Hạ An một đường nghiêng ngả lảo đảo về tới nhà, trái tim bùm bùm nhảy loạn, Hạ An ngồi trên giường, hồi tưởng lại những cảm giác kia, đột nhiên đứng lên, ra cửa, đến nhà cách vách điên cuồng gõ cửa “Mở cửa!” Không ai phản ứng. Đạp cửa “Khúc Uy, mau mở cửa cho ông đây” Không ai trả lời, sau đó điên cuồng mà đập, rốt cục, cái cửa vốn đã không tốt, bị bạn học Hạ An đá văng. Hạ An phá cửa mà vào, đi thẳng đến phòng ngủ, không có ai. Phòng bếp, không có ai. Phòng tắm, có người! Này, bạn học Hạ An đi thẳng đến cửa phòng tắm, chợt nghe Khúc Uy đang ở say mê ca hát “Hi lả tả, hi lả tả, hi lả tả, nga da, hi lả tả ~~~~” Tiếng hát này rất con mẹ nó khó có thể tiếp nhận, vì thế, Hạ An chịu không nổi đá văng cửa, Hạ An xuất hiện dọa Khúc Uy nhảy dựng, hơn nữa sau lưng Hạ An hình như còn có lửa giận thiêu đốt. Khúc Uy dùng hai tay bảo vệ nửa dưới của mình nói: “Cậu… Cậu làm sao vậy?”

Hạ An không nói lời nào, bước một bước tới gần, giống như muốn giết người, Khúc Uy càng nhìn càng sợ, bước lùi về phía sau.”Bỏ ra cho lão tử.”

Khúc Uy vừa nghe chân liền mềm nhũn, nói: “Cái kia, Hạ An, đừng... Đừng xúc động a, tớ là hoa đã có chủ … Tuy rằng hai ta là cùng nhau lớn lên, tuy rằng tớ rất tuấn tú…... Nhưng... Nhưng mà cũng không thể đến mức độ này nha…...”

Hạ An không nghe lời của hắn, liền đi lên ôm lấy hắn, chợt nghe Khúc Uy hét thảm một tiếng! Hạ An hung hăng đẩy Khúc Uy ra nói: “Căn bản là không giống, so với anh ấy thì khác biệt cách xa vạn dặm, thối muốn chết.” Sau đó bỏ chạy.

Khúc uy đứng một mình đầu óc hỗn độn, đây là tình huống gì? Hắn mới vừa tắm rửa xong làm sao lại thối? Bất quá hoàn hảo, chính mình không có bị tên cầm thú Hạ An làm bẩn.

Mà Hạ An lại thất hồn lạc phách đi về phòng. Sao lại như vậy? Chẳng lẽ không phải là do mình lâu rồi không có tiếp xúc với người khác sao? Cảm giác hoàn toàn không giống nhau. Thật là thích sao? Tại sao mỗi lần không chú ý đều nhớ tới anh, vì sao lại muốn tới gần anh, vì sao lại quý trọng mỗi một phút cậu được ở cùng anh, vì sao nhìn thấy anh tim liền đập thật nhanh. Mấy vấn đề này, nội tâm Hạ An dường như đã có chút đáp án.

Hạ An nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, nghĩ đi nghĩ lại thì ngủ mất.

Kết quả, Hạ An khủng hoảng, cậu nằm mơ, giấc mơ rất kỳ quái. Trong mộng chỉ có Hạ An cùng Cung Lăng, hai người đang làm loại chuyện kia. Cho đến khi Hạ An giật mình tỉnh dậy, tiếng rên rỉ vẫn còn tràn ngập trong tai cậu. Hạ An rúc vào góc giường, rốt cuộc không thể ngủ được nữa.

Ngày hôm sau, Hạ An cũng không có đi. Tới nơi muốn đến, không nhìn thấy thân ảnh Hạ An, Cung Lăng nhíu mày, đây là lần đầu tiên mà anh bị người khác cho leo cây! Ba ngày sau, Cung Lăng trở về vẫn không thấy Hạ An. Anh mơ hồ cảm giác cậu đang trốn đâu đó. Cứ như vậy, Hạ An né anh một tuần. Một tuần này, tâm tình Cung Lăng rất không tốt, toàn thân tản ra hơi thở nguy hiểm chớ tới gần.

Hạ An không biết mình phải đối mặt như thế nào với Cung Lăng, rất sợ hãi bản thân sẽ không cẩn thận, làm lộ ra tình cảm của mình, Cung Lăng thông minh như vậy, nhất định sẽ phát hiện, sau đó, làm sao bây giờ? Muốn mình rời đi, chán ghét mình? Cho nên, cậu trốn tránh Cung Lăng suốt một tuần. Cậu hi vọng bản thân tỉnh táo lại, có lẽ đó là một loại ảo giác. Cậu nghĩ như vậy, nhưng mỗi ngày đều nghĩ tới anh, cậu vẫn không thể hoàn toàn ngăn cách với Cung Lăng, vẫn không tự chủ mà nhớ anh, chỉ cần người khác nhắc tới hai chữ Cung Lăng, cậu liền lập tức bối rối. Đối với Cung Lăng, cậu không thể miễn dịch. Cậu trúng độc tên là Cung Lăng mất rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play