*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Vện

Nửa đêm, trong dãy núi, ánh đèn sáng trưng, đại doanh quân giáp đen đuốc treo san sát.

Một chậu nước dội xuống đầu Chu Du.

Chu Du tỉnh, cú chặt của thống soái kia không mấy dùng sức nhưng cực kỳ chính xác, có thể thấy đã niệm tình người tài mà hạ thủ lưu tình.

Chu Du ngẩng đầu nhìn người kia, gã đã thay một thân áo đen, dựa nghiêng vào ghế, trông cà lơ phất phơ, ngón út ngoáy lỗ tai, cử chỉ lười biếng nhưng khí thế tỏa ra vô cùng nguy hiểm.

Thoạt nhìn thân cao chín thước, mày như kiếm, mũi cao thẳng, môi như đá tạc, gò má cao đặc trưng của người phương Bắc, mắt rất sâu, con ngươi màu đồng đen lấp lóe ánh xanh, võ bào thêu hoa văn Thao Thiết, đi chân trần, bả vai rộng bằng chân, vóc người đẹp xuất sắc.

“Họ tên là gì, tới đây làm chi, nói rõ ràng.” Võ tướng kia hờ hững nói.

Chu Du thấy bên hông gã giắt một tấm ngọc bài, tim rớt cái bộp.

“Vãn bối Chu Du, tự Công Cẩn.” Chu Du biết người này không thể đắc tội, bất kể là bằng bản lĩnh bắn tên hay một thân trang phục kia.

“Du, người như ngọc.” Võ tướng không nhìn thẳng vào Chu Du, không chút để ý nói, “Ngọc đẹp sợ nát, chạy đến chiến trường thiên quân vạn mã làm chi? Ái mộ bản hầu quá hả?”

“Chuyện này…” Chu Du dở khóc dở cười, chắp tay nói, “Vãn bối muốn đến Lạc Dương thăm bạn, vô tình đánh bậy đánh bạ, chạy lạc vào trận của tướng quân.”

Võ tướng rốt cuộc nghiêng mặt sang, quan sát Chu Du từ đầu xuống chân, cuối cùng nhìn hắn chằm chặp.

“Thăm bạn?” Võ tướng nhếch mày, nói, “Cao Thuận, mang kiếm đến cho thằng nhóc này.”

Một Hiệu úy dùng hai tay nâng kiếm cổ vào, Chu Du vừa nghe hai chữ Cao Thuận lại rùng mình, dường như đã nghe cái tên này ở đâu rồi, Cao Thuận Cao Thuận Cao Thuận… chẳng lẽ là Cao Thuận đó…

Bất luận gặp ai cũng không khiến người ta khiếp sợ bằng người này! Rốt cuộc Chu Du cũng đoán ra thân phận võ tướng, đây là Lữ Bố! Lữ Phụng Tiên! Lúc ở huyện Thư, Chu Du đã nghe qua đại danh của gã, truyền thuyết nói người này mắt bắn lửa điện, toàn thân tắm máu, hại cha giết anh em, tâm địa độc ác tàn nhẫn, tầm mắt thiển cận, là tiểu nhân có mắt không tròng.

Nhưng vị trước mắt chẳng hề giống người vừa giết Đinh Nguyên chút nào, mà là Đô đình hầu Lữ Bố khiến Đổng tặc phải nhờ cậy. Chu Du thường nghe người tu đạo ở huyện Thư bàn luận, biết câu tâm sinh tướng. Tính cách một người thế nào ít nhiều sẽ biểu lộ trên mặt, người lòng dạ hẹp hòi thì chân mày dính liền, người mắt tam giác, đuôi mắt xếch thường có tâm kế.

Nhưng ngoại hình Lữ Bố rõ ràng là mỹ nam tử võ nghệ siêu quần, khiến Chu Du không thể nào liên hệ vị đại tướng khí định thần nhàn trước mắt với tiểu nhân thâm độc thủ đoạn trong truyền thuyết.

“Danh kiếm Xích Quân.” Lữ Bố bình thản giơ một tay, Cao Thuận cung kính đặt cổ kiếm vào tay Lữ Bố. Lữ Bố miễn cưỡng nói, “Sinh ra từ tay đại sư Âu Dã Tử, ba thước sáu phân, kim loại từ trời, chuôi bằng gỗ huyết diệm, vân hoa văn lửa, Nam hỏa khắc Tây kim, Nam Minh Ly Hỏa thiên hạ quy về Sở. Thời Xuân Thu Chiến Quốc cũng là kiếm trấn quốc nước Sở, Ngũ Tử Tư từng dùng kiếm này tự vẫn.”

Chu Du nói, “Lữ tướng quân thật tinh tường.”

Lữ Bố vừa mở miệng, bất luận trước đây nghe người khác đánh giá thế nào, giờ phút này Chu Du thật lòng khâm phục người này, xem ra gã là người yêu binh pháp, bằng không sẽ không thuộc làu lịch sử danh kiếm như lòng bàn tay.

“Ngũ Tử Tư sai người treo đầu mình lên cổng thành.” Lữ Bố nheo mắt, “Tận mắt nhìn nước Sở sụp đổ, sau khi thành bị phá, chẳng biết Xích Quân lạc về đâu. Ba mươi năm sau tái hiện, được quốc quân nước Sở tôn làm kiếm trấn quốc, trải qua nhiều triều đại, lại trở thành báu vật thế gian không thấy ánh mặt trời. Mười sáu năm trước, Xích Quân xuất hiện ở Trường Sa.”

“Ngươi có quan hệ gì với Tôn gia?” Lữ Bố nói, “Nếu ta nhớ không lầm, có một người hẳn là phụ thân ngươi.”

Chu Du vạn lần không ngờ chỉ từ một thanh kiếm mà Lữ Bố đoán được cả họ nhà mình, ai nói người này hữu dũng vô mưu chứ!

“Ngươi là con trai Lưu Biểu?” Lữ Bố lạnh lùng hỏi.

Mặt Chu Du hiện vẻ không đành lòng.

“Hầu gia.” Chu Du thành khẩn nói, “Ngài… đoán sai rồi.”

“Hở?” Lữ Bố chẳng hiểu ra sao, hỏi, “Ngươi là ai?”

Chu Du, “…”

Không biết tại sao, Chu Du chỉ muốn lăn ra cười. Người này tuy đoán sai nhưng công phu và đám thuộc hạ vẫn còn đó, lỡ cười lên bị gã chém thì mất nhiều hơn được.

“Vãn bối Chu Du.” Chu Du nói, “Tiên phụ là Huyện lệnh Lạc Dương Chu Dị.”

Nói rồi, Chu Du bẩm báo kỹ càng việc của phụ thân, lược bỏ đoạn Hoa Hùng, chỉ kể phụ thân chết trong loạn Khăn Vàng ba năm trước, Chu Du sợ nói mình là thế giao với Tôn gia, mà nếu Lữ Bố đối địch với Tôn Kiên thì hắn sẽ tự đặt mình vào hiểm cảnh, mang kiếm đến đây đúng là hàm hồ.

“Nếu là vậy.” Lữ Bố nói, “Chu gia ngươi ba đời làm quan, hẳn là có người quen ở Lạc Dương. Thôi được, bản hầu thuận nước giong thuyền, đưa ngươi vào thành.”

Chu Du thở phào nhẹ nhõm, vội hỏi, “Ơn cứu mạng của tướng quân Du suốt đời không quên, chẳng hay tướng quân có gì phân phó?”

Tôn Kiên gia nhập liên minh diệt Đổng, Lữ Bố lại dưới trướng Đổng Trác, Chu Du thì cùng phe Tôn Sách. Nói như vậy, người trước mắt là kẻ thù chứ không phải bạn, nhưng không biết tại sao, hắn lại không ghét nổi người như Lữ Bố.

“Để nghĩ coi.” Lữ Bố suy nghĩ một chốc, “Hầu ta đánh ván cờ đi, tên Tào Tháo kia không chịu chơi cờ với bản hầu, chán muốn chết.”

Chu Du liền vui vẻ bày bàn cờ, đánh cờ với Lữ Bố. Đánh một ván thẳng đến khuya, mới đầu Lữ Bố còn khinh địch, đến nửa đêm mới nghiêm túc. Trong đêm, Lữ Bố uống chút rượu, được một nửa thì vung tay bảo không chơi nữa, lên giường, mặc kệ Chu Du, vừa nằm đã ngủ.

Chu Du thu quân cờ, ra ngoài thì gặp Cao Thuận chờ sẵn trước lều, nói, “Mời theo ta.”

Chu Du khẽ gật đầu, biết hôm hay tạm thời thoát hiểm, hắn theo sau Cao Thuận, nói, “Nghe nói quân đội của Thái thú Trường Sa Tôn Kiên…”

“Ngươi biết Tôn gia?” Cao Thuận hỏi.

Chu Du hơi chần chừ, không muốn tiết lộ quan hệ với Tôn Sách, ôm quyền nói, “Xin hỏi Cao tướng quân, Hầu gia cùng Tôn Kiên có phải là…”

“Không.” Cao Thuận đáp, “Không có gì hết.”

Cao Thuận tránh không trả lời, Chu Du cũng khôn khéo bỏ qua, ngầm hiểu ý nhau. Cao Thuận dẫn Chu Du đến lều cỏ đã sắp xếp sẵn cho hắn ngủ. Một đêm trôi qua, hôm sau, trời còn chưa sáng, quân giáp đen của Lữ Bố đã xuất phát, toàn quân doanh không chút rối loạn, binh sĩ chia nhau dọn cọc, cuốn lều, dẫn ngựa ra. Chu Du còn buồn ngủ, vẫn không quen, vừa ra đã có binh sĩ cầm bữa sáng đến cùng ăn với hắn. Chu Du dò hỏi, biết lần này Lữ Bố muốn đánh úp liên quân, mà đội quân giáp trắng xui xẻo bị quật cho người ngã ngựa đổ kia là quân của Bạch Mã tướng quân Công Tôn Toản.

Viên Thiệu cùng mọi người thành lập liên minh diệt Đổng, muốn loại trừ quốc tặc, cứu thiên tử, nhưng lại nham hiểm để Công Tôn Toản đánh mở màn. Công Tôn Toản vốn không đủ chiến ý, mới trận đầu đã đụng phải cây thương sắt Lữ Bố, hai bên chém giết một ngày một đêm, thực sự đánh không lại, bèn phái người mang tin về cầu viện Viên Thiệu, một câu nói tốt liên quân cũng chẳng có.

Binh sĩ kia thổi phồng Lữ Bố dũng mãnh phi thường gấp mười lần, Chu Du nghe mà khóe miệng co giật, có thể thấy quân doanh sùng bái chủ soái đến mức nào. Chu Du đi theo quân giáp đen, đi một lát lại dừng, hắn không sợ gì, chỉ sợ Tôn Sách gặp nguy hiểm. Hiện giờ Đổng Trác thế mạnh, Lữ Bố giết nghĩa phụ Đinh Nguyên, liên minh chỗ Tôn Kiên lại chia năm bè bảy mảng, chỉ e không thắng nổi.

Qua quận Hoằng Nông, Lạc Dương đã không còn xa, hành quân ba ngày thì đến, Chu Du trà trộn quân đội vào thành, lệnh thông hành cũng được miễn. Thành Lạc Dương tuần tra nghiêm ngặt như vậy, nếu không phải may mắn gặp Lữ Bố thì chuyến này xem như phí công.

Sau khi vào thành, Cao Thuận dẫn quân đến đại doanh phía Bắc, Chu Du dừng lại, một Hiệu úy đến nói với Chu Du, “Lữ trung lang dặn ngươi không cần theo nữa, tự tìm chỗ mà đi đi.”

Chu Du định gặp mặt cảm tạ một tiếng, nhưng với địa vị của Lữ Bố chắc không cần nghe một câu tạ ơn. Hiệu úy truyền lời hào phóng nói, “Gặp chuyện gì khó xử cứ đến doanh trại Trung lang tướng nói một tiếng là được.”

“Đa tạ.” Giờ phút này tâm tình Chu Du thật sự rất mâu thuẫn, rõ ràng bên kia là kẻ địch, Lữ Bố lại giúp hắn ở thời điểm quan trọng nhất. Nhìn theo quân đội rời đi, gió thu thoảng qua, Chu Du lẻ loi đứng giữa phố đông, bỗng nhiên không biết phải làm gì.

Vào kinh thuở nhỏ, xa cách mười năm, Chu Du không khỏi lấy làm may mắn vì mình rời huyện Thư, bước vào vùng trời mới, bằng không hắn sẽ không hay không biết gì về thế giới bên ngoài Giang Nam.

Lạc Dương thay đổi quá nhiều so với mười năm trước, rõ ràng nhất là người thưa thớt, ai nấy đi đường mà mặt đầy cảnh giác, dường như đang lo sợ điều gì. Quạ đói từ xa kêu ầm ĩ bay về hướng cung điện. Chợ đã dọn từ lâu, Chu Du suy nghĩ một hồi, biết tìm ai đây? Kiếm quán trọ trước hay tìm người trước?

Trời hẵng còn sớm, Chu Du nghĩ một lát, nhớ năm xưa phụ thân có không ít bạn tốt ở kinh thành, trong đó có một danh sĩ gọi là Kiều Mạo. Lúc Chu Dị qua đời, Kiều gia còn phái người đưa đồ phúng viếng, chi bằng đi tìm Kiều Mạo trước vậy. Ngày đó Kiều Mạo là Thứ sử Duyện Châu, nay đã là Thái thú Đông Quận. Chu Du hỏi thăm một đường, quả nhiên lão vẫn còn ở Lạc Dương, liền không do dự nữa, giục ngựa đến Tây thành tìm Kiều Mạo.

Dân chúng ven đường thấy Chu Du, cả trai lẫn gái đều tò mò nhìn hắn. Chu Du biết mình mặc phục sức Giang Nam, dung mạo lại không giống nhân sĩ Trung Nguyên, để tránh thu hút chú ý, hắn chỉ đành thấp thỏm thúc ngựa lao nhanh.

Cổng lớn Kiều phủ đóng chặt, mấy cành hồng trụi lủi vươn ra từ trong tường, lá vàng rơi đầy cũng chả ai quét. Chu Du gõ vài cái, không ai trả lời, vòng qua cổng sau gọi mấy tiếng, vẫn không người hồi đáp. Nhưng ngoài cổng sau có dấu chân, dường như có người đã đứng đây lâu, không giống cảnh người không nhà trống.

“Kiều thái thú!” Chu Du lại hô.

Trong sân lặng ngắt như tờ, Chu Du có dự cảm không hay, dường như trông thấy thảm cảnh cả nhà Kiều Mạo bị diệt môn. Hắn do dự một lúc, cuối cùng quyết định mạo hiểm, leo tường.

Chu Du nắm mép tường nhảy lên, lòng nghĩ đến Tôn Sách, không biết nên khóc hay cười, nếu y ở đây chắc đã phi qua tường lâu rồi. Đang nghĩ, nhìn từ trên tường mà giật mình, trong sân thế mà có người!

Hai ông lão râu tóc hoa râm đang đánh cờ dưới tàng cây, Chu Du nhìn lướt qua ván cờ, nhất thời hiểu rõ, đều là cao nhân cả. Chuyện gì xảy ra? Chẳng phải Kiều Mạo không có nhà sao?

Chu Du muốn leo xuống gõ cửa lần nữa, không ngờ quẹt trúng cành cây, tạo tiếng động lớn.

“Ai!” Một ông lão trong đó ánh mắt cực kỳ sắc bén, lập tức phát hiện Chu Du. Chu Du hết hồn, đạp gãy cành cây, rớt khỏi cây hồng, một chân đạp lên bàn cờ.

“Á!”

Hai ông lão luống cuống, Chu Du thật sự không ngờ trong sân có người, vội vàng đứng lên. Một ông lão tức không chịu nổi, cầm bàn cờ đập lên đầu hắn.

“Súc sinh phương nào không biết quy củ!”

Chu Du biết mình gây họa, vội vội vàng vàng xếp lại bàn cờ cho hai ông lão, phủi áo, rót trà. Vừa rồi té mụ đầu chưa kịp nhìn kỹ, bây giờ bình tĩnh, làm như lơ đãng liếc nhìn hai người, phát hiện hai lão đều mặc thường phục, khí thế hiển hách, Chu Du suy đoán, một trong hai nhất định là gia chủ Kiều Mạo. Đóng cửa không ra ắt vì muốn tránh mặt khách trong triều.

“Vãn bối mạo muội.” Chu Du vội khom lưng cúi đầu, “Quấy rầy hai vị chơi cờ, người lớn không chấp nhặt, chớ trách chớ trách.”

Chu Du xếp từng quân cờ đen trắng về vị trí cũ, mặt hai lão đều lộ vẻ bất ngờ.

Một lão mặc áo quan, râu tóc có phần đậm màu hơn nói, “Đến đâu hay đến đó, đứng lên trước đi.”

Chu Du lễ phép châm trà cho hai lão, thầm nghĩ ông lão dễ tính hơn này hẳn là khách. Lão kia mặc trường bào vải thô thì tức tối hừ một tiếng, quắc mắt trừng Chu Du, hiển nhiên cực kỳ giận dữ vì bị phát hiện tại nhà.

Chu Du không dám nhiều lời, nhưng lòng sáng như gương, người này chắc chắn là chủ nhân nơi đây, Kiều Mạo.

“Nước cờ liên hoàn của Tư đồ thật là hiểm!” Kiều Mạo vuốt râu nói, “Không sợ bị phản kế bắt ba ba trong rọ à?”

Chu Du bắt kịp ngay… Tư đồ, Tư đồ Tư mã Tư không, hợp thành Tam công, Kiều Mạo gọi người trước mắt là Tư đồ, nhất định là Vương Doãn không thể nghi ngờ.

Lại thấy Vương Doãn vuốt râu, mỉm cười nói, “Anh bạn nhỏ này xếp cờ cho ta, ta cũng không biết thành thế liên hoàn từ khi nào.”

Kiều Mạo hạ một nước, Vương Doãn ứng một nước. Kiều Mạo hỏi, “Tư đồ có chắc không?”

“Phần lớn mọi việc trên đời đâu thể nắm chắc.” Vương Doãn nói, “Vừa nãy còn mười phần chắc chín, chẳng phải đã bị anh bạn nhỏ này xóa mất đó sao?”

Kiều Mạo cười ha ha, đẩy bàn cờ, nói, “Không được, thôi về đi.”

Vương Doãn đứng dậy, gật đầu, chắp tay với Kiều Mạo. Chu Du suy nghĩ một lúc, định mở miệng, Vương Doãn nhìn Chu Du một cái, lại nhìn Kiều Mạo hỏi ý.

“Hay là anh bạn nhỏ đây…”

Kiều Mạo nói, “Ta phải khiển trách một trận.”

“Rồi rồi.” Vương Doãn hãy còn buồn cười, “Vậy thôi cáo từ.”

Kiều Mạo tiễn Vương Doãn đến sân sau, Chu Du theo đến cửa. Vương Doãn về bằng cổng sau, vừa ra khỏi ngõ, Kiều Mạo liền đóng cửa, dân thường từ mấy quán trà, quán ăn, quán rượu xung quanh đứng lên hộ tống Vương Doãn.

Chu Du thầm nghĩ ánh mắt mình quả nhiên quá thiển cận, mới rời Giang Nam đã mất cảnh giác rồi.

Kiều Mạo đưa Vương Doãn xong, thẳng bước trong hành lang. Chu Du theo sau, mới vài bước đã có tôi tớ bưng chậu đồng đến cho Kiều Mạo rửa tay rửa mặt. Chu Du nhân cơ hội này, đứng một bên nói, “Kiều thái thú, vãn bối…”

Kiều Mạo hừ mạnh một tiếng, ném khăn vào chậu đồng, trừng mắt với Chu Du.

“Lớn lên giống hệt cha ngươi, cái tính giảo hoạt gian xảo cũng y đúc, không biết sợ chết là gì, sao lại chạy đến Lạc Dương?”

Chu Du ngạc nhiên, “Kiều thái thú nhận ra ta?”

“Không phải con trai Chu Dị thì là ai!” Kiều Mạo nói, “Người ta rủ nhau chạy khỏi Lạc Dương, ngươi mắc gì đến tìm chết!”

Chu Du như trút được gánh nặng, “Trong nhà vãn bối… huyện Thư xảy ra chút chuyện.”

Kiều Mạo cất bước, Chu Du không nhanh không chậm theo sau, nói rõ nguyên do mình đến Lạc Dương. Kiều Mạo ngồi trong sảnh, nói, “Cũng được, ngươi đừng đi đâu hết, cứ ở trong Kiều phủ thôi, haiz.”

“Vãn bối muốn thỉnh cầu Kiều thế bá nể tình thế giao hai nhà mà tổ chức điều tra.” Chu Du nói, “Ba mươi sáu nhà mẹ góa con côi huyện Thư sẽ cảm động đến rơi nước mắt.”

Kiều Mạo lệnh, “Ngồi đi.”

Hai người một ngồi ghế chủ một ngồi ghế khách, tôi tớ dâng đồ nhắm rượu, Chu Du trầm ngâm một chốc, xua tay ý bảo không uống rượu, chỉ uống nước. Kiều Mạo thở dài, “Cũng không phải không muốn giúp ngươi, cho ngươi điều tra cũng vô dụng, trước mắt ngươi cũng thấy cục diện rồi đấy, lão phu ngay cả cửa cũng không dám ra, mấy hôm nay cáo ốm không lên triều, tra thế quái nào được?”

Chu Du hơi cúi đầu, không nói gì.

Kiều Mạo im lặng một lát, sau đó nói, “Cha ngươi là Chu Dị, theo lý thì Chu gia ngươi không theo phe Đổng Trác, nói thẳng với ngươi chắc không sao.”

Chu Du thở dài, gật đầu, vẫn không lên tiếng. Kiều Mạo hiểu rõ tâm tư hắn, Chu Dị chết trong tay Hoa Hùng, xét cho cùng, khả năng Đổng Trác thúc đẩy chuyện này là rất cao, hắn không có lý do gì để bán đứng Kiều Mạo, nương nhờ Đổng Trác.

“Tình hình Lạc Dương thế nào ạ?” Chu Du hỏi, “Tiểu chất dù ít tập luyện nhưng cũng biết sơ võ nghệ. Kiều thế bá cần tiểu chất làm gì xin cứ phân phó.”

Kiều Mạo nhấp rượu, gương mặt già nua đỏ bừng, thở một hơi dài, “Viên Thiệu ở ngoài Hổ Lao Quan tập hợp các chư hầu cần vương. Nếu ta đoán không sai thì đang diễn ra trong mấy ngày này.”

Chu Du cầm chén nước, thầm nghĩ liên quân sẽ không thành công dễ dàng. Quả nhiên, Kiều Mạo lại nói, “Không ai chắc chắn chuyện này thành công, trước hết ngươi cứ nghỉ lại đây, chờ liên quân vào thành rồi tính.”

“Thái thú Trường Sa Tôn Kiên… có đến không?” Chu Du hỏi.

Kiều Mạo nói, “Lão phu suýt quên béng, khi còn sống cha ngươi và Tôn Kiên cũng là đồng liêu, Tôn Kiên cùng con trai đang ở Hổ Lao Quan. Chờ mấy ngày nữa họ hàng ta vào thành, ta viết một phong thư, ngươi theo hắn, để Tôn Kiên tiến cử ngươi với Viên Thiệu, yên tâm chưa.”

Chu Du không hỏi nữa, tiến lên cung kính dập đầu với Kiều Mạo, Kiều Mạo lại xua tay, “Đứng lên đi! Mạng người như cỏ rác, lão phu còn khó tự lo thân, cũng không biết sống được mấy ngày. Lỡ như quý phủ gặp bất trắc thì chớ trách lão phu liên lụy ngươi là được.”

“Đương nhiên sẽ không.” Chu Du nói, “Đã ở nhờ nhà thế bá, có việc gì cần xin cứ sai bảo tiểu chất.”

Kiều Mạo nhếch khóe miệng, nhìn Chu Du, nở nụ cười, gật đầu.

“Người trẻ tuổi.” Kiều Mạo nói, “Không tệ. Một đời phụ thân ngươi làm người chính trực, lão phu thường nhung nhớ, tri kỷ có thể đối ẩm đã mất một người… Haiz! Ngươi đã đến thì thay cha ngươi uống rượu với lão già này đi.”


Bonus chân dung chàng Lữ Bố anh hùng cứu mỹ nhân.

Lữ Bố 2

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play