Đêm tối, mới vừa tan tầm, Hạ An đi một mình ở ngã tư đường. Chung quanh đều im ắng, Hạ An bước nhanh hơn. Bỗng nhiên, cậu cảm giác trên cổ chợt lạnh, sau lưng truyền đến thanh âm hung ác: “Không được nhúc nhích, đem toàn bộ tiền trên người mày ra đây”. Trời ạ, sao cậu lại xui xẻo như vậy, đi buổi tối còn bị đánh cướp.

Hạ An vừa lo lắng vừa lục tìm tiền trên người mình lấy ra, ủy khuất nhìn số tiền càng lúc càng cách xa mình, tâm huyết của cậu a. Tên cướp giơ tay đoạt lấy, vui vẻ đếm tiền. Hạ An muốn thừa lúc hắn không chú ý thì đánh lén, sau đó chạy! Hạ An vừa định đưa tay, đã bị tên cướp phát hiện. Hắn giảo hoạt cười: “Nhóc con, còn muốn đánh lén, xem tao có giết chết mày không”. Hạ An hoảng hốt, trộm gà không được còn mất nắm gạo, hiện tại ngay cả mạng cũng không đảm bảo a. Cậu mặc dù đối với cái xã hội này không có gì lưu luyến, nhưng mà, cậu vẫn không muốn sớm như vậy đã toi đời a. Ai tới cứu cứu cậu, cậu nhất định báo đáp người đó, làm trâu làm ngựa đều được. Nhưng mà trên đường không nhìn đâu ra một bóng người. Xem ra, cậu chắc phải bỏ mạng chốn này rồi.

Dao găm của tên cướp sắp sửa cắt qua cổ Hạ An, Hạ An nhắm mắt lại chờ chết. Vừa lúc đó, tay của tên cướp chuyển động. Hử? Sao vẫn chưa có cảm giác? Hạ An mở to mắt, đập vào mắt là một người rất dễ nhìn rất tuấn tú, rất tuấn tú rất dễ nhìn.

Tên cướp lại xông lên. Dễ nhìn bắt lấy tay hắn, lôi kéo về phía trước, tên cướp bị mất trọng tâm, dễ nhìn dùng sức ném hắn xuống mặt đất, hung hăng đá một cước, nói: “Cút”! Tên cướp đánh không lại dễ nhìn, đành phải chạy.

Tình huống gì đây, anh hùng cứu mạng?? Bản thân mình hình như không tính là đẹp, nhưng mà Hạ An vẫn rất có nhân tính, hiểu được lòng biết ơn.

Hạ An đi đến trước mặt dễ nhìn, cảm kích nói: “Cám ơn anh đã cứu tôi. Xin hỏi anh tên gì?”  Hạ An đánh giá đối phương một chút. Người trước mặt hoàn mỹ đến mức không còn chỗ nào phải soi xét, tóc mái hỗn độn che khuất ánh mắt. Đèn đường mờ nhạt, Hạ An cảm giác thật quyến rũ. Cảm giác vị dễ nhìn này trước mắt giống như thần tiên trên trời. Hử?? Nhìn thế nào lại có chút quen mắt nhỉ. Hình như đã gặp nhau ở nơi nào rồi. Dễ nhìn liếc mắt nhìn Hạ An một cái, không nói lời nào, xoay người muốn rời đi, anh vốn là đi qua, sau đó thuận tiện giúp một chút mà thôi.

Nhìn thấy dễ nhìn muốn rời đi, Hạ An vội vàng tiến lên nói: “Cái kia, anh có thể nói cho tôi biết tên của anh không? Tôi nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng của anh”.

Dễ nhìn quay đầu nhìn cậu, hai người nhìn nhau một hồi, Hạ An bị nhìn đến mức xấu hổ, tim đập rất nhanh. Lúc muốn mở miệng nói chuyện, dễ nhìn lại đi rồi, không có chút nào phản ứng đến ý tứ của cậu.

Hạ An nghĩ không hiểu, rõ ràng là cứu mình, tại sao có thể thiếu kiên nhẫn như vậy. Còn có, vì sao cứ có cảm giác vị dễ nhìn này nhìn quen mắt như vậy chứ? Lúc Hạ An vẫn còn rối rắm với những suy nghĩ của mình thì dễ nhìn đã đi càng lúc càng xa.

Đột nhiên, Hạ An vỗ tay một cái nói: “Cung Lăng” Đúng vậy, chính là Cung Lăng. Thần tượng trường học, đối tượng mà các nữ sinh điên cuồng, bất kể là đi học hay tan học, đám nữ sinh kia luôn thảo luận về Cung Lăng. Các phương diện đều hoàn mỹ vô khuyết – Cung Lăng.

Hạ An lại nghĩ tới cảm giác vừa nãy khi hai người đối diện nhau, tim lại đập nhanh hơn. Cậu rốt cục hiểu được đám nữ sinh kia tại sao lại mê luyến anh như vậy rồi.

Nguyên lai… Anh thật sự rất tuấn tú!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play