Dương Du ở đây chơi với hai người một tuần, đã đến lúc phải về nhà, có điều nha đầu kia khóc đến chết đi sống lại, kỳ thật đứa bé Dương Du kia, là một đứa nhỏ thực thiện lương đơn thuần, chỉ là, phải sống trong một gia đình như nhà mợ, sau này lớn lên có lẽ sẽ có chút bóng ma thời thơ ấu.

“Ô ô ô, ca ca, em không muốn về nhà.” Dương Du ôm lấy đùi Hạ An khóc nói.

“Ngoan, em cũng không thể sống mãi ở đây được, ba mẹ của em rất lo lắng cho em.” Hạ An ngồi xổm xuống vuốt ve tóc cô bé.

“Không muốn, không muốn chính là không muốn, em thích sống chung với hai người.” Dương Du sống chết ôm lấy bắp đùi của cậu, không chịu buông tay.

“Nhưng mà…” Hạ An có chút khó khăn, kỳ thật cậu cũng rất luyến tiếc đứa bé này, cùng sống chung với cô bé cũng rất vui vẻ, có điều phía bên mợ…. haizz.

Cung Lăng đến trước mặt bọn họ, gỡ Dương Du đang ôm lấy tay Hạ An ra nói: “Ngoan ngoãn về nhà. Nếu không sau này không cho nhóc tới đây nữa.”

Dương Du nghe Cung Lăng cảnh cáo có hơi sợ, một bộ dạng ủy khuất, Hạ An vừa nhìn vội vàng nói: “Tiểu Du sau này cũng có thể tới chỗ của bọn anh chơi a, có điều hiện tại em còn quá nhỏ, vẫn phải sống chung với ba mẹ mới được.”

Dương Du cúi đầu không nói lời nào, Hạ An nghĩ là mình đã làm tổn thương đứa nhỏ này, trong lòng sinh ra vài tia tội lỗi.

“Nói chuyện.” Cung Lăng thấy bộ dáng sốt ruột của Hạ An, mở miệng nói.

Dương Du ngẩng đầu lên, khóe mắt còn dính vài giọt nước mắt, nói: “Vậy, khi nào thì em mới có thể đến a?”

“Nửa tháng đến một lần.” Cung Lăng biết Hạ An cũng luyến tiếc Dương Du, đem câu một năm một lần vốn muốn nói ra đổi thành nửa tháng.

“Một ngày đến một lần.” Như vậy, rõ ràng là không cần phải về nhà, trong lòng Hạ An lén lút nói.

“Một tháng một lần.”

“Một tuần một lần?”

“Hai tháng.”

“Em không muốn.”

“Ba tháng.”

“Ô ô, anh ăn hiếp em ~!”

“Bốn tháng.”

“Ca ca, anh ấy ăn hiếp em, ô ô, cắn chết anh ấy.”

“Một năm.” Mặt Cung Lăng không chút thay đổi, trực tiếp bật ra giá một năm.

“Được rồi được rồi, nửa tháng thì nửa tháng, thật sự là ca ca vô tình.” Thấy có xu thế còn tăng nữa, Dương Du quệt quệt miệng khuất phục.

Hạ An thấy Cung Lăng đã thu phục được Dương Du, thở phào nhẹ nhỏm, cậu vỗ vỗ mặt Dương Du nói: “Đừng như vậy, ca ca cũng luyến tiếc em nha, cũng sẽ nhớ tới em.”

“Thật sự sao?” Trong mắt Dương Du vẫn còn lấp lánh nước mắt.

“Ừ, đương nhiên rồi, anh có khi nào lừa gạt em đâu.”

Dương Du nghe xong rất vui vẻ nhẹ nhàng hôn lên mặt Hạ An, nhưng Hạ An lui ra phía sau vài bước, rất sợ hãi động tác này của Dương Du. Con bé con bé, sao có thể hôn mình, hơn nữa còn làm trò này trước mặt Cung Lăng, xong đời, Hạ An xui xẻo nghĩ thầm.

Ngay từ đầu, trên mặt Cung Lăng vẫn không có biểu cảm gì, nhưng động tác này của Dương Du vừa xuất hiện, ánh mắt Cung Lăng lập tức sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm vị trí bị Dương Du mổ một cái, Hạ An có cảm giác mình mặt của mình cũng sắp bị ánh mắt kia làm tổn thương.

Khủng hoảng giải thích: “Này, này, chuyện này không liên quan đến em, đừng, oán em” Ngay cả nói chuyện cũng cà lăm, sớm biết như vậy đã trực tiếp một cước đá Dương Du ra ngoài, tuy rằng cậu sẽ không làm như vậy, nhưng mà, hiện tại với loại tình thế này, cậu thật sự rất muốn đá Dương Du ra a.

“Ca ca, anh không thích em hôn sao?” Dương Du thương tâm nói.

“Không thích.” Hạ An rất nhanh, hoàn toàn không do dự trả lời, nếu lúc này mà còn do dự sẽ không phải là tìm cái chết càng nhanh hơn sao.

“Tại sao?” Nước mắt của Dương Du lại tràn lên.

“Bởi vì, bởi vì...” Hạ An cũng không biết giải thích thế nào cho tốt, cũng không thể nói với con bé cậu là người đàn ông đã có chồng, không thể thân mật cùng người khác giới, nếu không người kia nhà cậu sẽ ghen. Hơn nữa, Dương Du còn nhỏ như vậy làm sao mà hiểu được.

“Bởi vì, em ấy là của anh.” Cung Lăng tiến lên bá đạo nói, cũng không đợi hai người kịp phản ứng, Cung Lăng cho cậu một nụ hôn sâu tích cực chứa đầy hơi thở chiếm giữ, hơn nữa, nụ hôn này cũng rất lâu, hai chân Hạ An mềm nhũn, sắp không đỡ nổi thân thể của mình, cậu cũng không muốn bày ra bộ dáng yếu đuối như vậy trước mặt em gái mình, như vậy sau này sao có thể làm một ca ca uy phong a. Rời khỏi môi Hạ An, Cung Lăng ôm Hạ An nhìn về phía Dương Du ngước cằm, ngữ khí khinh miệt nói: “Biết?”

Dương Du hiền như khúc gỗ gật gật đầu, đầu óc lại trống rỗng. Ngơ ngác nhìn hai người họ hôn môi, Dương Du có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng mà, biểu tình Cung Lăng ca ca rất nguy hiểm nha, Dương Du đành phải thu hồi nước mắt, nói: “Ca ca, em hình như đã thấy qua bộ dạng vừa rồi của các anh ở chỗ khác.” Rất quen thuộc nha.

“Hử?”

“A, nhớ rồi, lúc đi trên đường, rất nhiều anh chị đều làm như thế.” Dương Du vỗ tay một cái giật mình nói.”Mẹ nói bọn họ là tình nhân nha.”

Đứa nhỏ này vẫn chưa biết rõ về quan hệ của hai người, cũng không trách cô bé, một nhóc con mới mười đến tuổi làm thế nào mà hiểu rõ cái tham muốn chiếm giữ trắng trợn như vậy được. Hạ An mặt đỏ không nói lời nào.

Cung Lăng thỏa mãn gật đầu một cái, “Không tệ, ca ca của em chính là….. “Câu kế tiếp vẫn chưa nói xong đã bị Hạ An bịt miệng. Để anh nói tiếp không phải đã dạy hư trẻ con rồi sao.

“Anh, anh đưa em về nhà.” Trừng mắt liếc anh một cái, buông cái tay đang che miệng anh ra, nói với Dương Du.

Dương Du cũng mặc kệ hai người có quan hệ gì, để cho ca ca đưa cô về nhà.

Xe dừng ở cửa nhà mợ, Dương Du không nhịn được liếc nhìn hai người một cái, cuối cùng vẫn đi vào nhà.

“Haizz, Tiểu Du thật sự đáng thương.” Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé yếu đuối kia rời đi, Hạ An thở dài nói, đồng thời cũng lo lắng cho Dương Du.

“Không có chuyện gì.” Cung Lăng hiểu rõ cậu đang nghĩ gì, vòng tay ôm lấy thắt lưng của cậu thản nhiên nói: “Anh đã cảnh cáo mẹ con bé.”

Hạ An quay đầu nhìn về phía Cung Lăng, trong lòng rất cảm động, Cung Lăng đã vì cậu mà làm rất nhiều chuyện. Cậu ôm lấy Cung Lăng nói: “Cám ơn.”

“Nên làm.” Cung Lăng sờ sờ đầu cậu nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play