*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi về đến nhà vào đúng thời gian đã hứa, bắt gặp Hạ Giai lén lút bỏ chiếc bánh ga tô vào tủ lạnh.

Dì chậc một tiếng.

“Ầy — muốn tạo bất ngờ cho con lại bị bắt ngay hiện trường mất rồi, không có tí cảm giác thành tựu nào hết.” Dì bất mãn phồng má, nhưng vẫn không lau đi quệt bơ dính trên ngón tay do sơ ý, đi đến trước mặt tôi hất tóc, “Mẹ làm đấy, khen mẹ đi.”

“Mẹ cực kỳ không muốn nghe con khen mẹ là chị gái vô cùng xinh đẹp động lòng cực kỳ thông minh tao nhã bên ngoài rộng rãi bên trong trí tuệ ngắm từ sáng đến tối vẫn không cảm thấy chán đẹp không biên giới nữa đâu.”

“… Rất vui ạ.”

“Cảm ơn nhé.”

Tôi rửa tay rồi đi đến hành lang sau lưng dì, cởi áo ra định tắm táp.

Bộ quần áo này hôm qua ở nhà Cung Tuyển Dạ đã được đưa đi giặt trong hiệu giặt ủi, trên vải còn vương mùi chất tẩy rửa hương hoa cỏ. Tôi cầm lên ngửi một chút, sau đó ném vào giỏ đồ giặt.

“Cục cưng à!”

Dì trông có vẻ rất vui, chắc là được hôm tan làm sớm, đôi lúc rỗi là hứng lên gọi tôi, mắt không dứt khỏi chương trình giải trí trên TV, lại còn một thân nhiều việc bóc túi quà vặt, nửa câu sau nhồm nhoàm mà nói, “Con đến bao giờ thì yêu đương nhỉ!”

Tôi hoảng hốt vài giây, sau đó mới hiểu ta lời dì nói hoàn toàn là thuận miệng mà hỏi thôi, cũng không có ý dò hỏi, tôi hơi dừng trong khoảnh khắc, lời lẽ đã chuẩn bị kỹ càng rồi mới nói, “Mẹ tìm được trước đi rồi tới con.”

“Chậc.”

Dì kẹp hai miếng khoai chiên trên môi, thành cái mỏ vịt, rộn rạo mà nhai, “Con không biết đâu, quán chúng ta có một cô gái mới kết hôn chừng 2 ngày trước, gặp người liền hỏi ấy sao bạn không kết hôn? Kết hôn diệu kỳ như thế sao bạn lại không kết hôn vậy? Ta nói là bởi kết hôn là một chuyện vô cùng hạnh phúc cho nên ta cứ việc quơ đại thằng nào đó mà kết hôn sao? Lời người đưa đẩy biết đâu còn nghi ngờ là ta có thai không chừng?”

Tôi: “…”

Dì xòe hai tay, “Ta đây là không gặp được người thích hợp. Vạn sự vạn vật cũng cần duyên phận, không thể cưỡng cầu được.”

“Vâng vâng vâng.” Tôi lên lầu mang thau quần áo giặt xuống, lúc đi ngang qua cạnh bàn sẵn bốc miếng khoai chiên, “Chỉ mong là con không phải con chồng trước của mẹ, hoa đào không thể cắt đuôi của mẹ ấy.”

“Gì mà con chồng trước, là món bất động sản lớn trước khi cưới mới đúng.” Dì đuổi tôi đi, “Mau mau đi tắm đi.”

Tôi vừa khóa lại cửa phòng tắm, thì chiếc di động vừa lấy ra khỏi túi quần cũng vang lên.

“Alo, ” Tôi nhìn vào gương, một tay chống lên bồn rửa mặt, nhẹ giọng hết mức có thể, “Anh.”

“Ừ, ” Giọng của anh truyền qua loa ngoài trở nên chân thật hơn, “Về nhà rồi chứ.”

“Về rồi.” Tôi sờ sờ cái bụng bằng phẳng mà nôn nao của mình, treo thắt lưng trên cánh cửa, “Đang định tắm.”

Anh bật một tiếng ý vị sâu xa, “Ồ…”

“…Ở nhà anh cũng từng tắm rồi.”

“Biểu đạt tiếc nuối khi giả vờ chính nhân quân tử.”

Tâm tình lúc này của tôi rất khó để hình dung, rõ ràng trên đầu có việc cần làm, cũng không có chuyện gì quan trọng muốn nói, nhưng lại không muốn cúp máy.

“Anh, tối nay cũng không bận bịu gì nhỉ.”

“Không bận, ” Anh nói, “Tối mai cũng thế.”

Tôi nhìn vào tên ngốc trong gương nghe điện thoại mà cười, nhịn không được lấy tay chà mặt.

“Em cũng, không bận.”

Anh cười thành ra ho khan luôn, “Ngày mai dẫn em đến một nơi, gặp ở đâu?”

“Quán bar.” Tôi đứng dưới vòi hoa sen chỉnh nhiệt độ nước.

“Được, chiều tối ta sẽ đến, chuẩn bị cho tốt một đêm không ngủ đi.” Anh nói, “Cúp nhen.”

Tôi đáp lời, “Ngủ ngon.”

“Ấy sai lời thoại rồi, không phải nên nói là yêu ta sao…”

“… Anh có cúp không đây.”

Tôi đặt máy ra bên ngoài mành tắm, dòng nước ấm xối lên đầu.

Ngày mai là sinh nhật 19 tuổi của tôi.

Sáng sớm tôi cùng Hạ Giai ăn chiếc bánh ga tô mà dì đã làm, xem như một bữa tiệc ăn mừng nho nhỏ. Dì đã đi làm, tôi làm nốt các việc nhà trong khả năng, hơn 3 giờ chiều thì đến quán bar tìm Hà Cố giải sầu. Đến nơi thì thấy Kiều Hinh Tâm ở đấy, bởi hôm nay là Thứ Sáu, buổi tối có buổi diễn, mọi người lại chưa hẳn vào nghề, đơn giản lại nhanh chóng tới đây làm nơi luyện tập.

Tôi sau khi vào cửa, Hà béo đang hỗ trợ nhỏ hát đến đoạn “One night in Beijing, tôi để lại rất nhiều tình cảm, thậm chí không đủ can đảm hỏi đường lúc nửa đêm, sợ rằng mình sẽ rơi vào trăm cánh anh đào.*”, tông nữ cao cuốn hút nối tiếp, bộc phá giai điệu lên như 10 lần, hai giọng hát nâng hạ thoải mái và thành thục.

One Night In 北京 – Một đêm ở Bắc Kinh

Đoạn Hà Cố hát là phân đoạn của nam, KHT hát đoạn nữ_Lấy lời từ Shin

Tôi ôm lưng ghế dựa trước đài ngồi xuống, kèm với 2 tiếng hừ, muốn ôm luôn vậy đó, có nói gì cũng không thả.

Hà sư phụ sau khi ban phát mị lực sân khấu chừng 5 phút, xuống đài bắt đầu vỗ cái bụng ốm đói của tôi, “Không phải ta đã nói à, không kết hợp tốt thì không có hiệu quả đâu.”

“Không lo nâng cao trình độ vượt trội lên rồi hỏi sao người ta không chú ý đến mình trong biển người mênh mông này à.”

“Hứ!”

Kiều Hinh Tâm cười rót cho gã ly nước, từ tay gã lấy đi mic, đến quán bar để rút ngắn khó khăn đầu tiên không quá cao, nhưng tôi lại đặc biệt thiên về tiết tấu rap.

Đoạn điệp khúc rap là giọng nam R&B có chất giọng mềm mại mà nhẹ nhàng, tôi cũng hát thử, nhưng bởi vì cao độ không khớp thành ra phân đoạn không được ổn cho lắm, Hà Cố vừa hát vừa nghe mà gân giọng sửa vấn đề cao độ của tôi, kéo dài đến hơn cả tiếng, ngay khi tôi hát đến lần cuối, phân đoạn cuối cùng, thì Cung Tuyển Dạ cũng đến.

Anh đã thấy tôi trên sân khấu, không lên tiếng quấy rầy, thế nhưng ánh mắt dõi theo lại rất rõ ràng, tôi cũng lướt mắt xung quanh chỗ trống toàn trường, nhìn về phía anh.

I ain’t thinking I ain’t right, can’t decide but I can’t fight

Em không nghĩ rằng mình không đúng, không thể quyết định nhưng em không buồn nghĩ suy

Easy baby. You the bomb and all, but I be damned if I do not land mine

Từ từ nào anh. Anh là quả bom và đúng là thế, nhưng em sẽ phát điên nếu em không lấy làm sở hữu 

Or at least try, can I speak up? was it peace out? can we eat lunch?

Có nên chụp một tấm không? Anh thích ăn gì nhất? Đò uống không cồn gọi là A cups

I just think I need one night, slightly more if it’s done right

Với gương mặt tuyệt đẹp ấy, em lại không biết tên anh, điều đó không quan trọng cưng à bởi vì em sẽ gọi anh là Của em.

Lotus Flower Bomb – Wale Ft. Miguel

Produced by Jerrin Howard

Album Ambition

_Lyrics from Genius_Anh ấy nhất định sẽ hiểu.

“Chúc mừng sinh nhật.”

Hát xong tôi bước xuống sân khấu, ngồi cùng anh cái tròn nhỏ.

Giờ này cũng đã đến giờ hoạt động hằng ngày của quán bar, Hà Cố trở lại quầy bar của gã, Kiều Hinh Tâm cũng đi chuẩn bị bài đơn ca, tôi nhấp một ngụm Singapore Sling của Cung Tuyển Dạ, nói, “Cảm ơn nhé… Chúng ta đi đâu đây.”

Anh đứng dậy, rất tự nhiên ôm vai tôi, “Anh dẫn cưng đi ăn xài.”

Singapore Sling: Singapore vinh dự có được một trong những loại cocktail khó pha chế nhất. Được hình thành vào thời điểm chuyển giao thế kỷ, Singapore Sling ban đầu có tên gọi là Straits Sling và được pha chế như là một loại cocktail cho phụ nữ, do đó nó có màu hồng.

Nguồn: toursingapore.net

   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play