Khi Hạ An…tỉnh lại, bên cạnh chỉ còn dư âm độ ấm của thân thể Cung Lăng, không có nhìn thấy anh. Cậu kích động ngồi dậy nhìn xung quanh, ánh mắt quét đến một ngăn tủ bên cạnh giường, đặt một chén nước, phía dưới đè lên một tờ giấy, Hạ An rút ra, nhìn thấy thì biết ngay đó là chữ của Cung Lăng.
‘Khi tỉnh lại thì đi đến phía sau nhà gỗ.’
Lời nhắn ngắn gọn giúp Hạ An buông lỏng lo lắng, cậu buông tờ giấy ra, ánh sáng từ cửa sổ xuyên vào chiếu lên cái nhẫn trên tay cậu, Hạ An nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn, trong lòng thật sự rất ngọt ngào. Một lát sau, Hạ An đứng lên rửa mặt, thay một bộ quần áo, đi thẳng đến nhà gỗ. Trong lòng vẫn suy nghĩ Cung Lăng lại đang làm trò quỷ gì.
Hạ An tìm rất lâu mới thấy chỗ này, bây giờ là mùa đông, phong cảnh ngày ấy đã qua, nhánh cây đã khô héo, nhưng chồi non cũng đang nhu nhú ra, ở trên đầu cành đung đưa khi gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua. Hạ An bước lên bậc thang, đi từng bước từng bước. Đến khi lên đến trên cùng, cũng vẫn không có bóng dáng Cung Lăng, Hạ An nghi hoặc mặt nhăn mày nhíu, đột nhiên, Tiêu Nhan xuất hiện, nói một hơi: “Đừng hỏi tại sao tôi lại ở chỗ này, cũng đừng hỏi tại sao tôi lại như vậy, nếu muốn biết Lăng đang ở đâu, hiện tại cậu hãy nhanh đi tới ‘Chỗ vui chơi’ kia. Cứ như vậy, mau đi đi.” Tiêu Nhan một hơi nói xong, Hạ An có chút mơ hồ, ngơ ngác gật gật đầu. Sau đó đi đến ‘Chỗ vui chơi’.
Dọc theo đường đi, lá cây đã khô héo, chỉ còn lại trơ trọi cành cây, nhưng chúng vẫn quấn lấy nhau, làm thành một hình….trái tim. Hạ An mở to mắt nhìn trái tim đó, đây... là Cung Lăng làm đúng không, nhưng khả năng anh ấy làm thật sự rất thấp, Hạ An nghĩ.
Hạ An tiếp tục đi tới, mãi cho đến cuối đường, nhảy vào địa phương quen thuộc. Thiệt nhiều thiệt nhiều bong bóng màu sắc khác nhau gắn trên cành cây, bên trên còn có rất nhiều bức ảnh, ngủ, vui vẻ, cười, hạnh phúc, nhát gan, dũng cảm… Đủ loại cảm xúc của Hạ An. Hạ An giật mình, ngẩng đầu thì nhìn thấy một cái màn hình LED rất lớn.
Phía trên hiện lên từng bức ảnh, là lúc cậu và Cung Lăng bên nhau.
“Kỳ thật, anh rất cảm ơn ngày đó đã cứu em.” Trên màn hình hiện lên một câu.
“Cũng là nhờ lần đó, em tiến vào thế giới của anh.”
“Ngày đó, em dùng ánh mắt chờ mong nhưng lại thật cẩn thận sợ hãi bị cự tuyệt nhìn anh, anh mất hồn đáp ứng em.”
“Em đã làm một số chuyện rất bình thường, nhưng mà những chuyện này người khác chưa bao giờ làm cho anh.”
“Em chưa bao giờ biết, anh muốn em biết bao nhiêu, anh không chỉ muốn em một lát, anh muốn em cả đời. Em chưa bao giờ biết, anh yêu em bao nhiêu, một câu nói anh yêu em, không đủ nói lên trọng lượng của em trong lòng anh. Em chưa bao giờ biết, thì ra anh cũng sợ hãi nếu mất đi em. Em chưa bao giờ biết, mỗi một phút mỗi một giây anh đều muốn chúng ta ở bên cạnh nhau, muốn cùng em đến già. Anh không cầu thiên hoang, không cầu địa lão*, chỉ cầu em ở bên cạnh anh cả đời là được”
(*)Cả câu ‘Thiên hoang địa lão’ nghĩa là dài đằng đẵng, trời tàn đất tận
“Em luôn không muốn trở thành phiền phức của anh, em luôn sợ hãi bản thân mình là người dư thừa, em luôn sợ hãi khoảng cách giữa anh và em quá lớn. Nhưng mà, Hạ An, em không phải phiền phức của anh, em là cuộc sống của anh; em không phải dư thừa, nếu anh mất đi em, trái tim sẽ chết; nếu em cho rằng khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, anh sẽ dừng bước lại, quay đầu đi ngược về phía em. Chúng ta có thể đi cùng nhau.” Từng bức ảnh thêm đoạn tình cảm động lòng người, trong mắt Hạ An nổi lên hơi nước, những lời này, Cung Lăng không nói với cậu, thì ra là do thẹn thùng.
Câu nói sau cùng, chỉ có năm chữ thật to trên màn ảnh: Hạ An, anh yêu em.
“Hạ An, anh yêu em.” Thanh âm có chứa từ tính cùng ngữ khí thâm tình vang lên, từ phía sau ôm lấy thắt lưng Hạ An dán lên thân thể cậu, nhẹ nhàng nói.
Hạ An hạnh phúc, nước mắt chảy xuống, cậu chậm rãi quay đầu lại, vươn tay vuốt ve mặt của anh nói: “Không phải là em đang nằm mơ chứ?”
Cung Lăng cầm lấy ngón tay cậu nhè nhẹ cắn xuống, Hạ An mạnh mẽ gục trong ngực của anh nói: “Là sự thật, sự thật.”
Cung Lăng cười cười, nói: “Chúng ta, kết hôn đi.”
Hạ An dùng sức gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đẩy anh ra, đưa mắt nhìn anh: “Những thứ này đều do anh làm?”
“Ừ.”
“Bên ngoài cũng vậy?”
“Ừ.”
Hạ An vội vàng nắm tay anh lên xem, quả nhiên, trên hai bàn tay thon dài trắng tinh xuất hiện một vài vết thương do gai của dây leo đâm vào, còn có chút sưng đỏ. Hạ An đau lòng nói: “Anh là tên ngốc hả, sao không chịu cẩn thận một chút chứ?”
Cung Lăng lại không sao cả nói: “Vết thương nhỏ thôi. Có thể làm em cảm động đến rơi lệ, cái này không thành vấn đề.”
Thật sự, Hạ An thực cảm động, trong ấn tượng, Cung Lăng chưa bao giờ biết làm loại chuyện này, nhưng mà, anh lại vì Hạ An mà làm, việc này khiến Hạ An thực cảm động, chỗ này tất cả đều do anh tỉ mỉ chuẩn bị.”Vậy anh biến mất mấy ngày trước là vì bận việc này?”
“Ừ, vốn muốn bố trí hôn lễ, không biết phải cầu hôn với em thế nào, vừa lúc ngày đó thì có cơ hội.” Cung Lăng gật gật đầu nói.
“Chẳng trách, thì ra anh đã lén lút nghe lén nguyện vọng của em.”
“Không lén lút nghe lén nguyện vọng thì làm sao mà biết được em lại tham lam như vậy, muốn thật nhiều yêu thương của anh.” Cung Lăng cúi xuống cắn cắn lên vành tai cậu.
Hạ An bị trêu chọc đỏ mặt, không biết trả lời như thế nào, lúc này, Cung Lăng nắm tay cậu đi ra ngoài nói: “Đi, kết hôn thôi!”
Hạ An bị anh kéo đi, ra đến bên ngoài, tất cả mọi người đều xuất hiện.
Phong cảnh bên ngoài đột nhiên thay đổi, trên nhà gỗ cắm hoa tươi, hai cây đại thụ hai bên thì có treo ruy băng, còn có một băng ghế dài màu trắng.
“Tiểu An, kết hôn vui vẻ nha! Sau này cậu đã có thể khóa chặt Lăng lại.” Tiêu Nhan cười khẽ nhếch nhếch mi nói.
Giản Thiên ôm eo cô: “Chúc hai người hạnh phúc.” Cung Lăng gật gật đầu.
“Hạ An, không ngờ, cậu không những có thể câu được Cung Lăng, còn có thể lừa gạt anh ta đi đến phần mộ hôn nhân, xem ra trước kia là tớ đã xem thường cậu rồi nha.” Khúc Uy tiến tới tặc tặc cười nói.
Sau đó chính là Dương Du, con bé sôi nổi đi đến trước mặt Hạ An, lôi kéo tay Hạ An nói: “Ca ca, anh kết hôn rồi a, sau này nhất định phải sinh một đứa bé cho em chơi nha.” Cung Lăng cười cười, lần này đến phiên Hạ An hắc tuyến.
Cung Lăng ôm sát thắt lưng cậu nói: “Nghe được không, em cũng nên vì anh mà sinh một đứa chứ.”
Mặt Hạ An đã đỏ đến cổ rồi, đẩy Cung Lăng, “Nói mê sảng cái gì vậy.”
Sau nữa là cha mẹ Cung Lăng, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt tươi cười hiền lành, Hạ An nhìn thấy mẹ Cung Lăng liền ngẩn người, bà bảo dưỡng quá tốt, khuôn mặt thanh xuân, giọng nói ngọt ngào, thật sự khiến người khác không thể tưởng tượng được bà đã hơn ba mươi tuổi.
Cung Lăng chỉ mời một số bạn thân thông thường, nhưng Hạ An cảm thấy vô cùng vừa lòng, hôn lễ của hai người, cần gì phải có nhiều người. Hạ An không thích khoe khoang như vậy.
Lúc sau, Hạ An nhất định phải rời khỏi Cung Lăng, bởi vì cần bắt đầu chuẩn bị hôn lễ. Cả đám người thật sự ném Hạ An vào nhà gỗ, lột quần áo của cậu, đổi lại một thân âu phục hôn lễ màu trắng.
“Chà, mặc cái này vào thoạt nhìn vẫn chỉ một mình thôi.” Khúc Uy vây quanh cậu xoay xoay, sờ sờ cằm nói.
Hạ An thưởng cho hắn một cước, “Đi tìm chết”
Bên ngoài nổi nhạc lên, không phải là ca khúc kết hôn, mà là Cung Lăng.... thổi sáo, âm điệu vui vẻ, tựa như mây bay nước chảy lưu loát sinh động. Hạ An cúi đầu cười cười, sau đó ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ, Cung Lăng ở bên kia, chìa một bàn tay về phía cậu. Hạ An sợ ngây người, lúc này Cung Lăng vô cùng đẹp trai, một thân áo vest tinh xảo màu đen khiến anh giống như một thiếu niên xinh đẹp bước ra từ truyện tranh. Bên cạnh Khúc Uy vỗ vỗ đầu cậu nói: “Hắc hắc, hoàn hồn đi. Cậu lại có thể mê trai như vậy.” Hạ An lấy lại tinh thần, quay đầu lại trừng mắt liếc hắn một cái. Sau đó chậm rãi từng bước đi về phía trước, Cung Lăng giống y như thiên sứ đang đưa tay về phía cậu, Hạ An hình như còn thấy được sau lưng Cung Lăng nổi lên quầng sáng, Hạ An đi tới chỗ vị mỹ nam tử kia, đặt tay lên phía trên, Cung Lăng mỉm cười nắm chặt tay cậu. Bước lên bậc thang.
Ánh mắt Cung Lăng luôn luôn khóa trên người Hạ An, mặt Hạ An hơi hơi đỏ cúi đầu, đứng trước mặt linh mục, hai người tuyên thệ, đeo nhẫn, nhìn nhẫn trên tay Cung Lăng, trái tim Hạ An âm thầm phát nổ, sau này Cung Lăng là của cậu, xem sau này ai còn dám tới gần Cung Lăng.
Tiêu Nhan cùng Giản Thiên và vài người khác ở phía dưới ồn ào: “Hôn một cái! Hôn một cái! Hôn một cái!”
Hạ An cúi đầu thấp hơn, những người này đang nghĩ cái gì vậy, nhưng Cung Lăng lại nâng cằm cậu lên, khóa chặt thắt lưng cậu, mọi người ở dưới ồn ào hoan hô hôn đi. Đột nhiên, thanh âm bùm bùm bùm vang lên, từng chùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời, từ đằng xa ánh sáng lóe lên như đang nhảy múa vui đùa, dừng lại bên người Hạ An cùng Cung Lăng, dần dần vây quanh Hạ An cùng Cung Lăng trong một hình trái tim to, Hạ An giật mình kêu: “Đom đóm!” Biểu tình thật sự rất giống lúc trước.
“Ha ha, thế nào? Thích không?” Cung Lăng ôn nhu nói.
“Ừ.” Mùa đông mà vẫn có thể bắt được đom đóm thật sự không dễ dàng, Cung Lăng đã chân chính lên kế hoạch tỉ mỉ cả rồi.
Hạ An thẹn thùng vùi đầu vào ngực anh, Cung Lăng cũng đưa tay ra vòng quanh thắt lưng cậu, nhẹ nhàng nói bên cậu: “Ngày mai chúng ta đi lấy chứng nhận.”
Hạ An ngẩng đầu nhìn Cung Lăng, thật không ngờ, thật không ngờ anh sẽ dẫn cậu đi lấy chứng nhận, đây là muốn cho cậu một cái danh phận a, Hạ An cười nói: “Được rồi.” Trong mắt đã tràn ngập hạnh phúc cùng vui sướng.
Tiếng pháo hoa không ngừng vang lên bên tai, đom đóm làm thành tình yêu, hai người ôm hôn, bốn phía đều tản ra một loại không khí ngọt ngào chết người.
HOÀN CHÍNH VĂN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT