Đi hơn ba tháng, Tây Nam quân lại một lần nữa trở về phương Bắc, tiến quân về kinh thành, chẳng qua lúc này quân đội không còn là vào kinh khao thưởng, mà là một hồi chinh chiến cứng đối cứng. Chung Túc dẫn đầu quân ngũ, trong vòng bảy ngày, dẫn đại quân đi qua sáu quận, tốc độ hành quân cực kỳ hiếm thấy.
Hắn chuyên chọn quan đạo mà đi, mỗi lần đi qua trạm dịch, trực tiếp đưa thánh chỉ và nửa mảnh hổ phù ra.
Trên thánh chỉ dù không nói Tây Nam quân phải đi về phía bắc, nhưng Chung Túc là Hộ quốc Nguyên soái, quận huyện địa phương khi nhìn thấy tinh kỳ của Tây Nam quân, đều nhường đường.
Cách kinh thành một khoảng, Chung Túc đã nghe được lời đồn đãi kinh thành nguy cấp.
Tin tức liên quân sáu nước Tây Bắc đóng quân ở địa giới Xương Hà dần dần truyền ra. Trong kinh thành không thiếu phú hào thương khách, đã trước tiên nhận được tin tức, đều từ trong kinh thành dọn nhà đi, đến ngoại thành tị nạn.
Cho dù còn chưa chiến tranh, di dân ở kinh đô đã tốp năm tốp ba đi trên đường, muốn chạy trốn khỏi phong hỏa chiến loạn.
Những người này đang trong quá trình lẩn trốn, chỉ thấy trên quan đạo cờ xí tung bay, vài lá cờ có chữ ‘Chung’ thật lớn đóng gió Đông Bắc phần phật bay trong không trung.
Chữ ‘Chung’ là dòng họ Hoàng đế ban cho Hộ quốc tướng quân, quân kỳ phấp phới đón gió đột nhiên xuất hiện trên quan đạo, không cần nói cũng biết, đây đúng là Tây Nam quân do Hộ quốc tướng quân xuất lĩnh.
Từ Tây Nam đến kinh thành, bộ binh đi ít nhất cũng phải nửa tháng thời gian, nhưng lúc này Tây Nam quân tựa như từ trên trời giáng xuống, đột nhiên xuất hiện ở ngoại thành cách không xa kinh đô.
Cảnh tượng như thế, thật giống như Tây Nam quân đã sớm đoán trước, chớp ngay thời cơ mà đến kinh thành giải vây.
Trong khi nhóm phú thương ở trong kinh thành, cũng chỉ là mới vài ngày trước mới nhận được tin tức liên quân sáu nước Tây Bắc xâm nhập.
Thật sự là rất khó có thể tin được.
Chẳng lẽ Hoàng đế trước kia đã bày ra quân cờ này?
Hay là Hộ quốc tướng quân liệu sự như thần, trước tiên dẫn quân đến kinh thành hộ giá?
Đủ loại suy đoán lưu truyền trong dân gian, mà mọi người cũng nhìn thấy Tây Nam quân binh mã chỉnh tề, đi càng gần đến kinh thành.
Trong tây Nam quân có người ngồi trên lưng ngựa, lãnh binh tiến vào, khăn đỏ tiên diễm lóa mắt, ngân giáp rực rỡ, cả người tuấn suất phi phàm. Cho dù dân chúng từ xa xa nhìn lại, cũng thấy người này tựa như thiên binh thiên tướng, lẫm lẫm uy phong.
Mấy ngày trước đây lời đồn Tây Bắc tướng quân và liên quân sáu nước Tây Bắc một đường đánh tới lập tức sụp đổ.
Ai nói kinh thành nguy cấp, ai nói Hoàng đế gặp nạn?
Ngươi nhìn Tây Bắc tướng quân như vậy, rồi nhìn lại Hộ quốc tướng quân và Tây Nam quân xem!
Chỉ cần loại khí thế này của bọn họ, liên quân Tây Bắc tính là cái gì, đừng nói chỉ là liên quân sáu nước nhỏ, cho dù là địch quân bảy tám nước, cũng không địch lại Hoàng thượng và Hộ quốc tướng quân.
Hoàng thượng kỳ thật đã sớm có chuẩn bị! Một chiêu này của y chính là gậy ông đập lưng ông, bắt cá trong chậu, không chỉ có thể nhìn rõ những ‘hữu quốc’ bất mãn đối với Phong quốc, càng có thể khiến bọn họ cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần.
Muốn tấn công Phong quốc, vậy còn phải xem hỏa khí trong tay Hộ quốc tướng quân có bằng lòng không mới được!
Lời đồn đãi giữa dân gian nhất thời xoay chuyển. Mới đầu còn có người không tin, nhưng đến lúc mọi người nhìn thấy đội ngũ Tây Nam quân của Phong quốc, lập tức tin tưởng.
Đội ngũ kia quả thật là một hàng dài khí thế trùng trùng, từng loạt tiếp từng loạt đi về phía trước, khí thế bức nhân.
Dân chúng chậc chậc lấy làm kỳ lạ, mà lời đồn đãi rơi vào trong quân, lại phấn chấn quân tâm.
Tây Nam quân ban đầu nghe được Cung Thiếu Hách truyền lệnh trong lòng còn nghi ngờ, nhưng càng tới gần kinh thành, tâm bọn họ lại càng kiên định.
Lần hành quân này quả nhên là Hoàng đế tự mình hiệu lệnh, vọt tới kinh thành.
Có thể dưới trướng của Hộ quốc tướng quân đấu tranh anh dũng, đúng là giấc mộng của mỗi một binh lính ra chiến trường.
Dưới tay tướng mạnh không có binh yếu, bọn họ còn muốn một lần nữa kiến thức thần uy hỏa khí của Hộ quốc tướng quân!
Hành quân đến nửa đêm, Chung Túc sai người dàn xếp hạ trại, thúc ngựa đi đến bên dưới một tàng cây, chậm rãi chống đỡ thân cây xuống ngựa.
Nếu là ban ngày, người bên cạnh nhất định có thể nhìn thấy sắc mặt vị tướng quân này đã tái nhợt thành một mảnh, trên trán thấm xuất mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt chảy dọc hai bên má.
Cách một lúc lâu, Chung Túc mới chậm rãi thở ra một hơi, thẳng lưng đứng dậy.
Cung Thiếu Hách ở xa xa nhìn thấy thân ảnh của Chung Túc, hơi hơi nhíu mày, bước nhanh đến đỡ lấy tay Chung Túc nói. “Tướng quân thân thể lại không khỏe sao?”
“Không sao.” Chung Túc vô cùng đơn giản nói hai chữ.
Hắn thập phần may mắn Thành Phong Nam không có ở bên cạnh. Nếu vị Thái y kia còn ở đây, tất nhiên sẽ lại đốc thúc hắn đúng hạn uống thuốc, ngồi nhiều trong xe ngựa, không thể suốt đêm hành quân, thời gian hành quân khẳng định sẽ kéo dài thật lâu.
Cung Thiếu Hách nghe Chung Túc nói như thế, cũng không tiện hỏi lại, chỉ là đứng một bên nhìn tình huống của Chung Túc.
Chung Túc liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh một cái, sai người lấy bản vẽ đến.
Rất nhanh Ngụy Nhất Thanh đã cầm bản vẽ cao hứng phấn chấn đi đến, không chuyển mắt nhìn Chung Túc.
Cho dù y nhìn thấy Chung tướng quân rất nhiều lần, nhưng mà y nhìn thế nào cũng không thấy chán.
Chung Túc mở bản vẽ ra, cẩn thận quan sát một lúc, sau đó nói, “Cung tướng quân, ta muốn thay đổi lộ tuyến hành quân.”
Cung Thiếu Hách sửng sốt nói, “Tướng quân mỗi lộ tuyến đều phải trải qua thương thảo…” Y nói đến đây, lập tức ngừng lại, ngược lại hỏi, “Tướng quân muốn sửa lộ tuyến nào?”
Chung Túc trầm ngâm một lúc, mới chậm rãi nói, “Tây Nam quân không đến kinh thành, trực tiếp đến địa giới Xương Hà.”
Cung Thiếu Hách sửng sốt.
Ngụy Nhất Thanh lập tức vỗ tay nói, “Chung tướng quân muốn trực tiếp đến tiền tuyến giao chiến với liên quân sáu nước?”
Ánh mắt thiếu niên lộ ra thần sắc hưng phấn, chỉ cần nghe đến đánh giặc, nhất là tác chiến nơi tiền tuyến, cả người y đều dị thường kích động.
Rất nhanh, ngọn lửa kích động của y đã bị lời kế tiếp của Chung Túc tạt cho một chậu nước lạnh.
“Không phải.” Chung Túc phủ định nói, “Sáu nước mặc dù được Tây Bắc quân hỗ trợ, nhưng đã phạm vào tối kỵ của binh gia.”
Ngụy Nhất Thanh nhấp nhấp khóe miệng, nói “Đơn độc xâm nhập, chẳng lẽ tướng quân là muốn triệt đường lui của những người đó?”
Y nói rất đột ngột, Cung Thiếu Hách nghe mà sửng sốt.
Chung Túc gật đầu nói, “Quả thật như thế.”
Ngụy Nhất Thanh chép miệng nói, “Cái đó chơi không vui, cũng không kích thích.”
“…” Cung Thiếu Hách đứng ở bên cạnh thật muốn che miệng thiếu niên này lại.
Chung Túc nói, “Chiến trường không phải trò đùa, phải bằng cái giá ít nhất đạt được hiệu quả lớn nhất.”
Ngụy Nhất Thanh đang muốn than thở, lập tức bị Cung Thiếu Hách kéo đi.
Kế này vừa ra, Chung Túc lập tức triệu tập các tướng lĩnh khác, tiến hành thương thảo, sau đó phân phó quyết định đến các binh doanh.
Tây Nam quân thay đổi tuyến đường, hướng về phía Tây Bắc.
Hoàng thành xa xa, còn chưa thấy bóng dáng, nhưng trong lòng Chung Túc hiểu được, nếu trận chiến này thắng lợi, hắn và Long Nghệ rất nhanh sẽ gặp mặt.
Tây Nam quân một đường mà đi, từ bên ngoài kinh thành đi về hướng Tây Bắc.
Cùng lúc đó, quân binh mà Hoàng thượng hạ lệnh triệu tập ở Xương Hà đã bắt đầu triển khai giao chiến lần đầu tiên cùng liên sáu nước.
Xương Hà mặt sông rộng, nước sông cuồn cuộn chảy, trong vòng một ngày hai quân tương tiếp, tiếng trống trận quanh quẩn trên mặt sông, trên chiến trường dài ngàn dặm, huyết nhiễm đỏ một mảnh.
Nơi này địa hình tương đối hiểm trở, Xương Hà quân ít người, trong lúc nhất thời vẫn có thể ngăn cản được địch quân mãnh liệt đột kích.
Ở nơi tiền tuyến, Dạ Ưng cũng từ Tây Nam quân trở về, tới bên trong quân doanh của Xương Hà quân.
Y một đường đi vào chủ trướng, nhìn người trong trướng, quỳ xuống nói, “Hoàng thượng, Hoài Bắc quân đã đến địa giới Xương Hà.”
Người trong trướng đúng là Long Nghệ.
Long Nghệ nghe xong, có chút đăm chiêu nhìn bản đồ trong trướng.
Thấy Hoàng đế không nói gì, Dạ Ưng lại nói, “Hoàng thượng, Chung tướng quân đã dẫn theo Tây Nam quân tiến về phía Tây Bắc, đang chuẩn bị vượt qua Xương Hà.”
Tin tức rơi vào trong tai Long Nghệ, trên mặt Long Nghệ bỗng nhiên hiện ra tươi cười.
“Không nói cho hắn biết bảo hắn xuất binh?”
“Không, thần chỉ đem tin tức kinh thành bị vây khốn nói cho Chung tướng quân biết.” Dạ Ưng nói.
Trong mắt Long Nghệ hiện lên một tia sáng rọi.
Sau đó một câu của Dạ Ưng lại làm cho Long Nghệ tâm thần dao động.
“Hoàng thượng, thần còn có một chuyện muốn bẩm báo Hoàng thượng.”
“Nói.” Long Nghệ nói.
“Hoàng thượng, ngày ấy thần đi Tây Nam quân, cũng không nhìn thấy Thành Thái y.” Dạ Ưng dừng một chút, biết Hoàng thượng nhớ mong Chung tướng quân, đơn giản một hơi nói xong, “Nghe nói Chung tướng quân là cưỡi ngựa đi đường suốt đêm.”
“…” Long Nghệ nghe xong, lập tức đứng dậy, thần sắc trên mặt nháy mắt thay đổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT