Cố Du mới vừa tỉnh lại còn có chút mơ hồ, động tác đẩy người chỉ do bản năng phản ứng, căn bản không suy nghĩ gì. Lúc này nghe được giọng Tiêu Minh Xuyên, cả người nháy mắt bị dọa đến thanh tỉnh. Giương mắt chỉ thấy Hoàng đế nằm trên mặt đất, còn dùng vẻ mặt cười như không cười nhìn mình.

“Bệ hạ, không sao chứ?”

“Hoàng hậu à, may mắn trẫm công phu cũng không tệ lắm, bằng không khanh chính là mưu hại thân phu……”

Cố Du hiện giờ đối với hắn cảnh giác mười phần, sợ hành vi của hắn đều là dụng tâm kín đáo, làm Tiêu Minh Xuyên rất là đau đầu. Khó có một cơ hội Cố Du chủ động hỏi han ân cần, được một tấc lại muốn tiến một thước, Hoàng đế tự nhiên là quan trọng hóa vấn đề.

Cố Du sao không biết Tiêu Minh Xuyên là cố ý đùa giỡn mình, nhưng dù sao cũng là do mình đẩy xuống, cũng không thể phản bác cái gì.

Thấy Cố Du xấu hổ đến mặt ửng đỏ lại còn đỡ cánh tay hắn không dám buông, Tiêu Minh Xuyên tâm tình rất tốt.

Tiêu Minh Xuyên không nói hai lời, lập tức đem Cố Du chặn ngang ôm lấy, trong miệng còn quở trách:

“Đã nhập thu, trên mặt đất lạnh, khanh sao không mang giày liền đi xuống dưới, không sợ cảm lạnh à? Đã lớn thế nhưng còn không biết tự chiếu cố mình……”

Cố Du đột nhiên bị người bế lên, theo bản năng phản ứng chính là ôm cổ Tiêu Minh Xuyên, chờ ý thức được động tác này quá mức thân mật, mặt hai người đã dán rất gần, có thể cảm thấy hơi thở đối phương phả vào mặt. Cố Du lại quẫn bách, nhanh chóng thả tay xuống dưới, lúc này lỗ tai cũng đỏ.

Tiêu Minh Xuyên còn lải nhải nói không ngừng, Cố Du nghe không kiên nhẫn, nhỏ giọng nói:

“Bệ hạ cũng không có mang giày sao?”

Tiêu Minh Xuyên tức khắc cứng họng không nói, hắn đem Cố Du ôm đến trên giường, ngay sau đó gọi người tiến vào hầu hạ.

Rửa mặt xong, mặc chỉnh tề, Cố Du nói muốn đi thỉnh an hai Thái hậu, hỏi Tiêu Minh Xuyên tính toán thế nào, là chờ Lĩnh Nhi tỉnh cùng nhau dùng, hay là trở lại Càn An Cung dùng. Ngụ ý chính là không tính toán cùng dùng bữa với hắn.

Tiêu Minh Xuyên khẽ cười nói:

“Trời còn sớm, để Lĩnh Nhi ngủ tiếp một lát, trẫm cùng khanh đi thỉnh an hai vị Thái hậu.”

Tiêu Minh Xuyên không đợi Tiêu Lĩnh dậy là thực bình thường, nhưng hắn muốn cùng Cố Du đi thỉnh an là điều Cố Du không đoán trước. Bởi vì cho tới nay, Tiêu Minh Xuyên cùng hai vị Thái hậu quan hệ đều không phải thân mật như vậy.

Đinh Thái hậu là mẹ đẻ Tiêu Minh Xuyên, bà xuất thân hèn mọn, vốn là cung nữ Càn An Cung chỉ một lần nhận được ân sủng may mắn sinh Hoàng tử, được Tiên đế phong Tiệp dư.

Bởi vì Đinh Tiệp dư thân phận không đủ cao cho nên Tiêu Minh Xuyên đã bị Tiên đế phái người đưa đến cho Hoàng hậu nuôi. Tiêu Minh Xuyên tuy rằng là Cố Thái hậu nuôi lớn sau này Tiên đế lại lập làm Thái tử nhưng gặp không ít lực cản.

Các triều thần phản đối Tiên đế lập Tiêu Minh Xuyên làm Thái tử vì lý do rất đơn giản, đó chính là hắn không phải con Trưởng.

Trước Tiêu Minh Xuyên còn có vị huynh trưởng Tiêu Minh Thanh lớn hơn hắn bốn tuổi, mẹ đẻ Tiêu Minh Thanh là Phó Chiêu nghi.

Luận tuổi Tiêu Minh Xuyên nhỏ hơn Tiêu Minh Thanh. Luận xuất thân, Đinh Tiệp dư phân vị kém Phó Chiêu nghi. Luận học thức, hai huynh đệ trình độ không sai biệt lắm.

Nhưng so với Tiêu Minh Thanh ưu thế lớn nhất của Tiêu Minh Xuyên chính là hắn do Cố An Chi nuôi nấng lớn lên, miễn cưỡng xem như nửa con Hoàng hậu.

Nhưng vấn đề cũng ở chỗ này, Tiêu Minh Xuyên là Hoàng hậu nuôi lớn không sai, nhưng Tiêu Minh Thanh ở trên danh nghĩa cũng là con Hoàng hậu, trừ phi Tiên đế chính thức sửa lại xuất thân, bằng không Tiêu Minh Xuyên không có ưu thế.

Tiên đế tín nhiệm nhất tiểu Hoàng thúc Nam Dương Vương, hắn nói Tiêu Minh Xuyên là do Cố An Chi tự mình nuôi nấng đương nhiên hắn là con Hoàng hậu, được lập làm Thái tử cũng là danh chính ngôn thuận, không ai có thể đưa ra bất luận ý kiến phản đối nào.

Nam Dương Vương nói rất có lý, đáng tiếc Tiên đế do dự mãi không chịu làm theo. Vì thấy cả triều văn võ đều lấy thân phận thật sự của Tiêu Minh Xuyên phản đối, nên Tiên đế dứt khoát thăng Đinh Tiệp dư trực tiếp lên thành Chiêu nghi.

Cuối cùng, Tiêu Minh Xuyên được lập thành Thái tử vào Đông Cung sống. Đinh Cơ cũng bởi vậy được hưởng phước, khi Tiêu Minh Xuyên lên ngôi bà đã trở thành Thái hậu.

Có người suy đoán, Tiên đế làm đủ mọi việc là vì Đinh Thái hậu.

Nhưng từ nhỏ ở trong cung lớn lên Cố Du cảm thấy thực không phải như vậy.

Quả thật, Tiên đế cùng Cố Thái hậu không hòa thuận, nhưng đối với hậu cung càng không có hứng thú. Tiên đế thậm chí không giống Tiêu Minh Xuyên mỗi tháng cố định điểm danh, Tiên đế càng thích ở một mình ở Càn An Cung.

Vị chân ái trong truyền thuyết Đinh Thái hậu kia, theo như Cố Du được biết có lúc hơn một năm rưỡi ở Trữ Tú Cung cũng không được Tiên đế ghé thăm. Vậy tính là chân ái cái gì, còn không bằng lúc bà làm cung nữ, lúc ấy tốt xấu mỗi ngày đều có thể thấy Tiên đế.

Tiên đế tính tình tư duy tương đối quỷ dị, nói chuyện làm việc cũng thường ngoài dự đoán của mọi người.

Cho nên Tiên đế thật sự có ý tưởng gì, Cố Du cũng không tính toán tìm hiểu, bởi vì không phải người nào cũng có thể lý giải. Cố Du chỉ biết là, bởi vì cách làm của Tiên đế khiến cho quan hệ Tiêu Minh Xuyên cùng mẹ đẻ và Cố An Chi đều tương đối xấu hổ.

Nếu nói tiện đường, từ Khôn Ninh Cung trực tiếp đến Từ Ninh Cung gần hơn, nhưng Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du tính toán ở chỗ Cố Thái hậu dùng bữa sáng. Bọn họ liền đi đường vòng đến Thọ Xuân Cung thỉnh an Đinh Thái hậu trước, sau lại đi Từ Ninh Cung.

Đinh Thái hậu tin phật, Hoàng đế và Hoàng hậu đến là thời điểm bà đang ở Phật đường, biểu tình phi thường thành kính. Bà hình như không ngờ Tiêu Minh Xuyên sẽ đi theo Cố Du tới, Đinh Thái hậu lộ vẻ kinh ngạc, hoảng loạn mà buông rơi chuỗi Phật châu.

Đinh Thái hậu năm nay mới qua bốn mươi vài năm, nhỏ hơn Cố Thái hậu vài tuổi, nhưng rõ ràng luôn sầu khổ nên khuôn mặt nhìn qua lớn hơn so với thực tế vài tuổi.

Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du song song thỉnh an Đinh Thái hậu lại ngồi xuống cùng bà nói chuyện một lát.

Cố Du rõ ràng có thể cảm giác được Đinh Thái hậu ở trước mặt Tiêu Minh Xuyên có vẻ thực câu nệ, thậm chí có chút sợ hãi. Chính là không có đạo lý, dù Đinh Thái hậu không có tự mình nuôi con nhưng bà là người sinh ra Tiêu Minh Xuyên, sao mẫu tử có thể xa lạ như vậy. Cố Du thậm chí cảm thấy quan hệ Tiêu Minh Xuyên cùng Đinh Thái hậu còn không bằng hắn cùng Cố Thái hậu. Đương nhiên, ý tứ của Cố Du cũng không phải nói Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Thái hậu có bao nhiêu thân thiết.

Chỉ là Cố Thái hậu nuôi nấng Tiêu Minh Xuyên, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày đều là việc nhỏ không đáng nhắc tới. Nhưng thật ra Tiêu Minh Xuyên đọc sách tập kiếm, đều là Cố An Chi cầm tay chỉ dạy.

Mặc dù có Cố Du ở bên cạnh giúp đỡ, nhưng Tiêu Minh Xuyên cùng Đinh Thái hậu ngoài hỏi đối phương tình hình sức khỏe cũng không còn lời nào để nói.

Ngồi lâu cũng vô ích, Hoàng đế cùng Hoàng hậu đứng dậy cáo từ, đi thẳng đến Từ Ninh Cung.

Nhìn Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du rời đi, Đinh Thái hậu một lần nữa cầm lấy chuỗi hạt do cung nữ dâng lên, tiếp tục đọc kinh Phật.

So với Đinh Thái hậu, Cố Thái hậu nắm bắt tin tức rất nhanh. Từ lúc phu phu bọn họ mới ra khỏi Khôn Ninh Cung, hắn liền biết bọn họ cùng nhau tới, mà chờ bọn hắn tiến vào Từ Ninh Cung bàn ăn đã được dọn xong.

“Du Nhi, Lĩnh Nhi sao không cùng con và Hoàng thượng tới?”

Cố Thái hậu năm nay sắp năm mươi tuổi, nhưng do luôn được bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn như chưa tới bốn mươi. Hơn nữa tướng mạo thanh tuấn khí chất ôn nhuận, không hổ danh là một trong bốn đại công tử nổi danh một thời của Thượng Kinh.

Cố Du liếc mắt nhìn Tiêu Minh Xuyên một cái, nhẹ giọng nói:

“Lĩnh Nhi còn ngủ, chúng con không đành lòng đánh thức nó.”

Nghe vậy, Cố Thái hậu không tán đồng mà nhíu mày nói:

“Du Nhi, các con quá nuông chiều con. Một nam tử mà nuôi thành yếu đuối như vậy, các con là nuôi hoàng tử hay là ở nuôi công chúa đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play