Ánh mặt trời chói mắt chiếu rọi vào cửa sổ, Hạ An mở to mắt, Cung Lăng đã không còn bên cạnh. Cậu dùng tay chống người ngồi dậy, cảm giác không còn đau đớn như trước nữa.

Xuống lầu bước đến phòng khách, không thấy ai, tiếp tục xoay người, liền nhìn thấy Cung Lăng mang tạp dề, trong tay bưng một chén cháo đặt ở trên bàn cơm, nhìn Hạ An đi chân trần xuống, vẫy vẫy tay với Hạ An, “Lại đây.”

Hạ An nghe lời đi qua, ngồi ở ghế trên, nhìn chén cháo vẫn còn bốc khói trước mặt, quay đầu lại hỏi Cung Lăng: “Đây là anh làm?”

“Vô nghĩa.”

“Nhưng mà, sao anh lại biết làm cơm chứ?” Hạ An thấy kì lạ, không phải mình dùng công việc bảo mẫu để báo ân nên Cung Lăng mới đồng ý sao?

“Biết lâu rồi.” Cung Lăng thản nhiên nói.

“Nhưng mà… Nếu anh biết làm cơm, lúc trước tại sao còn đáp ứng điều kiện của em chứ?”

“Nếu không nói như vậy, tối hôm qua sao có thể làm thịt em được.” Cung Lăng tiến đến bên tai cậu nhỏ giọng nói.

Mặt Hạ An đỏ lên, biết mình nói không lại anh, cúi đầu húp cháo. Thật không tệ! Sắc hương vị đều đủ! Xem ra trù nghệ của Cung Lăng khá tốt a! Vậy chính mình lúc trước không phải là ở trước mặt anh múa rìu qua mắt thợ sao, Hạ An liền nén giận, thông tin tình báo của đám nữ sinh kia thật không đáng tin tưởng a!

Nhưng mà, hiện tại không cần, bởi vì hiện tại Hạ An ở cùng một chỗ với Cung Lăng, không cần thông qua người khác để hiểu biết Cung Lăng.

“Chà chà. Tình ý nồng đậm a. Xem ra người ta bị Lăng lợi dụng nha.” Tiêu Nhan không biết từ đâu nhảy ra phá hư không khí. Hạ An nhìn thấy Tiêu Nhan thì có chút không được tự nhiên, bởi vì cô là vị hôn thê của Cung Lăng, nhưng mà, hiện tại mình lại ở cùng một chỗ với Cung Lăng, đây chính là Tiểu Tam truyền thuyết. Hạ An nhất thời cảm thấy áy náy với Tiêu nhan.

“Nếu không thì em có ích lợi gì.” Cung Lăng biết suy nghĩ của Hạ An, tên ngu ngốc này, không muốn làm mọi chuyện thêm phiền phức vì thế liền lạnh lùng nói.

“Ai nha, sao lại có thể trái ngược lớn như vậy. Lăng, tim người ta thật lạnh giá nha.” Tiêu Nhan khoa trương che ngực nói.

“Anh tới cho em ấm áp.” Không đợi Cung Lăng nói chuyện, một thanh âm vang lên. Hạ An nhìn xung quanh, thì thấy cái người chưa thấy bóng đã nghe tiếng kia! Lại là người rất dễ nhìn, nhưng mà Hạ An nói thật, so với Cung Lăng, vẫn là kém…một chút.

Nhìn thấy hắn, Tiêu Nhan cười càng vui vẻ “Thiên, thật sự sao?”

“Đương nhiên.” Người kia gật gật đầu.

Sau đó, hai người liền ôm nhau, sau đó nữa, là coi thường sự tồn tại của Hạ An cùng Cung Lăng mà hôn môi. Hạ An hóa đá, đây là tình huống gì, Tiêu Nhan không phải vị hôn thê của Cung Lăng sao, vì sao lại hôn môi với một người không quen biết, hơn nữa còn làm trò trước mặt vị hôn phu của cô. Hạ An kéo góc áo Cung Lăng, khó hiểu.

Cung Lăng nhìn hai người, nói, “Dừng lại cho tôi.”

Hai người đành phải dừng động tác lại. Vị nam nhân kia ôm eo Tiêu Nhan nói: “Cậu ta là?” Tiêu Nhan ghé vào lỗ tai hắn nói nói mấy câu, sau đó hắn liền ha ha cười, đến trước mặt Hạ An nói: “Xin chào, tôi là bạn của Cung Lăng, Giản Thiên.” Nói xong còn muốn  sờ sờ mặt Hạ An, “Thoạt nhìn thật đáng yêu.” Nhưng mà khi tay hắn còn chưa có thực hiện được, Cung Lăng đã dùng sức chụp tay Giản Thiên lại.

“Một vừa hai phải.”

“Lăng, tham muốn chiếm giữ của cậu thật sự rất mạnh.” Giản thiên bất mãn oán hận.

“Này… Đây rốt cuộc là sao thế này? Tiêu Nhan cô ấy không phải vị hôn thê của anh sao?” Rõ ràng lúc trước đối với cô còn ôn nhu như vậy, tốt như vậy, sao hiện tại lại trái ngược lớn như vậy chứ? Còn đột nhiên lòi ra một người tên Giản Thiên nữa!

“Cô ấy thật sự là vị hôn thê của anh, nhưng chỉ là chủ ý của cha mẹ hai nhà thôi. Giản Thiên, là bạn trai Tiêu Nhan.” Cung Lăng chậm rãi giải thích.

“Hơn nữa ba chúng tôi ở cùng nhau từ nhỏ tới giờ, hai nhà thực chấp nhất hôn sự này, cho nên Lăng cùng tiểu Nhan mới ứng phó trước, đến tốt nghiệp Lăng sẽ hủy bỏ, cho nên, cậu không cần lo lắng nha.” Giản Thiên còn bổ sung thêm.

“Được rồi, hai người thật vô nghĩa, còn không mau đi ra ngoài.” Cung Lăng không vui nói.

“Biết rồi biết rồi, quấy rầy thời gian vui vẻ của hai người, hiện tại chúng tôi rời đi ngay.” Tiêu Nhan kéo tay Giản Thiên cười nói với Cung Lăng: “Lăng, hiện tại ba chúng ta đều được hạnh phúc.” Sau đó liền rời đi.

“Cung Lăng, nếu Tiêu Nhan với Giản Thiên là lưỡng tình tương duyệt, vậy lúc trước anh đưa cô ấy đến trước mặt em, còn biểu hiện thân mật, như vậy ân ái, anh còn ôn nhu với cô ấy như vậy, là tại sao?” Hạ An cảm thấy không đúng, ép hỏi Cung Lăng.

Mà Cung Lăng lại đi tới ngồi lên ghế sa lon, nhún nhún vai nói: “Vì kích thích em a.” Quả nhiên! Là anh biết!Tên gia hỏa tồi tệ này!

“Em biết.”

“Biết mà em còn hỏi ~ “

“Anh….” Hạ An tức giận không biết nói như thế nào.

“Anh mà không kích thích em, chuyện sau đó, chúng ta còn có thể tiếp tục sao?” Cung Lăng xấu xa nhíu mày nói.

Hạ An lại chiến bại. Nhưng vừa vặn câu nói kia của Tiêu Nhan cứ luẩn quẩn trong đầu Hạ An, nói như vậy, mình cũng là hạnh phúc của Cung Lăng, Hạ An cao hứng nở nụ cười, cúi đầu ngọt ngào húp cháo. Mà Cung Lăng ngồi trên ghế sa lon thông qua gương chứng kiến bộ dáng của Hạ An cũng cười khẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play