Cầu vòng xinh đẹp hiện lên sau cơn mưa dai dẳng, vài hạt mưa rơi trên mặt đất tạo nên một tầng gợn sóng.
Tiếng của nước mưa va vào cửa sổ tựa như pha lê vang lên nhẹ nhàng. Nhưng âm thanh tí tách cứ liên tục không ngừng vẫn khiến lòng người buồn bực.
Cố Hi Chi thay quần áo xong rồi đến phòng thay đồ tháo trang sức. Phần lớn nhân viên đều ở lại phim trường xem cảnh vừa quay xong với đạo diễn. Qua một hồi lâu, Cố Hi Chi tẩy trang xong chuẩn bị rời đi, nhưng vừa ra khỏi phòng liền đụng mặt Khúc Hi Chi cùng Chung Lâm San từ trường quay đi đến.
Biệt hiệu gương mặt tỉ lệ vàng tuyệt đối không phải hư danh. Do Khúc Hi Chi có khí chất và dung mạo tuyệt đẹp, nên rất dễ biến minh tinh đứng kế thành người bình thường. Nhưng Chung Lâm San lại thuộc kiểu người có cốt cách thời thượng, hơn nữa vóc người cô khá cao mà lại còn thích mang giày cao gót. Dù cô chỉ mặc mỗi chiếc áo T-shirt đơn giản cũng sẽ làm người khác chú ý.
Không gian có hạn, nếu không chào hỏi nhất định sẽ rất kỳ cục. Cố Hi Chi nhìn Khúc Hi Chi, lại nhìn Chung Lâm San, lộ ra nụ cười, "Định về sao?"
"Đúng vậy." Chung Lâm San kéo Khúc Hi Chi, mỉm cười với Cố Hi Chi, "Tôi đưa Tiểu Khúc về khách sạn." Cô dừng một chút, "Vừa xem cảnh hai người diễn ở chỗ chị Gia xong nè! Tôi còn tưởng chỉ có Tiểu Khúc đóng hay thôi, ai ngờ Cố tiểu thư càng hay hơn."
"Không, không." Cố Hi Chi lập tức phủ nhận, "Kỹ thuật của chị ấy giỏi hơn tôi rất nhiều."
"Vậy chắc Cố tiểu thư lên hình ăn ảnh đó." Chung Lâm San nghiêng đầu nhìn nàng mỉm cười, "Diễn xuất của Cố tiểu thư khiến người ta như lạc vào cảnh giới chân thực đến lạ kỳ. Tôi thấy lúc trước Cố tiểu thư không đoạt giải nhất đúng là xui xẻo hết sức mà."
Cố Hi Chi liếc nhìn Khúc Hi Chi, nụ cười cứng ngắt một lúc, lại cấp tốc nâng khóe miệng, "Chỉ mong là vậy." Nàng vừa thấy Hạt Hạt cầm quần áo từ phòng hóa trang đi ra, lập tức nói, "Chúng tôi đi trước."
"Bye."
Do nước mưa ứ đọng nên toàn bộ đường ở thành thị đều bị ùn tắc. Nàng đã sớm có hẹn vối Điền Ấu Lam, dù gặp chút trở ngại nhưng Cố Hi Chi vẫn tới công ty kịp để kí hợp đồng.
Khi trở lại khách sạn thì đã mười một giờ. Nàng vừa mở cửa phòng ra thì lập tức bị một loại âm nhạc cực kỳ sôi động bao phủ. Cố Hi Chi mở đèn, nhanh chóng phát hiện tiếng nhạc phát ra từ phòng của Khúc Hi Chi.
Đây không phải là thể loại âm nhạc mà Khúc Hi Chi yêu thích. Cố Hi Chi nhìn đôi giày cao gót màu đỏ trước cửa, sau đó lập tức về phòng mình đóng cửa lại.
Đại khái là nhận ra có người vừa về, tiếng nhạc nhanh chóng được vặn nhỏ lại. Cố Hi Chi bỏ túi xách xuống rồi lập tức đi tắm, giặt xong quần áo mới về phòng ngủ.
Có lẽ là do thời gian thật sự quá chậm, lúc nàng trở lại phòng ngủ thì tiếng nhạc cũng đã biến mất. Cố Hi Chi mở cửa liếc nhìn đôi giày cao gót màu đỏ, thấy nó vẫn lặng lẽ nằm đó, nàng lại nhíu mày đóng cửa lại.
Chiếc giường rộng lớn và mềm mại tựa hồ có thể làm cho người ta tiêu tan mọi mệt mỏi. Cố Hi Chi vừa ngã mình lên giường, không bao lâu lại vang lên tiếng gõ cửa. Nàng vội mang giầy ra mở cửa.
Cửa mở ra, Khúc Hi Chi đang mặc trên người một chiếc váy ngủ thật dài đứng bên ngoài. Cô buộc cao mái tóc đen lên khiến ngũ quan tinh xảo càng quyến rũ hơn dưới ánh đèn ngoài phòng khách.
"Có chuyện gì à?" Giờ này mà cô còn tới quấy rầy khiến Cố Hi Chi khó hiểu.
"Lần trước tôi thấy trong hộp thuốc của em có thuốc trị phỏng, có thể cho tôi mượn không?"
Cố Hi Chi đánh giá cô chốc lát, thấy cô không có dấu hiệu bị phỏng nên cũng không hỏi lại, chỉ nói, "Chị chờ một chút." Nàng trở lại phòng ngủ lấy hộp thuốc trong ngăn kéo.
Phòng ngủ chỉ mở một chiếc đèn, Cố Hi Chi khó khăn tìm hộp thuốc trong ngăn kéo rồi lại đặt lên bàn lục lọi khắp nơi.
Nàng mặc một chiếc váy ngủ màu bạc ngắn qua thắt lưng. Bóng lưng nàng dưới ánh đèn rất mỏng manh, dáng vẻ chăm chú càng lộ vẻ nghiêm túc.
Khúc Hi Chi nhìn bóng lưng của nàng một lúc lâu. Hai tay cô khoanh trước ngực, lặng lẽ tới bên người nàng, "Em không hề xem cảnh quay hôm nay, là vì rất hài lòng với biểu hiện của bản thân sao?"
Động tác tìm kiếm thuốc mỡ bị trì trệ một hồi, Cố Hi Chi rất mau trả lời, "Chị Gia hài lòng là tốt rồi."
"Lúc trước em đều xem rất nhiều lần. Thậm chí bản thân thấy không hài lòng sẽ yêu cầu quay lại."
"Lúc trước là lúc trước, tôi cũng không muốn nhắc lại cảnh quay hôm nay." Nàng đưa cô hộp thuốc vừa tìm được, mặt không hề có cảm xúc, "Đồ của chị đây."
Khúc Hi Chi buông xuống tầm mắt nhìn hộp thuốc nàng đưa một chút, lại chậm rãi nhấc mắt nhìn nàng, cách đến nửa ngày mới đưa tay ra lấy.
"À, tôi cũng có mấy lời muốn nói với chị." Thấy cô cuối cùng cũng chìa tay đến, Cố Hi Chi không nhịn được nói, "Tôi không biết chị nghĩ như thế nào, nhưng chúng ta chẳng có quan hệ gì nữa. Hôm nay, chị làm vậy với tôi thật sự rất khiếm nhã. Chị đã có bạn gái, tôi cũng có cuộc sống của riêng tôi. Coi như bạn gái của chị không thất vọng gì đi, nhưng chị cũng không nên làm vậy với tôi." Nàng bình tĩnh một hồi rồi nói tiếp, "Đương nhiên, có thể chị vẫn còn thành kiến với tôi, tôi cũng không hy vọng chị nói xin lỗi, có điều cảnh giường chiếu đã quay xong rồi. Ngày mai tôi sẽ bảo chị Gia đổi phòng khác. Chúng ta hạn chế tiếp xúc sẽ tốt hơn."
Nàng nói xong một lời nhưng ánh mắt vẫn nhìn cô vô cùng chăm chú.
Khúc Hi Chi lẳng lặng nghe nàng nói hết lời, ánh mắt lại rơi vào hộp thuốc trong tay nàng. Cô chậm rãi nhận lấy rồi quét ánh mắt đạm bạc qua mặt nàng, "Phải đổi phòng sao, thật sự?"
Cố Hi Chi cúi mặt, không muốn lặp lại.
Khúc Hi Chi nhẹ nhàng gật đầu, cô nắm chặt hộp thuốc, lại ngẩng đầu nhìn nàng, "Tôi hỏi em một vấn đề."
Cố Hi Chi suy nghĩ một chút mới ngẩng đầu lên đón lấy tầm mắt của cô.
Khúc Hi Chi nhìn mắt nàng, "Lúc em chia tay tôi, sau đó có quen người khác không?"
Cố Hi Chi sững sờ, rất nhanh lên tiếng, "Vấn đề này không liên quan đến chị, tôi từ chối trả lời." Nàng nói xong rồi quay đầu lại cất hộp thuốc.
Nàng vừa đóng hộp thuốc thì tay trái đã bị người kia nắm lấy. Cố Hi Chi quay đầu nhìn Khúc Hi Chi, lại bị cô dùng sức kéo đến trước mặt.
"Không có, đúng không?"
Tay bị kéo có chút đau, Cố Hi Chi dùng sức giãy giụa nói, "Tôi đã nói không liên quan đến chị."
"Lẩn tránh như vậy, rõ ràng em đang chột dạ." Cô không nhượng bộ.
Thử tránh mấy lần không được, Cố Hi Chi đón tầm mắt của cô, nói, "Tôi không làm gì để chột dạ hết, chị không cần ở đây phỏng đoán bậy bạ. Tôi chỉ không muốn cùng chị đàm luận chuyện này, xin thả tôi ra cho, tôi muốn nghỉ ngơi."
"Muốn nghỉ ngơi cũng được." Khúc Hi Chi vô cảm nhìn nàng, "Thừa nhận tình cảm của em với tôi trước đã."
Cố Hi Chi khó hiểu, "Chị đối với tôi mà nói thì ngay cả bạn bè cũng không làm được. Chị muốn tôi thừa nhận tình cảm gì chứ?!"
Không khí yên tĩnh hồi lâu, Khúc Hi Chi nhếch khóe môi châm chọc cười cợt, đáy mắt lộ vẻ trào phúng dưới hàng mi dày, "Được, không có." Cô dừng một chút, "Em muốn nói chỉ cần tùy tiện quay cảnh giường chiếu với một diễn viên nào đó, thì em đều sẽ động tình như thế, có đúng không?"
Lời nói sắc bén như xé toạt lớp bảo vệ sự tự tôn cuối cùng trong lòng nàng. Cố Hi Chi nhìn vẻ mặt châm chọc của cô, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, kìm chế hồi lâu mới lộ ra sắc môi trắng bệch rất đẹp mắt.
"Chị cút ra, tôi không muốn nhìn thấy chị." Nàng duỗi tay đẩy mạnh cô, sau đó xoay người mở cửa phòng.
Tiếng bước chân theo sát phía sau, Cố Hi Chi chưa kịp mở cửa tiễn khách lại nghe thấy tiếng chặn cửa cái rầm. Nàng ngẩng đầu lên liếc nhìn cổ tay Khúc Hi Chi. Cố Hi Chi lập tức ngăn cô khóa trái cửa, nhưng nàng còn chưa nắm tới tay cô thì cơ thể đã bị một sức mạnh cực lớn quản chế. Cô ép nàng đối mặt với mình.
Thân thể bị ép sát cửa, Cố Hi Chi khó hiểu nhìn vào mắt cô, "Rốt cuộc chị muốn thế nào hả?"
"Xuỵt..." Khúc Hi Chi lấy tay dán sát vào môi nàng. Lúc này, nàng kiêng kỵ quay sang nhìn vào bức tường được trang trí theo phong cách Địa Trung Hải. Cô chợt nâng cằm nàng lên, không nói lời nào, hôn lên môi nàng.
Bất thình lình bị cưỡng hôn khiến Cố Hi Chi kinh ngạc. Ngoại trừ lý do không thể giải thích ra, nàng không thể tin được là cô sẽ làm chuyện này khi Ara đang ở đây.
Thân thể bị cô khóa chặt sau cánh cửa gỗ. Do ván cửa và khuôn cửa có khe hở, chỉ cần hơi dùng lực giãy dụa một chút sẽ làm ván cửa rung động phát sinh tiếng ồn. Cố Hi Chi vừa vội lại vừa giận, nàng cố đẩy cô ra nhiều lần nhưng người kia căn bản không sợ bại lộ. Cô quyết tâm xâm phạm nàng, cắn mạnh môi nàng.
Động tác này tiến hành đến một nửa liền ngừng lại. Bởi cô cảm giác được đối phương đã chết lặng bởi hành vi của mình, cũng bởi vì sự tàn nhẫn của cô chỉ có thể tới đây thôi.
Chẳng biết trong lúc giãy giụa đã đụng trúng công tắt đèn từ khi nào. Trong bóng tối, Khúc Hi Chi nhìn mắt nàng say đắm, tâm tình trong đáy mắt cô cũng bị hàng mi dày che khuất.
Bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu. Cố Hi Chi nghiêng đầu, mặc dù cô không chịu thả nàng ra, nhưng nàng cũng không muốn đối mặt với cô nữa.
Như là bị hành động này kích thích, Khúc Hi Chi lập tức giữ chặt cằm của nàng rồi dùng sức hôn xuống.
Mãnh liệt, cuồng loạn, nồng cháy. Cô dùng hết sức hôn như ép người kia không thở nổi. Nếu như lúc đầu, dưới nụ hôn kia, Cố Hi Chi còn có thể thấy được con đường sống. Vậy thì vào giờ phút này, nàng đang ở ngay bờ vực sắp bị chiếm đoạt, nói chuyện hay giãy giụa sẽ chỉ làm người ta cảm thấy buồn cười hơn thôi.
Khúc Hi Chi gần như điên cuồng hôn nàng. Một tay cô trượt theo đường cong cơ thể lần vào chiếc váy mỏng, qua vòng eo nhỏ rồi trực tiếp hướng lên trên, sau đó nắm chặt nơi mềm mại không phòng hộ của nàng. Từ đầu tới cuối đều không cho người ta có cơ hội phản kháng.
Khoảng cách thân mật làm hô hấp đan xen vào nhau. Nhiệt độ nung nóng gương mặt khiến nó lập tức cháy lửa hừng hực. Cô xâm nhập và tàn phá môi nàng, bức nàng đáp lại. Bàn tay ám muội ma sát nơi nhạy cảm của nàng, tỉ mỉ tiếp xúc kích thích dòng điện đáng sợ.
Choáng váng và tê liệt, thân thể tựa hồ bị người ta nung chảy. Trong bóng tối, ý thức cho Cố Hi Chi biết rõ mình đang bị kéo xuống chiếc giường mềm mại, một mùi hương ngọt ngào tới gần ngay sau đó. Cố Hi Chi bị tầng sức mạnh áp chế không thể động đậy.
Khúc Hi Chi giữ chặt tay nàng, đầu gối mạnh mẽ xâm nhập giữa hai chân đối phương, rồi bỗng nhiên cúi đầu cắn vào vùng da nhẵn nhụi dưới cổ nàng.
Da thịt non mềm không tài nào chịu nổi sức tàn phá, từng cơn đau nhức không thể tả thấm sâu vào tận xương tủy. Mỗi lần Cố Hi Chi nỗ lực đẩy cô ra thì cô sẽ cắn mạnh hơn, dằn vặt nàng đến sụp đổ. Cuối cùng cô cũng thương xót buông tha cổ nàng, nhưng cảm giác mát mẻ trước ngực đột nhiên khiến Cố Hi Chi hoảng sợ.
"Đừng như vậy, chị..."
Nàng chưa kịp nói gì nhiều thì cơ thể nóng bức đã bao trùm cảm giác mát mẻ. Khúc Hi Chi đè lưỡi xuống, nặng nề lướt qua đỉnh ngực nàng.
Toàn thân không tự chủ được lại càng căng thẳng, Cố Hi Chi quay đầu nhắm chặt mắt lại, hai tay bị áp chế đang giãy giụa bấu lấy drap giường. Nàng cắn chặt răng ngăn không cho mình bật ra tiếng.
Tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ, gió càng dữ dội hơn. Kỹ năng đầy mê hoặc tựa hồ hút cạn sức lực làm Cố Hi Chi lạc lối càng xa, nhưng nàng lại không khắc nào thôi chống cự sự sa đọa đó.
Khúc Hi Chi dùng sức ôm trọn cơ thể nàng, như là không tiêu hao được hết sự nhiệt tình. Mỗi khi chạm vào một tấc da thịt, cô đều phải thiêu đốt nó thành tro mới bỏ qua.
Trong mơ màng, nàng cảm nhận được hình như có gì đó đang từ từ sờ vào bụng dưới, nhưng động tác chầm chậm ấy như trở thành lối thoát duy nhất của sự khó chịu này. Mở mắt ra nhìn thế giới tăm tối, bụng dưới nóng rực nhắc nhở nàng còn có một ranh giới không thể vượt qua. Cố Hi Chi vô lực nắm chặt vai cô, giọng nói khàn khàn.
"Dừng lại..."
Khúc Hi Chi vùi đầu vào cổ nàng, đầu ngón tay như có ma lực mò xuống dưới bụng.
Sự xấu hổ như dấu ấn khắc sâu trong tâm trí nàng, Cố Hi Chi vô lực nắm vai áo cô, giọng nói đã bật ra chút lời cự tuyệt.
"Khúc Hi Chi, đừng làm tôi ghét chị."
Lời nói khiến đầu ngón tay cô đột nhiên dừng lại trước nơi ấm nóng và ẩm ướt. Trong bóng tối, Khúc Hi Chi trói chặt vai nàng lại, lẳng lặng nằm trên người nàng nhìn màn đêm vô hạn.
Da thịt cọ sát sinh ra vô số đốm lửa, nhiệt độ nóng bỏng như thiêu đốt người khác bị thương. Hương thơm phụ nữ tựa cây thuốc phiện mê hoặc tâm trí con người. Khúc Hi Chi nhắm mắt hôn mạnh môi nàng. Cô ra sức khống chế, giữ chặt vai nàng kéo sát vào người, cơ hồ muốn khảm nàng vào trong thân thể.
Mưa đánh vào cửa sổ rào rạo, mỗi một giọt đều bao hàm ý xuân vô hạn.
Khúc Hi Chi thật sự ngừng lại, rất lâu không nhúc nhích.
Thời gian lăng trì xử tử đặc biệt dài lâu, Khúc Hi Chi chỉ nằm trên người ôm nàng thật chặt, giống như cố giữ lấy chiếc phao cứu sinh.
Bên tai là hô hấp rối loạn, dưới thân là cơ thể nóng rực.
Rốt cục đầu ngón tay cũng len vào nơi đầy hơi ấm. Khúc Hi Chi khóa chặt vai nàng, hầu như dùng hết sức bóp nát nàng ra.
"Tôi khống chế không được." Âm thanh ngột ngạt mang theo nhụt chí giống như chịu thua.
Toàn bộ lý trí bị thiêu rụi, vị trí nhạy cảm bị tấn công khiến mọi phòng bị đều tan rã. Nàng sợ sự chuyển động đó sẽ mang đến cảm giác vui sướng kinh hoàng, dù nó có bức người ta nghẹt thở cũng cam tâm tình nguyện rơi vào địa ngục.
Cơn run rẩy đến rất nhanh, sự nóng bỏng và ẩm ướt như thiêu đốt ngón tay cô. Khúc Hi Chi trấn an nàng, ngón giữa thừa thế xâm nhập sâu vào trong, nhưng tay mới vừa vào một nửa thì bị tiếng bước chân và tiếng gõ cửa chặn lại.
"Tiểu Khúc, chị khỏi lấy thuốc phỏng cho em nữa nha. Trễ giờ bay rồi, em đi trước."
Giọng Chung Lâm San vang lên trước cửa vô tình bóp chặt tim Cố Hi Chi. Ngoại trừ cảm thấy xấu hổ, dị vật không ngừng xâm nhập dưới thân làm nàng căng thẳng đến chảy mồ hôi hột.
Đầu ngón tay liên tục bị bóp thắt dần trở nên mất khống chế, Khúc Hi Chi đâm mạnh đốt cuối cùng vào trong nàng. Cô vừa động đậy nhẹ thì nơi mẫn cảm lại run lên, rồi co thắt rất nhanh. Cô liền nhắm mắt lặng lẽ lấy lại chút lý trí.
Chỉ cần cô khẽ động, sự nhiệt tình đó sẽ lập tức hóa thành lửa nóng làm tổn thương nàng.
Đại khái là đợi rất lâu rồi nhưng vẫn không nghe Khúc Hi Chi trả lời. Chung Lâm San lại gõ cửa lần nữa, "Tiểu Khúc, có nghe em nói gì không?"
Ngón tay đang chuyển động, Khúc Hi Chi ngừng lại một chút mới nói, "Biết rồi, tôi không tiễn em, đi đường cẩn thận."
"Được, chị ngủ ngon."
Tiếng bước chân xa dần, cơ thể Cố Hi Chi cũng không còn khả năng băn khoăn điều gì nữa. Khúc Hi Chi vừa hôn môi nàng vừa di chuyển ngón tay, có điều tốc độ hơn nhanh lúc nãy một chút. Hai tay nàng ôm chặt lấy lưng cô, cả người kích động mất tự chủ.
Vui sướng khi lên đỉnh cũng là một loại hành hạ. Khúc Hi Chi gian nan cố thêm vào trong nàng một ngón nữa, nhưng chỉ tới một nửa rốt cuộc cũng không vào được. Còn nàng lại ôm chặt cô không ngừng run rẩy, tựa như muốn khảm đối phương vào thân thể.
Ánh mắt ngập tràn niềm vui sướng, nhưng nước mắt rơi xuống lại có ý vị không rõ ràng.
Hương thơm ngọt ngào phân tán trong không khí, đó là hơi thở của cô, lại như mang theo gai của hoa hồng, hấp dẫn mãnh liệt, rồi lại đâm người khác đầy thương tích.
Cố Hi Chi nhắm mở mắt, cảm nhận nước mắt lạnh lẽo trượt xuống, rất lâu sau đó lẳng lặng lên tiếng, "Tôi vốn tưởng rằng chị vẫn còn có chút thích tôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT