lại không để ý lắm.
Chiều tối ngày thứ bảy, ăn xong cơm tối, Thư Lan hiếm thấy có thể mang Nguyễn Uyển rời nhà tản bộ một chút, hai người nhất trí quyết định đi đến trung tâm mua sắm lớn, họ dự định sẽ mua một chút đồ dùng cho đứa nhỏ, Thư Lan nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve bộ quần áo màu hồng nhạt dành cho trẻ con, xúc cảm mềm mại nơi đầu ngón tay khiến cho đáy lòng cậu không khỏi hạnh phúc, càng mong chờ ngày đứa trẻ ra đời.
Nguyễn Uyển vui mừng gọi Thư Lan: “Xem bộ quần áo màu tím này đi, đáng yêu quá, còn có hoa văn cánh hoa trên đấy nữa.”
“Ừm.” Thư Lan sờ mũi một cái, “Nếu như mặc bộ quần áo này đi dạo phố nhất định sẽ rất đẹp.”
Hai mắt Nguyễn Uyển tỏa sáng, Thư Lan không đợi cô nói liền gật đầu liên tục, “Mua!”
Bên cạnh truyền đến giọng nói nũng nịu của phụ nữ, “Bộ quần áo màu tím bên kia thật đáng yêu, em cũng muốn mua.”
Người đàn ông nọ: “Em không có mang thai… ==”
Người phụ nữ kia: “(#‵′) Không mang thai là không thể mua?”
Trong lòng Thư Lan thay người đàn ông kia kịch liệt phun một ngụm máu, bên ngoài thì cố nở nụ cười.
Nguyễn Uyển liếc mắt nhìn Thư Lan một cái, Thư Lan lập tức lấy lại bình tĩnh, người đàn ông kia lại đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu, hắn dùng đôi mắt trừng to như thấy quái vật để nhìn Thư Lan: “Cậu là…”
Thư Lan: “???” Nhìn hắn có vẻ quen quen.
“Tôi là Hà Khâm, trước đây chúng ta đã gặp nhau một lần ở quán bar.”
Thư Lan vẫn có chút ấn tượng, Tam thiếu gia của Hà gia, “Chào anh.”
Gương mặt Hà Khâm vẫn mang theo vẻ yêu nghiệt như trước, hắn liếc mắt một cái liền thấy Nguyễn Uyển đứng sau Thư Lan, đột nhiên tỏ ra kinh ngạc, “Cậu, cậu…”
Thư Lan khẽ nâng khóe môi, giới thiệu Nguyễn Uyển, “Vợ của tôi.” Nói xong, hai tay đặt trên vai Nguyễn Uyển bất giác siết chặt.
Hà Khâm kinh ngạc thốt lên: “Cậu không phải là người yêu của Tiêu Thịnh Vũ à!”
Thư Lan: “…”
Nguyễn Uyển: “…”
Hà Khâm: “…” Mắt to trừng mắt nhỏ.
Thư Lan lạnh lùng nắm tay Nguyễn Uyển lôi đi, “Tuy rằng không biết Hà thiếu gia từ đâu lại nghe được tin tức này, bất quá hiển nhiên tin này là không đúng sự thật, tôi và anh ta đã không còn dính liếu gì rồi.”
“Làm sao có thể…” Hà Khâm kinh ngạc lẩm bẩm.
“Tôi ngay cả con cũng đã có, làm sao lại không thể.” Nói xong, Thư Lan liền khẽ cười với Nguyễn Uyển đang đứng cạnh cậu, người mà vốn mờ mịt không biết chuyện gì đang xảy ra, “Cố gắng nỗ lực thật tốt vì con của chúng tôi.”
Nguyễn Uyển: “???”
Hà Khâm hiển nhiên có thể tiêu hóa được phần nào: “… Chuyện của hai người lúc trước không ai là không biết.”
Thư Lan dừng lại một hồi mới nhấc chân bước tiếp, sống lưng cứng đờ.
Hà Khâm vuốt cằm, quyết định trở về nhất định phải báo cho anh hai mình biết chuyện này, nhưng đáng tiếc, Tiêu thái tử thật sự không có vứt bỏ Thư Lan, khiến cho cậu ta tổn thương chút nào.
Thư Lan từng hỏi Nguyễn Uyển có muốn kết hôn hay không, dù sao cậu có thể cho cô một cuộc hôn nhân hạnh phúc, cho dù đó chỉ là ngắn ngủi, Nguyễn Uyển nói còn muốn suy nghĩ thêm, Thư Lan không thể nào hiểu được vì sao Nguyễn Uyển không muốn kết hôn nhưng đối với việc có con lại cố chấp như vậy, bất quá Thư Lan không có hỏi cô, dù sao bọn họ chỉ cần tuân thủ theo nguyên tắc đã nhất trí ngay từ ban đầu là được rồi.
Một tuần lễ sau khi Nguyễn Uyển đồng ý, bất quá chờ đứa trẻ được sinh ra cho đến lúc cai sữa thì cũng là lúc kết thúc cuộc hôn nhân giữa hai người, có tình lại cũng vô tình, Thư Lan nghĩ, như vậy cũng tốt, có lẽ đời này cậu cũng sẽ không bao giờ có thể yêu người nào hơn Tiêu Thịnh Vũ, một khi tâm đã chết, cũng sẽ không thể nào có thể hâm nóng trái tim, dũng cảm yêu thêm ai khác, cho nên Thư Lan chỉ có thể ký thác tất cả tình thân của cậu lên đứa trẻ này.
Hai người cũng không phải là người có sở thích khác lạ gì, họ nhất trí ý kiến với nhau, kí xuống thỏa thuận, cũng coi như là bảo đảm tương lai của mình và đứa trẻ.
Tuy rằng Thư Lan cùng Nguyễn Uyển rất hòa hợp, thế nhưng lúc Tiêu Thịnh Vũ mới nghe tin Thư Lan kết hôn, khi đó Tiêu Thịnh Vũ liền cầm dao bổ dưa từ trong tủ chén đem ra, chờ Trình Thạc sau khi tiếp điện thoại liền chạy tới thì phát hiện Tiêu Thịnh Vũ một thân đầy máu, nằm trong ngõ tối, nơi mà mèo không nghe thấy, chó cũng không để ý tới. (thanh niên lụy vì tình của năm <_<)
Trình Thạc đã rất lâu rồi không thấy Tiêu Thịnh Vũ chật vật như vậy, lần gần nhất chính là khi hắn bị ám sát ngay trong ngõ hẻm vắng người mấy năm trước, sau đó may mắn được Thư Lan tốt bụng đi ngang qua giúp đỡ, không biết lúc đó có phải là nghiệt duyên hay không, Trình Thạc chỉ biết là rốt cuộc không còn người nào ngoài Thư Lan có thể khiến cho Tiêu Thịnh Vũ day dưa không rõ như vậy.
“Trình Thạc, tâm sự với tôi đi.”
“Vũ ca,” Trình Thạc đau đầu, “Nếu trò chuyện tiếp thì chắc anh đã ngỏm mất rồi.”
“Fuck, cậu nói rằng tôi sắp ngỏm rồi, nói rất êm tai.” Tiêu Thịnh Vũ mất công tốn sức mà đem mình chống tay ngồi dậy, hít một hơi, “Đã qua mấy năm chưa từng xông pha như vậy.”
“Thực sự là làm khó mấy bang phái nhỏ, đánh nhau cũng có thể mời tới một Trình Giảo Kim*.” Trình Thạc nhấc cái thùng cấp cứu mà hắn mang theo, bắt đầu băng bó.
(*Ý chỉ kì đà cản mũi.)
“Ừ, tôi tìm cớ trước.”
Trình Thạc nghĩ, còn có lão đại nào ăn no rửng mỡ còn có thể nhấc đao ra ngoài tìm cớ như Tiêu Thịnh Vũ không…
“Tâm tình không tốt?”
“Ừm.”
“Bởi vì… Thư thiếu?” Trình Thạc cùng Tiêu Thịnh Vũ làm anh em mười mấy năm, tình cảm gắn bó như vậy, tuy rằng không giúp được gì, nhưng khuyên một chút thì vẫn có thể.
“…” Tiêu Thịnh Vũ chỉ cảm thấy trước mắt từng trận mây đen.
Trình Thạc cau mày, “Vũ ca, đi về trước đi.”
“Không…” Tiêu Thịnh Vũ suy nhược mà lắc đầu.
Thái dương Trình Thạc hằn lên mấy đường gân xanh, không phí nửa lời liền đem người trực tiếp kéo dậy.
“Muốn tạo phản à.” Tiêu Thịnh Vũ hừ hừ, nhưng vẫn lên xe cùng Trình Thạc, kỳ thực vết thương của hắn không tính là nặng, nhưng máu chảy quá nhiều, miễn cưỡng có thể chống đỡ một hồi.
Dọc theo đường đi, Trình Thạc lái xe nhanh như chớp.
“Thư Lan kết hôn rồi, sáng sớm hôm qua mới đi đăng ký.”
Trình Thạc nghĩ, quả nhiên người thất tình đều không có lý trí.
Tiêu Thịnh Vũ lẳng lặng ngồi ở ghế sau xe, hắn sau khi trưởng thành cũng rất ít làm ra mấy hành động điên rồ như vậy, trông thật là khó coi, thật giống như nếu Thư Lan còn xuất hiện thêm lần nào nữa, có khi chính mình còn bắt giữ em ấy, không cho em ấy nháo loạn nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT