*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bởi hai chúng tôi một thì có ý chơi xấu, một thì có lòng chiều theo, hơn nữa trên đường lại gặp kẹt xe mất 10 phút, thành công lạc lối trở thành đồng lõa của tật trì hoãn.

Thời gian đèn đỏ còn lâu hơn thời lượng quảng cáo trên TV, hai hàng xe đông nghịt đứng chờ, dù với cái đức hạnh nát thành này, nhưng quý ngài Cung Tuyển Dạ đây vẫn giữ vững phong độ không sốt ruột không nóng nảy, tố chất rất đáng nể, bỏ hai tay khỏi tay lái khoanh trước ngực, tùy tâm sở chí* trò chuyện với tôi, “Tiệc chia tay à, có cảm giác sẽ có em gái nào đó nắm bắt cơ hội cuối cùng tỏ tình với em đấy.”

Tùy tâm sở chí: Tùy ý, muốn sao được vậy.

“Gì mà cảm giác chứ, ” Tôi cảm thấy buồn cười, “Coi như cũng có đó, nhưng đã bày tỏ từ trước rồi.”

“Hử?”

Anh cởi nút cổ tay ra, rồi lại vén lên cao, động tác cỏn con không mấy đặc sắc thế này tôi đã thấy rất nhiều từ những người đàn ông khác, nhưng ở anh thì lại có khả năng khiến người suy nghĩ sâu xa.

“Sau đó thì sao?”

“Anh chính là sau đó.” Tôi nhìn gương mặt mình qua gương chiếu hậu, bên tai nghe thấy tiếng cười nhẹ của anh, ô tô được khởi động.

Cách trường học một đoạn, tôi nói anh ngoặt sang chỗ ngã ba rồi dừng ở đấy, “Ở đây đi.”

Có lẽ bầu không khí quá mê hoặc lòng người, tôi trước khi xuống xe chợt có xúc động muốn hôn anh, giống như cảnh kiều đoạn* thưởng thấy trong phim ảnh vậy; nhưng chỉ là muốn, tôi tạm thời không yên tâm có đủ can đảm làm ra hành động như vậy, dù sao quan hệ cũng chỉ mới tiến vào giai đoạn xác lập, tôi không thể không kiêng nể gì mà làm thế được, ngồi ở đấy thẫn thờ trong chốc lát, ngay cả anh gọi tôi mà tôi cũng không nghe thấy.

Kiều đoạn:

“Kiều đoạn” là cách dịch sang tiếng Trung của từ “bridge plot”. Bridge nghĩa đen có nghĩa là “kiều”, nghĩa bóng để chỉ “thứ gì có tác dụng như 1 cầu nối “hòa với”sự chuyển giao” ; plot có nghĩa là “tình tiết” hoặc “kế hoạch ” vân vân. Hai từ này khi ghép chung với nhau dùng để chỉ việc mượn (hoặc tham khảo) những tình tiết hoặc những đoạn ngắn đặc sắc trong những bộ phim điện ảnh kinh điển. Cụ thể hơn nếu như 1 bộ phim điện ảnh mới lựa chọn sử dụng 1 loại thủ pháp diễn xuất đã từng được sử dụng trong những bộ phim điện ảnh kinh điển khi xưa ( gồm hành vi, nét mặt, khung cảnh,lời thoại, hoặc thậm chí là 1 bộ phận tình tiết vân vân), loại vận dụng thủ pháp diễn xuất này đều có thể gọi là “kiều đoạn”.

“Cục cưng à.”

“Vâng…?” Như vậy có hơi bất lịch sự rồi.

Một cánh tay anh khoát lên lưng ghế, bàn tay đeo nhẫn vươn đến, dùng đầu ngón tay gãi cằm tôi như đang nựng mèo. “Thanh toán lộ phí nào.”

Có lẽ thời gian ở chung có phần dài hơn rất nhiều khi trước, suy nghĩ của tôi dần dần theo kịp những ý tưởng bất chợt của anh, có thể hiểu trò đùa nho nhỏ hàm súc lại lãng mạn như thế này.

Đáng tiếc kỹ thuật của tôi vẫn chưa thành thạo, bất đắc dĩ tiến sát môi anh chạm nhẹ một cái, hoàn toàn là phong cách đánh lén, còn phải dựa vào anh hỗ trợ cho hoàn chỉnh cái hôn không thành hình này; Bàn tay anh nắm lấy gáy tôi, đầu lưỡi giằng co khi tiến vào khoang miệng khiến tôi rùng mình, dưới thế tiến công không còn sức đánh trả, tiếng động bí ẩn khi liếm mút khơi gợi cho tôi ký ức của ngày hôm qua, trong đầu tôi hiện lên một mảnh xuân sắc cờ bay không được trong sáng cho lắm.

“Cảm ơn vì đã chiếu cố.”

Cuối cùng thì anh cũng dừng lại đúng lúc, thu tay về, thả tôi ra, tôi mở cửa xe và bước ra ngoài, hai chân cứ như vừa mới học bước đi hôm nay vậy.

Không ổn.

Đầu óc choáng váng mà băng qua giao lộ, đến nơi anh ấy không nhìn thấy, tôi trốn đi ánh nắng mặt trời nóng rực, áp thật chặt mặt mình vào lòng bàn tay.

Cho đến khi tôi chạy tới địa điểm tập trung, Lý Khiêm Lam đang đứng dưới tán cây tán gẫu hăng say với tụi bạn cùng lớp, lơ đãng liếc mắt sang tôi, “Miệng mày sao thế?”

Trong miệng thì cắn ống hút cắm vào chai nước ngọt, mắt thì đuổi theo chú chó bên đường, “Hồi trưa ăn đồ cay.”

“Trời nóng mắc chết ăn lẩu làm chi.”

“Mày để ý làm gì.”

Nhiều chuyện ghê.

Nghe lớp trưởng thông báo cả lớp chia làm 2 nhóm, một nhóm đến địa điểm gần khu vực trường học này tập trung, nhóm còn lại trực tiếp đến KTV. Sau tôi còn 2 nữ sinh nữa đến, lớp trưởng kiểm kê số người, đám nhóc sau khi chết đi sống lại từ trong địa ngục qua kỳ thi đại học cứ như được giải thoát, vùng chạy đi như ngựa hoang.

Niềm vui sướng khi được nhẹ nhõm cực kỳ có sức hút, nhóm thanh niên cùng ngồi với nhau có vẻ vô cùng thoải mái, mọi người cởi đi bộ đồng phục học sinh có kiểu dánh gò bó, thay vào bộ cánh mình thích, sau khi rời trường học nhân dịp này mới gặp nhau, ai nấy đều trông có vẻ ưa nhìn hơn.

Trong phòng riêng KTV náo nhiệt, điên loạn chiếm đoạt mic mà phô giọng, các học sinh năm cuối tụ tập với nhau uống rượu rồi tán chuyện phiếm, nói ra đường đi sau này và cả dự định, kế hoạch và bố trí cho kỳ nghỉ, thời trung học qua đi như cái chớp mắt, trong tiếng cười đùa hòa trộn cùng nhau là những nụ cười thở dài.

Hơn 4 giờ chiều thì chủ nhiệm cùng 3 người giáo viên bộ môn cũng đến, dẫn chúng tôi đến hiệu ăn đã đặt trước. Bầu không khí thuận hòa, bạn bè từng có mâu thuẫn và xung đột cũng ngồi một bàn gắp thức ăn, học sinh nghịch ngợm quậy phá nhất cũng mời rượu thầy cô, cảm tạ ân huệ đã không giết của ổng.

Ăn được một nửa, có cặp đôi ngay trước cả phòng uống ly rượu giao bôi tuyên bố thành đôi; càng ngoài dự kiến hơn là, một nữ sinh vốn được biết là có tính cách đàn ông, trong sự cổ vũ “Đưa đẩy đến sập tường của mọi người” mà cất giọng nũng nịu tỏ tình với Lý Khiêm Lam, làm nó sợ đến mức đổ ly nước chanh ướt cả quần, và cả như không tin vào mắt mình.

Kiều Hinh Tâm ngồi cạnh tôi, dưới gầm bàn kín đáo dúi vào tay tôi bịch khăn ướt, bảo tôi đưa cho nó, sau đó lại im lăng tiếp tục bữa ăn, tóc mai vén ra sau tai, tách phần xương trong miếng sườn non chua ngọt ra rồi gắp lên bỏ vào bát tôi.

Tôi hối hả nuốt vội miếng thịt, cùng Lý Khiêm Lam vào nhà vệ sinh rửa quần, nhìn nó lấy khăn ướt lau đi vết bẩn trên lớp vải, lúc nói chuyện khóe môi vô thức nhoẻn lên nụ cười, có thể đến nó cũng không biết đâu.

“Tao không nhận lời đâu, có trêu nữa cũng vô ích.” Nó nói, “Tao có người con gái tao thích rồi.”

Tôi nghĩ ngợi, trong lòng đã biết tỏng, bỏ cái tay nó đang khoát lên vai tôi xuống.

Ra khỏi hiệu ăn vừa đúng 8 giờ, một nhóm muốn đi bar tăng hai, còn những đứa có việc hoặc vội về nhà như tôi thì trực tiếp nói lời chào ở cổng.

Các nữ sinh chơi thân với nhau ôm nhau mà khóc toáng, sợ sau chia tay là từ biệt trong dòng người, cô giáo viên ngữ văn đành ôm lấy các cậu ấy an ủi, nói, đời người, là một cánh rừng dễ khiến con người ta lạc nhau, người có duyên gặp nhau sẽ hội ngộ…

Tôi đứng bên đường cái cũng không biết nên làm gì, muốn rủ Lý Khiêm Lam và Kiều Hinh Tâm đi dạo cùng, vừa quay đầu thì thấy sát bên hiệu ăn có một cửa hàng rất nhỏ nơi mặt tiền, nhìn từ bên ngoài cũng không rộng quá vài mét, đó là một đại lý bưu thiếp nhỏ lưu trữ chiếc hộp thời gian cùng những giai điệu xưa cũ.

Chủ hiệu có mái tóc đen dài tới vai, ngồi bên quầy gần cửa lướt mạng, làn điệu dân ca với tiếng guitar đệm phát ra, gió thổi cuốn đi là tà. Chúng tôi dẫm lên bước vào hiệu, vén rèm cửa, nhìn thấy mặt hàng thủy tinh được trưng bày, phân làm 3 loại, với cả bức tường dán chi chít giấy nhắn.

Có loại theo phong cách thường thấy, lời chúc 2 người thiên trường địa cửu, có lời cầu nguyện cho sự nghiệp học tập của mình, có lời cổ vũ từ người thân gửi đến bệnh nhân, thậm chí có trường hợp 10 dấu chấm than biểu đạt cho sự phẫn nộ cầu sớm cho ngày thoát kiếp độc thân.

Ba người chúng tôi cũng mua bưu thiếp, sau đó mỗi đứa ngồi vào bàn viết rất lâu, không ai biết người kia viết gì, tách lượt dán lên chỗ trống trên tường, chen giữa những lời nguyện cầu không biết đã được thực hiện hay chưa, như luốn thường xuân cuốn theo chiều gió.

Tôi nhai nát viên kẹo cao su, vừa lúc bài hát dân ca phát đến câu cuối cùng.

“Có phải mọi người đã đến xế tàn?

Mọi người đi đâu cả rồi?

Mỗi người mỗi hướng về chân trời xa xăm, như đó là cách chúng ta sẽ làm”


Bài hát Những bông hoa ấy – Christine Fan

“Those Flowers” by Fàn Wěiqí -范瑋琪 Christine Fan – 那些花兒

他们都老了吧?

Tāmen dōu lǎo le ba?

Have they all withered?

他们在哪里呀?

Tāmen zài nǎlǐ ya?

Where are they all now?

我们就这样各自奔天涯

Wǒmen jiù zhèyàng, gèzì bēn tiānyá

This is how we are, fleeing to the four corners of the earth

_Lyrics by TheWorldofChinese

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play