“Lĩnh Nhi còn nhỏ, hãy để cho nó thư thả hai năm trước khi bắt đầu đi học.”

Cố Du cười cười, không cho chuyện Cố Thái hậu nói là đúng. Nếu dựa theo cách Cố gia nuôi dạy, Lĩnh Nhi về sau chẳng phải là sẽ sống rất mệt sao.

Cố An Chi nghe vậy nhẹ nhàng lắc đầu, Cố Du chung quy vẫn còn quá trẻ, chỉ lo đau lòng con mà không nghĩ rằng Tiêu Lĩnh thân là trưởng tử của Tiêu Minh Xuyên nếu không có bản lĩnh tương xứng thân phận con đường sau này sẽ trở nên phi thường khó đi.

Ở Cố gia, mấy huynh đệ Cố Du sợ nhất không phải tổ phụ, cũng không phải phụ thân, mà là vị Cố An Chi đã tiến cung nhiều năm. Từ Cố Tân đến Cố Tương đến Cố Chiết, mỗi người đều có bị hắn giáo huấn đến á khẩu không trả lời được.

Cố Du là ngoại lệ duy nhất trong bốn huynh đệ. Cố Du là con út, gánh nặng gia tộc đều phân cho các vị huynh trưởng, từ nhỏ không có áp lực, trời sinh thông minh, đọc sách là nhớ, dù Cố An Chi tính nghiêm khắc cũng phải khen, ít quở trách. Cho nên Cố Du chưa bao giờ sợ Cố An Chi, ngẫu nhiên bị hắn nói vài câu, đều là cười, cũng không để ở trong lòng.

Tiêu Minh Xuyên nhìn Cố An Chi giáo huấn Cố Du liền nhớ tới chính mình khi còn nhỏ, bởi vì không hoàn thành tốt bài tập hoặc là tập võ không đủ nghiêm túc sẽ bị trách phạt, theo bản năng nói đỡ một câu:

“Mẫu hậu, Hoàng hậu cũng là thương Lĩnh Nhi thân thể ốm yếu, sợ Lĩnh Nhi hao tâm tốn sức ……”

Nhưng lời hắn còn chưa dứt liền thấy Cố An Chi sắc mặt có chút thay đổi, trong lòng tức khắc biết không ổn. Cố Du dung túng Lĩnh Nhi, đó là biểu hiện yêu quý con, nhưng hắn nếu làm như vậy, Cố An Chi khẳng định sẽ hiểu sai.

Quả nhiên, không đợi Tiêu Minh Xuyên nói cho hết lời, Cố An Chi liền nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn hắn, lãnh đạm nói:

“Du Nhi, con sủng Lĩnh Nhi, ta tạm thời mặc kệ con. Bất quá chờ đến Lĩnh Nhi đủ tuổi đi học, ta sẽ đem nó về bên người tự mình giáo dưỡng.”

“Mẫu hậu không cần, con sẽ dạy dỗ Lĩnh Nhi……”

Một lời không hợp đã bị Cố An Chi tước đoạt quyền nuôi dạy con, Cố Du hơi có chút không cam lòng, lôi kéo ống tay áo hắn làm nũng ý đồ cứu vãn kết cục bất lợi.

Cố An Chi không dao động, mắt đang nhìn Cố Du, khóe mắt dư quang lại chú ý Tiêu Minh Xuyên, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ mà nói một câu:

“Nương hiền chiều con hư, cho nên phụ thân con học vấn cao như vậy trước nay giáo dục không được con mình, còn phải mời ta hỗ trợ.”

“Đó không phải do phụ thân hiền sao?”

“Đó là bởi vì mẫu thân con còn không bằng phụ thân con!”

Cố An Chi không ưu nhã mà mắt trợn trắng, tức giận nói. Phụ thân huynh đệ Cố Du là người tâm địa quá mềm yếu, không thể nhẫn tâm quản giáo con mình, mà mẫu thân Cố Du hay bênh vực con. Cố An Chi tin tưởng, vô luận mấy huynh đệ kia gây tai họa thế nào, phu thê Cố nhị đệ đều sẽ ở bên cạnh phất cờ hò reo nói con mình làm tốt lắm.

Cứ như vậy, Cố An Chi cùng Cố Du nói về Tiêu Lĩnh cuối cùng lại đem đề tài chuyển tới hai vị huynh trưởng Cố Tương cùng Cố Chiết. Hai người rõ ràng tài cao bát đẩu dung mạo sánh bằng Phan An nhưng chết sống không chịu thành thân.

Tiêu Minh Xuyên thực có thể cảm giác được Cố An Chi cùng Cố Du mới như là người một nhà, mà hắn giống như là người dư thừa.

Không lên tiếng mà thở dài, Tiêu Minh Xuyên tiếp tục bảo trì an tĩnh, không có lên tiếng chỉ ăn. Sống hai đời, hắn so với bất kỳ kẻ nào càng hiểu rõ tính cách Cố An Chi. Ở trong mắt hắn Hoàng đế họ Tiêu đều không phải thứ tốt.

Bọn họ đàm luận cũng không cho Tiêu Minh Xuyên có thể chen vào nói. Tiêu Minh Xuyên đối với chuyện Cố gia cũng không quan tâm, kinh nghiệm kiếp trước nói cho hắn biết đem Cố gia trở thành kẻ địch là không cần thiết, bởi vì bọn họ căn bản không có dã tâm.

Việc dạy dỗ Tiêu Lĩnh như thế nào tuy rằng Tiêu Minh Xuyên thực không muốn thừa nhận, nhưng hắn vẫn là không thể không thừa nhận, Cố An Chi giáo dục rất có phương pháp. Một đứa trẻ tùy hứng như Lĩnh Nhi, sau khi được Cố An Chi dạy dỗ trở nên khoan dung mà không thiếu thủ đoạn, ôn hòa lại không mất quả quyết.

Nếu không phải năm đó xảy ra cung biến, Lĩnh Nhi có lẽ có cơ hội trở thành một người đủ tư cách....

Chỉ tiếc……

Hắn đã tự trách mình rất nhiều vì làm cho biến cố phát sinh. Diệp Tranh cứu giá bỏ mình, Lĩnh Nhi bị chết, Cố Du mang theo Tiêu Lam nhỏ tuổi không biết tung tích. Tiêu Minh Xuyên rơi vào khốn cảnh. Dù sau này, Tiêu Minh Xuyên tìm lại được Cố Du cùng Lam Nhi nhưng Diệp Tranh cùng Lĩnh Nhi rốt cuộc vẫn là mất đi bọn họ.

Bữa sáng sắp dùng xong, việc nhà cũng nói đủ rồi, Cố Du cuối cùng nhớ tới chính sự, là Trùng Dương Cúc Hoa Yến ba ngày sau cử hành. Cố Thái hậu xưa nay không quan tâm sự vụ này, hắn chỉ nghe Cố Du nói rất tùy ý mà tỏ vẻ trước đây làm sao bây giờ liền làm như vậy đi.

Tiêu Minh Xuyên có chút ảo não nhớ tới năm ấy Trùng Dương Cúc Hoa Yến hắn không có tham gia. Bởi vì hắn mang theo Diệp Tranh đi ra ngoài du ngoạn. Lúc ấy Diệp Tranh vừa mới tiến cung, trong lòng thực không thoải mái, không ngừng cùng hắn giận dỗi, hắn đã bỏ thời gian dẫn người đi an ủi.

Nghĩ lại, hắn giống như chưa từng có cùng Cố Du đi nơi nào chơi. Khi còn trẻ hắn luôn tránh Cố Du, hai người còn không nhìn mặt nói gì đi ra ngoài chơi. Sau này quan hệ có chút cải thiện thì tuổi đã cao không đủ sức khỏe như niên thiếu khi khắp nơi du ngoạn.

Tiêu Minh Xuyên là người biết sai là sửa, té ngã ở nơi nào liền nhất định phải ở nơi đó bò dậy. Hắn giương mắt nhìn Cố Du cười cười, dùng giọng thương lượng hỏi:

“Hoàng hậu, chúng ta đi ra ngoài chơi thì thế nào? Khanh muốn đi lên núi không? Đi Phượng Hoàng Sơn được không? Khanh cảm thấy nơi nào tốt chúng ta liền đi nơi đó.”

Có thể vì Tiêu Minh Xuyên im lặng quá lâu, hắn đột nhiên mở miệng nói chuyện làm Cố Du có chút không quen. Cố Du ngẩn người do dự nói:

“Bệ hạ không tham dự Trùng Dương Yến sao? Vào ngày ấy tôn thất đều tiến cung ……”

Cố Du không đề cập tới còn tốt, vừa nói đến làm Tiêu Minh Xuyên tức khắc tự trách càng sâu. Trùng Dương Cúc Hoa Yến trên danh nghĩa nói là gia yến, nhưng gia yến cùng quốc yến lại có khác nhau. Lần đó hắn mang theo Diệp Tranh chạy trốn tìm vui bỏ lại Cố Du một mình đối mặt với rất nhiều phiền toái, thật sự là……

Quá hỗn đản! Hắn là sợ có người không biết Hoàng đế không thích Hoàng hậu sao?

Nếu không có Cố Thái hậu ở sau lưng chống đỡ, Cố Du ở trong cung cũng không thể thoải mái.

“Cũng không nhất thiết phải đi vào ngày đó, chúng ta qua Trùng Dương Yến lại đi, khanh xem thế nào?”

Cố Du suy nghĩ rồi gật đầu nói:

“Thần thích Mai Sơn.”

“Nhưng mùa này hoa mai còn chưa có ……”

Cố Du nghiêng đầu nhìn hắn, không nói một lời. Tiêu Minh Xuyên đang muốn nói, không nở thì không nở, không nở chúng ta cũng đi, liền nghe Cố Thái hậu giọng thanh lãnh nói:

“Hoàng đế không nghe được Du Nhi nói sao? Du Nhi nói thích Mai Sơn.”

Tuy rằng Cố Thái hậu nói chuyện ngữ khí không thế nào dễ nghe, nhưng trong lời nói lộ ra ý tứ rõ ràng là muốn Cố Du cùng hắn đi ra ngoài. Tiêu Minh Xuyên sao còn có tâm tình đi so đo, vội nói:

“Hoàng hậu thích Mai Sơn, chúng ta liền đi Mai Sơn, qua Trùng Dương Yến liền đi.”

Cố Du mỉm cười, Cố Thái hậu lại vừa mừng vừa lo. Hắn mừng vì Tiêu Minh Xuyên bỏ nhiều tâm tư tới lấy lòng Du Nhi, nhưng hắn lại sợ Du Nhi lại lần nữa bị thương tâm.

Từ Từ Ninh Cung đi ra, Tiêu Minh Xuyên đưa Cố Du về Khôn Ninh Cung xong mới qua lại ngự thư phòng.

Nhìn Tiêu Minh Xuyên biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười trên mặt Cố Du cũng liền không còn nữa. Cố Du thở dài, tự nói cho chính mình phải nhớ kỹ Tiêu Minh Xuyên đối tốt với mình đều là lừa gạt.

Cố Du đi vào nhìn thấy Tiêu Lĩnh mới vừa được nhũ mẫu từ trong chăn mang ra, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó khó chịu.

“Lĩnh Nhi, con cũng không thể ngủ tiếp, tốt xấu nên ăn một chút.”

Cố Du ngồi xuống ôm Tiêu Lĩnh hôn hôn.

Lúc này, Thị Sách tiến vào bẩm báo nói là Triệu Tiệp dư cùng mấy người đến đây thỉnh an, đang chờ ở cửa cung, hỏi Cố Du muốn truyền vào không.

Cố Du nghĩ nghĩ nói:

“Cho bọn họ vào điện chờ, ta có mấy câu muốn nói.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play