Chung Túc thu được mật báo rõ ràng kinh ngạc một chút, sau đó lại lập tức triệu kiến người truyền tin.

Người truyền tin là một thái giám, xem ra rong ruổi trên lưng ngựa quá lâu, nét mặt vẫn là một mảnh trắng bệch. Sau khi Chung Túc nhìn thấy người, cũng không nhiều lời, trực tiếp hỏi, “Thư này ai viết?”

Tiểu thái giám nói, “Là Đức Phúc công công đưa cho tiểu nhân, muốn tiểu nhân mau chóng đưa đến tay tướng quân.”

Chung Túc lại nhìn tờ giấy, nhíu mày nói, “Kinh thành xảy ra chuyện gì?”

Tiểu thái giám nói, “Trước khi tiểu nhân xuất môn kinh thành vẫn còn bình thường. Chẳng qua phương Bắc truyền đến tin tức, nói là Tây Vực có sáu nước kết minh, liên quân đang tới gần kinh thành.”

Chung Túc hơi hơi sửng sốt, nhíu mày nói, “Ta nhớ rõ Hoàng thượng đã nói sáu nước Tây vực và Đại Phong là hữu quốc…”

Lời này hắn vừa nói xong, lập tức dừng lại, trong đầu không tự chủ mà hiện lên lời ngày ấy Đức Phúc đã nói.

Người nam nhân kia, muốn bãi miễn hậu cung, cho nên, để hắn đến Tấn Nam, trở lại biên cương.

Trong lòng Chung Túc nhất thời hung hăng siết chặt, trầm giọng nói, “Tuy là binh mã của sáu nước Tây Vực, nhưng Bắc cương Đại Phong hẳn phải có người phòng thủ chứ.”

Nghe nói như thế, tiểu thái giám lập tức trả lời, “Hộ quốc tướng quân, Đức Phúc công công còn bảo tiểu nhân truyền lời, nói là tướng lãnh đóng ở Bắc cương, là phụ thân của Chiêu Nghi trong cung.”

Đây rõ ràng là có tâm nhắc nhở, Chung Túc lập tức tỉnh ngộ.

Hắn nhanh chóng đi ra khỏi doanh trướng của chủ tướng, gọi một gã quân cận vệ đến, ra lệnh trở về kinh thành điều tra tình huống.

Kinh thành cách Tấn Nam quan ít nhất phải có nửa tháng lộ trình, Chung Túc vẫn không yên lòng, lục tục triệu hồi binh lính đang cùng bách tính lao động xây dựng lại Tấn Nam quan, hạ lệnh chỉnh đốn quân ngũ.

Tấn Nam quan một mảnh ca múa thái bình, binh lính thu được mệnh lệnh, lập tức cảm thấy tò mò. Nhưng mệnh lệnh của Hộ quốc tướng quân, binh lính Bắc phong lập tức trở lại doanh trại, một lần nữa chỉnh trang quân kỷ.

Ngụy Nhất Thanh nhìn đến tình huống này, hai mắt nhất thời tỏa sáng, lôi kéo Cung Thiếu Hách ồn ào hỏi, “Cung tướng quân, đây là muốn đánh trận sao? Đánh giặc như thế nào? Ta có thể tham gia quân tiên phong không?”

“…” Cung Thiếu Hách bất đắc dĩ nhìn Ngụy Nhất Thanh.

Công tử gia khác đều là tránh trong nhà không muốn xuất môn, nhưng vì sao vị thiếu gia của Ngụy gia này lại cố tình thích đâm đầu vào nơi nguy hiểm không vậy chứ?

Tuy là nói như thế, nhưng Cung Thiếu Hách vẫn chiếu cố tiểu tử này rốt tốt, vị phụ thân Binh bộ Thị lang của tiểu tử này là một nhân vật không thể đắc tội, nếu vị thiếu gia này xảy ra chuyện gì không hay, bản thân chỉ sợ cũng chẳng có ngày lành.

Chung Túc hạ lệnh chỉnh đốn ba ngày, vẫn không thấy tin tức truyền đến, mày nhíu càng chặt.

Hắn không thể xác định kinh thành có xảy ra chuyện đúng như lời của tiểu thái giám kia nói hay không, càng không thể vọng động tự điều quân rời khỏi Tây Nam. Nửa mảnh hổ phù của hắn chỉ có thể dùng được ở Tây Nam biên cảnh, tùy tiện làm việc rất có thể tạo thành phiền phức không cần thiết cho Long Nghệ.

Nhưng mà Long Nghệ nắm giữ nửa mảnh hổ phù khác ở kinh thành xa xôi, không biết an nguy thế nào.

Chung Túc đến thế giới này gần một năm, thích ứng mọi tình cảnh, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cảm thấy thống hận tin tức chậm chạp của thế giới này.

Hắn ở trong quân chậm rãi bước hồi lâu, rốt cục hạ quyết tâm.

Toàn quân lại rời khỏi Tấn Nam thành, hước về địa khu phía Bắc.

Mà hướng Bắc, đúng là hướng kinh thành!

Hành quân qua một đêm, đại quân đóng lại ở địa khu khá gần Tấn Nam. Chung Túc ở trong quân doanh đợi hai ngày, vẫn không nghe được tin tức từ phương Bắc truyền đến.

Chung Túc lòng như lửa đốt. Hắn vốn mấy tháng nay ngủ rất nhiều, nhưng sau khi nghe được tin tức về Long Nghệ, mỗi đêm đều gần như mất ngủ.

Tràn đầy trong đầu đều là thân ảnh của người nọ, bộ dáng khi ngủ của nam nhân, vẻ mặt nói chuyện, cùng với cảnh tượng lần cuối cùng hắn gặp Long Nghệ.

Chung Túc biết, bản thân sẽ không buông tay với người nam nhân kia.

Đương nhiên, hắn cũng không có khả năng buông người nam nhân kia.

Nhìn ánh lửa nhảy nhót trong doanh trướng, Chung Túc từ trên giường ngồi dậy, phủ thêm ngoại bào, chậm rãi đi đến trước án thư.

Trên án đặt bản vẽ của vạn dặm giang sơn Phong quốc, Chung Túc vuốt ve từng đường nét núi sông trên bản vẽ, trầm mặc không nói.

Lúc này hắn chỉ mặc một kiện áo lót, không có quân giáp che bên ngoài, mơ hồ có thể thấy được bên dưới xiêm y màu trắng, như có như không lộ ra một đường cong.

Chung Túc không để ý, chỉ là lẳng lặng nghiền ngẫm địa hình trước mặt.

Đã không có Thành Phong Nam, bên cạnh hắn vốn không có người đốc thúc hắn chăm sóc bản thân. Chung Túc  đêm khuya không ngủ không nghỉ, trong đầu hiện lên vô số loại sách lược, lại nặng nề hít vào một hơi.

Cho dù hắn nóng vội, nhưng mà không có tình huống cụ thể của kinh thành bên kia, hết thảy đều là lý luận suông.

Cuối cùng hắn thu hồi bản vẽ, chậm rãi bước ra ngoài doanh trướng.

Một đêm đảo mắt trôi qua, chân trời lộ ra quần sáng.

Chỗ hạ trại ở ngay sơn cốc, Chung Túc giương mắt nhìn lại, liền nhìn thấy ánh nắng chậm rãi hiện ra, hào quang vạn trượng.

Cũng đúng lúc này, Chung Túc bỗng nhiên nghĩ đến thật lâu thật lâu trước kia, khi đó bản thân còn là nữ thân, Long Nghệ cười chỉ vào một nơi kim quang óng ánh, hỏi hắn, “Tiểu Túc, thế nào?”

Hắn lúc ấy chỉ đáp, “Rất đẹp.”

Long Nghệ lại hưng phấn mà nói cho hắn, “Chỉ mong một ngày kia, có thể có một người cùng ta nắm tay, nhìn khắp thiên hạ giang sơn.”

Chung Túc thế mới biết, thời điểm hắn nghe xong câu kia trong lòng dâng lên cảm giác cổ quái, không phải vì cái gì khác, mà là vì nam nhân này mà tâm động.

Hắn nhìn ánh sáng mặt trời chậm rãi tỏa ra, thẳng đến khi ngày mới bắt đầu, mới hoàn hồn lại.

Trong quân doanh truyền ra tiếng vó ngựa, quân cận vệ của Chung Túc chạy vội đến bên cạnh hắn, hồi bẩm, “Tướng quân, người từ kinh thành tới.”

Trong mắt Chung Túc chợt sáng lên, lập tức bảo quân cận vệ đưa người đến.

Người đến lập tức được đưa tới, nhìn thấy Chung Túc liền quỳ xuống nói, “Khởi bẩm Chung tướng quân, Dạ Ưng đến báo danh.”

Chung Túc không nghĩ tới người đến lại là Dạ Ưng, nhưng nghĩ lại ngoại trừ Dạ Ưng, hắn cũng thật sự tìm không ra bên cạnh Long Nghệ có ai mà mình có chút quen thuộc. Hắn hơi gật đầu, mang Dạ Ưng tiến vào phòng nghị sự.

Dạ Ưng từ kinh thành liên tục chạy đến đây, toàn thân đều là mồ hôi, Chung Túc sai người dâng trà, Dạ Ưng cũng chỉ uống một hơi, liền mở miệng, “Kinh thành tình huống rất kịch liệt, Tây Bắc thống lĩnh phản quốc, đã mở đường cho liên quân sáu nước Tây Vực, liên quân địch quốc đã đánh tới địa giới Xương Hà bên ngoài kinh thành.”

Y nói xong, từ trong tay áo lấy ra một cuộn vải vàng, nói “Tướng quân, đây là thánh chỉ Hoàng thượng triệu tập bảy tuyến quân mã bên ngoài kinh thành.”

Y cũng không tuyên đọc, trực tiếp đưa thánh chỉ cho Chung Túc, Chung Túc mở thánh chỉ ra, dưới cùng mấy chữ Hoài Bắc quân, Xương Hà quân mới nhìn thấy ba chữ Tấn Nam quân.

Chung Túc nhíu mày nói, “Sao không có Tây Nam quân.”

Tây Nam quân là quân đội có binh lực cường thịnh nhất trong tay Long Nghệ từ sau khi bình định quân Nam Sở.

Dạ Ưng nói, “Hoàng thượng quả thật chỉ viết Tấn Nam. Ngài mệnh lệnh cho thuộc hạ bí mật đưa thánh chỉ này này bảy vị thống lĩnh của bảy đạo quân.”

Cho dù là thời điểm nguy cơ, người nọ cũng không chịu viết tên Tây Nam quân, ngược lại chỉ viết hai chữ Tấn Nam. Nếu không phải bản thân hạ trại nơi yếu đạo này, chỉ sợ còn chưa nhận được Dạ Ưng truyền tin.

Chung Túc không biết nên nói Long Nghệ là ngốc hay là bướng bỉnh, cho dù là thời khắc mấu chốt, cũng không chịu nói với hắn một câu.

Hắn nhíu mày, đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài.

Đúng lúc này Cung Thiếu Hách đi tới, nhìn thấy Chung Túc bước ra, lập tức tham kiến.

Chung Túc trực tiếp bảo Cung Thiếu Hách đứng dậy, trầm giọng nói, “Cung tướng quân, kinh thành nguy cơ, việc này không thể chậm trễ, ngươi lập tức hạ lệnh chỉnh đốn, toàn quân nhổ trại, truyền khẩu lệnh của ta, cần phải trong thời gian ngắn nhất tới địa giới kinh thành!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play