Ánh đèn vào một tối không trăng cực kỳ sáng sủa, tia sáng mờ nhạt phủ lấy những hạt mưa li ti, quang ảnh lấp lóe giữa đêm tối hệt như mắt người đang chớp choáng.
Trên tòa nhà cao không có lấy một tia sáng, như ngăn cách với thế giới phồn hoa bên dưới. Trong bóng tối yên tĩnh, dường như có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt cổ họng làm người ta tuyệt vọng, chỉ có cách hít thở thật sâu mới có thể giảm bớt cơn tức giận.
Sau khi trầm mặc hồi lâu, Khúc Hi Chi nâng cằm nàng lên, để nàng nghiêng đầu nhìn mình.
"Nói cho tôi biết, vì sao lại về nước?"
Trong bóng tối không thể nhìn rõ đối phương. Cố Hi Chi chỉ nhìn cặp mắt óng ánh kia, giọng nói thút thít có vẻ hơi run rẩy, "Tôi muốn đóng bộ phim này."
"Nếu không có bộ phim này thì em sẽ vĩnh viễn không trở lại, đúng không?"
"Tôi biết nhất định sẽ có một bộ thích hợp với tôi."
"Trong lòng em, ngoại trừ sự nghiệp ra thì có còn vị trí nào cho tình cảm không?!."
"Tôi yêu ba mẹ, người thân, bạn bè. Tôi muốn tình yêu phải có ý nghĩa, cũng hy vọng nó sẽ xứng đáng."
"Vậy nên...." Âm thanh cô có chút tự giễu, "Trong tất cả những mục đích trở về của em, trước giờ chưa từng xuất hiện tên của tôi. Em xưa nay đều chưa hề nghĩ tới việc trở lại với tôi, dù không có Ara cũng thế, đúng không?"
Hạt mưa tí tách phát ra âm thanh càng rõ ràng. Khúc Hi Chi nhắm mắt lại yên tĩnh một lúc, bỗng nhiên lại điên cuồng hôn nàng lần nữa.
Nước mắt như không có cách nào khống chế, trong chốc lát liền thấm ướt cả khuôn mặt. Trong lúc hôn môi dần dần xuất hiện vị mặn chát, Khúc Hi Chi đột nhiên rời khỏi nàng.
Làn da nóng bỏng lập tức nguội lạnh hoàn toàn, tiếng vải ma sát sàn sạt cùng tiếng bước chân nhẹ tênh khuất dần trong bóng tối.
"Có một việc tôi quên nói cho em biết." Ánh sáng hắt vào khi cô mở cửa phòng ra. Khúc Hi Chi dừng chân trước khi đi, "Điểm khiến em thua Doãn Từ năm đó là bảy trên sáu. Phiếu thứ bảy là của đạo diễn người Đan Mạch - Thomas Nelson. Trước khi trao giải, ông ta kiên quyết gửi phiếu bình chọn cho em, thế nhưng trong lúc trao giải thì ông ta đột nhiên biến mất. Lúc trở lại, ông ấy liền phủ nhận lá phiếu đó."
Cô nhìn tấm thảm nổi bật ngoài phòng khách, dừng một lúc mới nói tiếp, "Thật ra em đã sớm có được thứ mình muốn rồi. Còn thứ tôi muốn, có lẽ đã sớm bị hai chúng ta chính tay bóp nát."
Một nửa bóng người của cô ở trong ngọn đèn, nửa còn lại nấp trong bóng tối. Bóng lưng thẳng tắp lúc ẩn lúc hiện giữa tia sáng thần bí, hệt như nữ thần đang cầm quyền trượng trong thần thoại Hy Lạp.
Cố Hi Chi nhắm mắt lại, nước mắt đã thấm ướt nửa bên gối.
Ngày mai là cuối tuần.
Mới sáng sớm, Cố Hi Chi đã bị khuôn mặt ẩm ướt chán chường đánh thức, vừa mở mắt ra thì phát hiện Thất Thất đang đi tới đi lui trên giường, làm nàng hết hồn lập tức ngồi dậy.
Lương Oanh đang ngu ngơ ngắm nàng ở bên giường. Cô bé thấy nàng mở mắt ra, liền chống hai tay lên cằm ngẩng đầu lên, "Tiểu Cố à, chị thật là đẹp nha."
Cố Hi Chi mới vừa tỉnh, nhìn thấy cô bé càng lấy làm lạ, "Tại sao em lại ở đây?" Nàng ẳm chó ném xuống giường, "Nó tắm chưa vậy?"
Lương Oanh thở dài một hơi, đứng lên khỏi giường, "Quả nhiên lúc ngủ thì chị mới đẹp hơn được tí."
Cố Hi Chi mặc kệ cô, xuống giường khoác áo mới quay đầu lại hỏi, "Ba mẹ em lại đi công tác à?"
"Ai bảo em ngoan như thế, khiến ai cũng yên lòng đây."
"Em không thể nói chuyện đàng hoàng được chút nào hả?." Cố Hi Chi mặc quần áo tử tế rồi đi mở cửa, "Em tới một mình à?"
"Tiểu Đường đi chung em nữa, nhưng anh ấy đang ở khu ăn uống dưới lầu chờ chị đó."
Cố Hi Chi dừng động tác mở cửa lại một lúc, "Sao anh ta rãnh dữ vậy?"
"Em nói chị ở chung với Tiểu Khúc, anh ấy liền chủ động yêu cầu đến thăm chị ngay."
Cố Hi Chi nhìn cô bé, thấy có vẻ không giống đang nói xạo, nàng lại mở cửa vào toilet.
Mới bảy giờ sáng, Khúc Hi Chi đã rời giường. Cố Hi Chi thấy cô trong toilet nên lại chuẩn bị ra sân thượng tưới hoa. Mắt vừa liếc qua toilet thì nàng ngừng bước một chút, Lương Oanh cũng mới ra khỏi phòng ngủ, bỗng sợ hãi kêu lên, "Tiểu Khúc, rốt cuộc chị đã ăn gì mà nôn quài vậy?"
Khúc Hi Chi mở vòi sen rửa tay, lúc quay đầu lại thì trên mặt cô đã không còn bất kỳ nét khó chịu nào nữa, "Không có gì, tôi đang vội, đi trước nhé."
Lương Oanh nghiêng đầu vuốt cằm nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của cô, rồi lại nhìn Cố Hi Chi đang ung dung tưới hoa trên ban công, mũi hừ ra một tiếng lớn.
Đường Dư gần đây khá bận. Anh bận ăn sáng với Cố Hi Chi, sau đó đưa nàng tới trường quay, sáu giờ tối lại tới phim trường rước nàng rất đúng giờ.
Chơi chung Đường Dư cả ngày, Lương Oanh hiển nhiên rất vui vẻ. Buổi tối, cô bé vừa vào phim trường đã quen mồm kêu chị này chị nọ, nhận được lời khen lại hí ha hí hửng chạy tới bên người Cố Hi Chi đang tháo trang sức.
"Này, ai cũng nói em rất đáng yêu."
"Đó là do mẹ em dễ mến."
Lương Oanh mất hứng nhăn mũi lại, ôm chó vào ngực uy hiếp, "Coi chừng em ném Hư Hư xuống đất nha."
Cố Hi Chi không để ý tới cô bé. Dường như Thất Thất sợ tư thế này nên không ngừng giãy giụa, nó đột nhiên nhảy lên bàn trang điểm.
Một cô diễn viên ở cùng phòng Cố Hi Chi vừa thấy Lương Oanh đến đã có ý tránh né. Bây giờ, Thất Thất nhảy tới trước mặt khiến cô nàng lập tức nhảy dựng lên, thậm chí hất luôn đồ nghề trên tay chuyên gia trang điểm.
Đột nhiên xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, Cố Hi Chi khó hiểu nhìn về phía cô diễn viên kia. Cô nàng này khá lanh mồm, lập tức bảo với Lương Oanh, "Ôm nó về đi."
Lương Oanh nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, tức thì ôm chó về, lại hấp háy mắt ra vẻ xin lỗi, "Xin lỗi chị ạ, em không ngờ nó sẽ nhảy ra ngoài."
Vị nữ minh tinh kia tựa hồ vẫn còn sợ hãi, tùy ý vung vung tay rồi ra khỏi phòng hóa trang.
Cố Hi Chi đợi cô gái kia đi rồi mới hỏi, "Cô ta làm sao thế?"
"Dị ứng với lông của động vật đó mà." Lương Oanh dửng dưng như không, "Tiểu Chung cũng vậy."
Cố Hi Chi gật gù, thoáng sau như nghĩ đến chuyện gì đó, "Em nói Chung Lâm San hả?"
"Ừ hứ." Lương Oanh hững hờ hừ một tiếng, lại giục, "Nhanh lên chút đi, anh Đường đang chờ chị ở ngoài a."
Cố Hi Chi thất thần, nhìn cô bé hồi lâu không rời mắt. Chuyên gia trang điểm vẫn tiếp tục tháo trang sức giúp nàng.
Công việc kết thúc đã lâu, người trong trường quay đã về gần hết. Do trời còn mưa nên cũng có vài diễn viên đợi trợ lý đem dù tới đón. Khi Cố Hi Chi vừa ra cửa thì Lăng Tiêm cũng mới cầm dù tới đón Khúc Hi Chi lên xe. Mưa vẫn còn lất phất, Lăng Tiêm nhìn thấy Cố Hi Chi, tiện thể nói, "Cố tiểu thư, tôi còn dư một cái ô này, tôi đưa cô đi."
"Không cần đâu, anh Đường cũng sắp đến rồi." Mắt của Lương Oanh mở to lấp lánh nhìn cây dù của Lăng Tiêm.
Lúc nàng đang nói chuyện thì Đường Dư thật sự đã cầm theo một cây dù màu đen thật dài đi tới. Lăng Tiêm nhìn Đường Dư, rồi lại nhìn Cố Hi Chi, sau đó mỉm cười đẩy dù lên che cho Khúc Hi Chi.
Mưa rơi vào lá cây phát sinh ra tiếng rì rào, bóng lưng hai người nhanh chóng biến mất sau màn mưa, Cố Hi Chi nhìn một lúc lâu mới hướng về Đường Dư nói, "Đi thôi."
Đôi lúc con người rất kỳ quái, rõ ràng trước đây rất ghét một loại đồ ăn, nhưng một ngày nào đó, bỗng nhiên lại mê luyến chính hương vị ấy.
Đối với Cố Hi Chi, tuy men rượu không làm nàng mê luyến, nhưng có thể từ căm ghét mà miễn cưỡng tiếp thu, hơn nữa nếu cơ thể có thể tiếp thu thì đó tuyệt đối là một bước nhảy cực lớn.
Sau khi Cố Hi Chi ăn tối xong, nàng về khách sạn với trạng thái say mèm. Đường Dư đưa nàng đến trước cửa phòng mới về nhà, trên đường ngẫu nhiên gặp vài người quen, đa số họ đều nhìn cả hai với ánh mắt nghi ngờ.
Showbiz có rất nhiều lời đồn đãi, Cố Hi Chi đã sớm không để ý tới rồi.
Cùng Đường Dư nói vài câu từ biệt. Sau khi anh rời đi, Cố Hi Chi mới từ từ lấy chìa khoá ra mở cửa. Trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh sáng của chiếc Tivi Led phát ra. Cố Hi Chi mở đèn, phát hiện Khúc Hi Chi đang nằm trên sofa xem tivi, rồi nàng lại tắt đèn làm căn phòng tối tăm như cũ.
Nàng mở cửa, tắm rửa, giặt đồ, rồi trở lại phòng ngủ. Lúc làm những chuyện này, Cố Hi Chi vẫn thong dong không coi ai ra gì. Còn Khúc Hi Chi thì vẫn yên lặng xem một kênh duy nhất trong phòng khách, nếu không để ý sẽ rất dễ khiến người khác nghĩ là cô ngủ quên trên sofa.
Từ khi về khách sạn đến lúc sấy tóc xong, Cố Hi Chi đã mất đến hai giờ ròng. Sau khi đóng cửa toilet, Cố Hi Chi liếc nhìn Khúc Hi Chi đang ngồi trên sofa. Có thể là phép lịch sự, cũng giống như là không hiểu nổi bản thân, mãi đến khi đẩy cửa vào phòng ngủ thì nàng mới quay đầu nói với cô, "Ngủ ngon."
Khúc Hi Chi vẫn vô cảm ngồi trên sofa xem ti vi, cả người như cứng đờ giữa bóng tối, ngay cả ánh mắt cũng có chút trì trệ.
Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn về hướng Cố Hi Chi, nhưng không nói chữ nào, chỉ là nhìn nàng thật lâu, tâm tình nơi đáy mắt bị hàng mi dày che khuất.
"Sáng mai còn phải đóng phim, nghỉ sớm chút đi."
Cố Hi Chi ném lại một câu rồi lập tức thu hồi tầm mắt.
Tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng khách chỉ còn lại giọng nói của MC đang thao thao bất tuyệt trên tivi.
Dự báo thời tiết nói tuần này sẽ có mưa liên tục. Tình trạng giao thông cứ bị ùn tắc suốt hai ngày nay.
Sau khi đóng cửa sổ, không gian yên tĩnh đi rất nhiều. Cố Hi Chi nằm trên giường, lăn qua lộn lại rất lâu, có lẽ do tác dụng phụ của rượu nên làm sao cũng không thể yên giấc nổi.
Tuy âm thanh TV trong phòng khách rất nhỏ, nhưng có thể nghe được cả tiếng kim đồng hồ quay rất rõ ràng. Cố Hi Chi vươn dậy mò lấy điện thoại, quả nhiên đã đến nửa đêm rồi.
Người mất ngủ đều đặc biệt muốn được ngủ. Cố Hi Chi mở đèn lấy sách tiếng Pháp ra chăm chú học, cố nỗ lực tìm kiếm cơn buồn ngủ. Tuy nhiên, qua một thời gian khá lâu, nàng cũng đọc khá nhiều rồi, nhưng tinh thần lại càng tỉnh táo hơn.
Nếu trong lòng còn suy nghĩ về một chuyện nào đó thì sẽ trở nên trằn trọc khó ngủ. Dù có cố gắng tìm nhiều phương pháp nhưng vẫn không hiệu quả. Cố Hi Chi lại tắt đèn, lẳng lặng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Phụ nữ khi yêu sẽ hay mơ mộng lãng mạn lúc nửa đêm cũng là chuyện rất bình thường, chẳng hạn như ngày mai có thể được tặng hoa và nhẫn, hay người mình yêu cũng sẽ yêu mình, hoặc là tình cũ sau nhiều năm xa cách vẫn luôn yêu mình tha thiết.
Nghĩ nhiều để rồi chỉ còn một tiếng thở dài.
Cố Hi Chi suy nghĩ rồi dần dần nhắm mắt, yên tĩnh như đang ngủ.
Tiếng sấm vang ầm ầm bên ngoài, bỗng nhiên mưa rơi xối xả, sấm chớp giật liên hồi giống như báo điềm xấu. Tuy ở trên lầu cao, nhưng mọi thứ trong phòng đột nhiên rung chuyển vẫn khiến Cố Hi Chi lo lắng không yên.
Ở Nhật Bản hai năm, nàng từng gặp qua ba lần địa chấn. Tuy có ý thức phòng ngừa khá mạnh nhưng mọi người vẫn bị thương, nên nàng có cảnh giác đặc biệt cao độ đối với loại tai hoạ này. Bởi vậy, tòa nhà vừa có dấu hiệu động đất, nàng hầu như lập tức rời khỏi giường, không kịp mặc y phục thì đã ra mở cửa.
Ngoài phòng khách vẫn thế, Khúc Hi Chi đang tựa vào sofa nhắm mắt, không biết có ngủ hay không.
Sàn nhà vẫn còn rung động, Cố Hi Chi không để ý tới gì nữa, nàng lập tức mở đèn rồi đến vỗ vai cô, "Khúc Hi Chi, giống như có động đất, chị mau theo tôi xuống dưới."
Lúc cô mở mắt ra thì Cố Hi Chi mới phát hiện ánh mắt đó rất bình tĩnh và trong suốt, có điều không đỡ thẫn thờ bao nhiêu. Cố Hi Chi không kịp giải thích nhiều, liền kéo tay cô, "Tôi mặc kệ chị đang suy nghĩ gì, bây giờ lập tức đi theo tôi."
Trên đường chạy thoát, Cố Hi Chi vẫn gõ cửa phòng cùng tầng nhắc nhở mọi người. Do đang là nửa đêm, rất nhiều người đã ngủ say, nên quá trình đặc biệt chậm. Hai người đang đứng trên tầng mười sáu, gọi được một nửa thì Cố Hi Chi liền nói với Khúc Hi Chi, "Chị xuống trước đi, đừng đi thang máy, bây giờ tôi đi gọi Hạt Hạt."
Cuối cùng Khúc Hi Chi cũng khôi phục tri giác, nghe nàng nói xong chỉ bảo, "Tôi sẽ đi gọi cô ấy, em xuống trước đi." Cũng không quay đầu lại mà bỏ đi ngay.
Lúc nãy bị gõ cửa nên giờ đã có nhiều người phát giác. Tòa nhà vẫn còn lắc lư, mọi người hoảng loạn không biết xảy ra chuyện gì, dồn dập kêu cứu.
Cố Hi Chi nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của Khúc Hi Chi, cảm nhận mặt đất dưới chân lay động, cuối cùng nàng không nhịn được chạy lên kéo tay cô, "Chị đi theo tôi, chúng ta cùng đi."
Hạt Hạt ở tầng mười ba cũng mới vừa xuống cầu thang liền va vào nàng. Cố Hi Chi không chút suy nghĩ, lập tức kéo tay cô cùng chạy xuống dưới.
Bên ngoài đang mưa, mọi người lánh nạn trong khách sạn có vẻ vô cùng chật vật. Tuy tần suất lay động không cao, nhưng trên mặt đất thỉnh thoảng vẫn còn chấn động, khiến người khác đặc biệt bất an.
Do đi quá nhanh nên chưa kịp mặc áo khoác, Khúc Hi Chi chỉ mặc vẻn vẹn cái áo mỏng, cơ hồ bị nước mưa nuốt chửng.
Chu vi đất trống không nhiều, đâu đâu cũng có người. Cố Hi Chi cởi áo khoác ra khoác lên vai cô, "Tôi đi tìm gì đó để phòng bị rồi sẽ về ngay. Chị đứng yên đây đừng nhúc nhích."
Nhiều người đang ra sức chạy khỏi khách sạn, chỉ có lác đác vài người chạy vào trong. Cố Hi Chi lấy đại trong phòng vài tấm drap giường và khăn tắm rồi liền chạy ra. Mặt đất vẫn rung động, tất cả mọi người đều không hề bận tâm người xung quanh.
Lúc Cố Hi Chi trở lại thì khu đất trống đã có rất nhiều người trong đoàn phim tụ tập. Mấy nữ minh tinh thường ngày trang điểm lộng lẫy rốt cục cũng biến thành người trần tục. Chỉ có Khúc Hi Chi vẫn hiên ngang đối mặt với mưa giông, như cái máy không biết mệt là gì.
Cố Hi Chi dùng drap giường che mưa gió cho cô, nhìn gò má của cô rồi nói, "Nếu lát nữa địa chấn không có gì đáng lo nữa thì chị lập tức về nhà đi, biệt thự là an toàn nhất."
Khúc Hi Chi liếc mắt nhìn nàng, nhưng không lên tiếng.
Cơn chấn động vẫn kéo dài gần nửa giờ, có người mang theo điện thoại phát hiện bản tin trong đó. Tin tức này đồng thời cũng khiến nhiều người thà đứng chịu mưa gió mà run lẩy bẩy chứ không muốn trở lại mấy tầng cao trên khách sạn.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì cả buổi tối đều sẽ đội mưa gió mà vượt qua. Cố Hi Chi đợi nửa giờ, nàng vuốt nước trên mặt, đỡ drap giường hướng về Khúc Hi Chi nói, "Chị về nhà đi, ở đây cũng gần nhà chị. Cùng lắm là đi bộ khoảng hai mươi phút thôi. Huống hồ, nếu chị vẫn còn ở đây thì mẹ chị sẽ lo lắng lắm."
Lăng Tiêm kế bên cũng khuyên, "Đúng đấy Tiểu Khúc, cậu mau về nhà đi, nơi này quá hỗn loạn."
Khúc Hi Chi ngẩng đầu lên nhìn màn đêm vô biên, suy nghĩ một lúc lâu mới quay đầu hướng về Cố Hi Chi nói, "Có thể tiễn tôi không?"
Cố Hi Chi ngẩn người, rất nhanh gật đầu.
Tuy mặt đất tạm thời đã hết rung chuyển, nhưng cơn địa chấn lúc nào cũng có thể trở lại. Cố Hi Chi vừa che cho Khúc Hi Chi, vừa cất bước theo dọc đường.
Tai nạn khiến con đường trống vắng này không còn quạnh quẽ nữa. Cố Hi Chi đưa Khúc Hi Chi đến cuối đường, cảnh sắc cũng đặc biệt trống trải.
Nhìn cây xanh ở hai bên đường, Cố Hi Chi dừng chân giữa ngã ba, nhìn bóng lưng của người bước nhanh hơn nàng hai bước, "Tôi đưa chị tới đây thôi. Chị cẩn thận một chút, về nhà nhớ mặc thêm đồ, đừng để bị bệnh."
Đèn đường khiến bóng dáng của hai người kéo dài, Khúc Hi Chi đứng ở chỗ cũ lẳng lặng nghe nàng nói hết lời, sau đó chậm chạp nói, "Được."
"Ừm." Cố Hi Chi cúi đầu nhìn bóng của cô, suy nghĩ một chút tựa hồ cảm thấy không còn lời gì cần nói nữa, chậm rãi xoay người lại.
Mưa lớn hạt làm da người đau đớn. Cố Hi Chi xoay người, cúi đầu giẫm lên chiếc bóng của chính mình, trong ánh mắt không hề kinh sợ bởi tai nạn lúc nãy, trái lại vô cùng bình tĩnh.
Nhiều lúc, người ta học được cách sinh tồn trong đau khổ, sẽ mất hết mọi cảm giác.
Cái bóng cô đơn hằn sâu trên nền đất ướt át, hai bóng người ngược hướng thật giống nhau.
Bỗng một chiếc bóng khác đan xen lại trong màn mưa. Cố Hi Chi đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía ánh đèn mông lung ở xa xa.
Hai tay Khúc Hi Chi vòng lấy eo nàng, đầu tựa trên hõm vai nàng, bỗng nhiên biến thành người khác, cái ôm tình cảm và đầy trân trọng.
"Tôi thật sự hết cách với em rồi." Cô nắm chặt hai tay, âm thanh yếu ớt như bị gió mưa gột rửa, "Chúng ta quay lại, có được không?!"
*****
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT