Đã ba ngày liền Chu Du chưa chợp mắt, lúc này đầu óc mơ hồ, Tôn Sách đứt quãng nói gì đó, Chu Du hoàn toàn không nghe thấy. Hắn ôm eo Tôn Sách, nằm cuộn tròn, gối đầu lên tay y, vùi mặt vào vai y.
“Nếu ngày nào đó ta đi trước, Tôn Quyền cùng Giang Đông giao lại cho đệ. Nếu nó không làm được, đệ hãy tự…”
“Không đâu… đừng nói ngốc vậy…”
Chu Du rúc vào ngực Tôn Sách.
“Đệ còn nhớ không, năm đó cha đệ mất, có tên họ hàng đến ức hiếp đệ… bị ta đánh một trận, tên gì ấy nhỉ…”
Chu Du không trả lời, thở đều đều, tiến vào mộng đẹp.
“Đệ còn nhớ không, ngày ta bị Hoa Hùng quất roi… là đệ dùng thảo dược chữa cho ta…”
“Công Cẩn.”
Tôn Sách nhìn diều treo trên tường, trong mắt hiện lên cảnh hai đứa trẻ cười vô tư, nắm dây diều chạy đến hồ Sào.
Trời xanh bao la, núi non trùng điệp.
“Xin lỗi.” Tôn Sách thấp giọng nói, “Hôm đó đạp đệ ngã xuống hồ, có cảm lạnh không…”
Xa xa, tuyết càng lúc càng nặng hạt, rơi sập nóc lều hậu viện, âm vang như tiếng trống giữa trời, Chu Du đột nhiên tỉnh giấc, mắt mở to.
“Bá Phù… Bá Phù?” Chu Du run rẩy gọi.
Hắn vươn tay, sờ từ lồng ngực Tôn Sách, đưa lên trước mũi y.
Tôn Sách đã chết.
Chu Du tuyệt vọng gào lên, trong lòng như có thứ gì đó vỡ tan thành cát bụi, cái rét cô độc trong ngày tuyết phủ trùm hắn, khiến hắn không thể thở nổi.
“A—” Chu Du quỳ trên giường, ôm thi thể Tôn Sách đã lạnh từ lâu, ngẩng đầu lên trời khóc rống. Cửa bị phá, Chu Du đứt từng đoạn ruột, nước mắt đã khô cạn, giọng khàn cả đi, bị Lỗ Túc kéo ra.
“BÁ PHÙ—” Chu Du khàn giọng gọi, không muốn tin, tất cả chỉ là một giấc mộng không chân thật, như có một bàn tay khổng lồ tàn nhẫn đóng từng cây đinh sắt lên khắp người hắn, siết vỡ linh hồn hắn, móc quả tim vẫn còn đập ra khỏi lồng ngực hắn.
“Bá Phù—”
“Tôn Lang—”
“Chủ công!”
Phủ Thái thú quanh quẩn tiếng khóc thương, trời đất úa màu.
“Để ta nhìn y… để ta nhìn y một lần…”
Chu Du cởi mảnh vải đen, lớn tiếng gào khóc, lao đến trước giường, gục lên người Tôn Sách, toàn thân run rẩy. Hắn nấc nghẹn, vươn tay xoa mặt Tôn Sách.
Gò má Tôn Sách thối rữa thấy cả xương, mặt xám màu tro, khóe miệng đọng vết máu khô.
Nét mặt bình thản, mày kiếm uy phong, hai mắt khép lại, môi vẫn giữ nụ cười.
“BÁ PHÙ—”
Chu Du gồng hết sức mà kêu, tiếng gọi đau thương tan nát cõi lòng.
Sáng sớm, ánh nắng chói chang soi sáng huyện Ngô, vạn trượng rực rỡ, tuyết đọng khúc xạ màu nắng vàng, trong phủ Thái thú truyền ra ba hồi chuông tang…
Tôn Sách qua đời.
Thái thú các thành Thọ Xuân, Đan Dương, Cối Kê, Dư Hàng, Trường Sa, Giang Đông, Giang Nam không quản ngày đêm đến viếng, trong phủ hỗn loạn, Hoàng Cái và Trương Chiêu to tiếng cãi vã, Lã Mông cố sức khuyên nhủ. Tôn Sách vừa chết, sáu quận mười ba huyện Giang Đông như rắn mất đầu.
“Chu đô đốc đến—” Lính gác cửa thông truyền.
Chu Du đội khăn tang, mặc áo trắng, dẫn Tôn Quyền vào đại sảnh, các mưu sĩ đồng loạt im lặng.
Chu Du sắc mặt tái nhợt, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt.
“Trọng Mưu, đệ lên ghế trên đi.” Chu Du nói với Tôn Quyền.
“Ta…” Tôn Quyền nói.
“Nhường cho đệ thì lên đi.” Chu Du lại nói.
Tôn Quyền thở dồn dập, mắt ngấn lệ nhìn Chu Du.
Trương Chiêu bước xuống nắm tay Tôn Quyền, dắt nó lên vị trí của Tôn Sách, cho nó ngồi xuống, lui về đứng bên cạnh Chu Du.
“Tham kiến chủ công.” Chu Du quỳ xuống lạy.
Tôn Quyền muốn tiến lên đỡ, Chu Du lại giơ tay bảo nó không được nhúc nhích, Trương Chiêu cũng quỳ theo.
“Tham kiến chủ công!” Trương Chiêu nói.
Văn thần võ tướng trong sảnh trầm mặc một lúc lâu, Hoàng Cái vén vạt áo, quỳ một gối, ôm quyền.
“Tham kiến chủ công!”
Thoáng chốc, tất cả người trong sảnh đều quỳ xuống, Tôn Quyền cắn môi, cuối cùng không nhịn được, bật khóc. Mặt trời lên cao, bóng Chu Du đổ dài, Tôn Quyền đón nắng, run giọng nói, “Các vị… hãy đứng lên.”
Hôm đó Chu Du đốt diều, ngọn lửa bùng lên như nghìn vạn đài sen đỏ trải dọc Xích Bích, ánh lửa bao trùm đất trời như một lễ tế trang trọng.
Lửa cắn nuốt vạn vật, nổ “ầm” một tiếng, xa tận chân trời cũng chỉ thấy một màu đỏ máu.
Ngón tay Chu Du lướt qua năm dây đàn, tiếng đàn văng vẳng khiến non xanh cúi mình, nước sông cuộn sóng. Cột buồm sụp đổ, mặt sông phản chiếu ánh đỏ phừng phực, không biết đâu là máu, đâu là lửa.
“Sau đó…”
“Sau đó…” Chu Du ấn dây đàn, nói, “Như đệ đã biết.”
Tôn Quyền ngồi ngay ngắn sau lưng Chu Du, hai tay đặt trên gối, cùng nhìn ngọn lửa hỏa thiêu Xích Bích, chiến thuyền nghiêng ngả, tiếng chém giết rung trời.
Bất tri bất giác đã nói lâu như vậy, từ khoảnh khắc lửa bùng lên, Chu Du chợt nhớ lại rất nhiều chuyện xưa, bỗng dưng ngây ngẩn, hai mắt đẫm lệ.
Tôn Quyền ngồi bên cạnh nghe ký ức năm nào, nhất thời cảm khái vật đổi sao dời, không biết nói gì.
Chu Du nói, “Anh của đệ không phải thánh nhân, cũng không phải anh hùng, y chỉ là y, y chỉ là Tôn Bá Phù.”
Tôn Quyền nói, “Thật ra suốt những năm đó, y và huynh gần nhau thì ít, xa cách thì nhiều.”
Chu Du nói, “Ta cũng không biết trúng tà hay gì, ta và y xa cách hai, ba năm, ta vẫn một lòng với y, có thể thấy thời gian không hề ảnh hưởng đến cảm tình. Có người dù mới chỉ quen một ngày cũng có thể giao cả sinh mạng. Có người dù không xa một ngày mà vẫn như người dưng nước lã.”
Tôn Quyền thở dài, “Công Cẩn đại ca, mấy năm qua, huynh đối đãi với ta như anh, như cha…”
Chu Du khoát tay, “Theo đệ, tôn đệ làm chủ, liều cả tính mạng cũng chỉ vì đệ. Đệ tiếp nhận vị trí anh trai khi tuổi còn quá nhỏ, nhưng từng lời ăn tiếng nói, hành động cử chỉ đều thận trọng đúng mực, dám làm dám chịu, cũng chịu nghe khuyên răn. Điểm ấy đệ làm tốt hơn anh đệ rất nhiều, ta còn nhớ ngày Tào Tháo điều quân xuôi Nam…”
Hôm đó, Tào Tháo gửi chiến thư đến Giang Đông.
…Nay mang tám mươi vạn thủy quân cùng chư tướng khai chiến với Ngô.
Sau trận Quan Độ, Lưu Bị tiến vào Kinh Châu, nhận thư của Lưu Biểu, cai quản Kinh Châu. Nhưng con trai của Lưu Biểu cấu kết với Tào Tháo, Lưu Bị không thể không dẫn bách tính trốn đến Đan Dương.
Mười vạn dân Kinh Châu theo Lưu Bị bỏ xứ tha phương.
Sau đó lại nhận thư của Triệu Vân, nháy mắt đã là năm thứ tám sau khi Tôn Sách chết, chuyện trước kia như đã cách một kiếp người.
Giang Đông đã được thống nhất. Tám mươi ba vạn đại quân của Tào Tháo đánh hạ Kinh Châu, áp sát Trường Giang, chiêu hàng Tôn Quyền, bằng không đại quân sẽ san bằng Giang Tả, không chừa người sống.
Tính cả Ngô Quận và các quận khác, binh lực Giang Đông chỉ có bảy vạn, lại còn rải rác ở các nơi, nhất thời không thể điều động.
“Chủ công!” Trương Hoành nói, “Ngươi không hiểu rõ tình hình, Giang Lăng, Hạ Khẩu thất thủ, Tương Dương không ngăn nổi binh mã của Tào Tháo, Lưu Biểu chết bệnh, Thái Mạo, Trương Doãn hàng Tào…”
“Ai không hiểu rõ tình hình?” Chu Du trầm giọng nói.
Chu Du bước vào, người chưa xuất hiện, âm thanh đã đến.
Hắn chỉ nói sáu chữ đã cứng rắn ngắt lời Trương Hoành, toàn sảnh ngẩng đầu nhìn Chu Du.
Đây là lần đầu tiên hắn tỏ thái độ ác liệt với văn thần, trên thực tế, từ ngày Tôn Sách chết tám năm trước, không còn ai trong triều làm việc với Chu Du nữa, dưới trướng Ngô hầu đông đảo văn thần võ tướng, chỉ duy nhất Chu Du không ở gần.
Lúc quay lại, Chu Du đội mũ sắt hồng anh của võ tướng, thân mặc giáp bạc, chân xỏ giày binh, áo choàng tung bay trong gió hoàng hôn. Hắn chắp tay sau lưng, hai chân bằng vai đứng giữa phòng, bên hông đeo kiếm Xích Quân, chuôi kiếm sáng lấp lánh dưới ánh tà dương.
Mọi người đã quen thấy hắn mặc áo quan, cực hiếm thấy hắn khoác giáp, ngay cả Tôn Quyền, lục lọi hết ký ức vẫn không tìm được hình ảnh Chu Du mặc giáp trụ, sau khi anh cả Tôn Sách chết, cũng chẳng thấy Chu Du sử dụng kiếm Xích Quân nữa.
Dung mạo Chu Du không hề già đi, càng không có vẻ sa sút tinh thần. Qua bao tháng năm tôi luyện, khí chất dần dần trầm lắng, hóa thành phong độ cứng rắn kiên cường và tang thương trải bao thế sự của bậc đại tướng, hắn như ngọn núi sừng sững giữa phòng.
“Chúng ta có bao nhiêu quân?” Chu Du hỏi.
“Chỉ biết số lượng bộ binh, thủy quân chỗ Đô đốc có bao nhiêu?” Tôn Quyền cách Chu Du hơn mười bước, hỏi.
“Hai vạn hai thủy quân.” Chu Du nói, “Chiến thuyền lớn bảy mươi ba chiếc, thuyền trung một trăm mười hai, thuyền nhỏ một nghìn tám mươi, bộ binh thì sao?”
Trong phòng yên lặng, Tôn Quyền đáp, “Không thể điều động binh lực quận huyện xung quanh, Di Châu đang đánh, e là có biến, chỉ có thể giao cho huynh một vạn bộ binh.”
“Ba vạn hai.” Chu Du thong thả đi vài bước.
“Quân Tào có đến tám mươi ba vạn!” Trương Chiêu nói, “Chu đô đốc, cần cân nhắc thật kỹ trận này!”
Chu Du gật đầu, không nói gì, các quan văn đồng loạt nhìn Lỗ Túc.
“Khỏi nhìn.” Chu Du nói, “Là Lỗ Tử Kính kêu ta về.”
Chu Du phong thái nhẹ như mây gió, ánh mắt tĩnh như mặt hồ, nói, “Lỗ Tử Kính sớm biết các ngươi sẽ hàng địch, thế nên gọi ta quay lại trước một bước.”
Lời vừa thốt ra, trong sảnh nhất thời náo loạn. Trương Chiêu cả giận nói, “Chu đô đốc, ngươi nói vậy là sao! Chẳng lẽ chỉ có ngươi muốn bảo vệ Giang Đông, còn chúng ta là hạng bán chủ cầu vinh hay sao?!”
Chu Du trầm mặc một lát, sau đó bước lên một bước.
Chưa bao giờ Tôn Quyền thấy Chu Du áp đảo như vậy, trước mặt y, người này chẳng khác sư phụ, trưởng bối, chỉ có thể ngưỡng mộ, thời gian như quay về năm xưa, y lại biến về đứa trẻ khờ dại.
“Du từ nhỏ đã theo Tôn gia.” Chu Du trầm giọng nói, “Đến nay đã ba mươi bốn, quen biết Bá Phù ở huyện Thư, ở đây ngoại trừ Hoàng Cái tướng quân, Trình Phổ tướng quân, Chu Trị tướng quân thì ta là người đi theo chủ công lâu nhất.”
Chu Du thản nhiên trần thuật, trong sảnh lặng ngắt như tờ, ngay cả đám Hoàng Cái cũng không thể lên tiếng, dù sao thì năm xưa sau khi Tôn Kiên qua đời, chỉ có một mình Chu Du theo phò Tôn Sách.
“Chủ cũ về trời, Trọng Mưu tiếp bước.” Chu Du nghiêng đầu nhìn Trương Chiêu, “Năm xưa Trương Công và ta đã cùng thề trung thành với chủ công, thề bảo vệ Giang Đông, gầy dựng cơ đồ.”
“Tấm lòng trung của Tử Bố huynh, Công Cẩn không dám dị nghị.” Chu Du ôm quyền, trầm giọng nói, “Ngày ấy Bá Phù còn sống đã nói, đối nội không biết thì hỏi Trương Chiêu, đối ngoại khó quyết thì hỏi Chu Du. Ngô Quận, Giang Đông được như hôm nay cũng nhờ công lao của Tử Bố huynh.”
Trương Chiêu hừ một tiếng, lúc này sắc mặt mới dịu xuống.
Chu Du thở dài, ngồi xuống trước bàn Tôn Quyền, nói, “Chúng ta hãy xem lại, cơ nghiệp này liệu đã đến nỗi chắp tay dâng cho người hay chưa.”
Hoàng Cái cười lạnh, “Chắp tay dâng cho người? Lữ Bố có đội mồ sống lại cũng chỉ là bại tướng dưới tay Tôn tướng quân, đừng hòng chiếm được dù chỉ một tấc đất Giang Đông!”
Hoàng Cái nói xong, rút một mũi tên, đầu tên hướng lên trên, cắm vào bình đồng trên bàn Tôn Quyền.
“Khu vực hiểm yếu của Giang Đông đã mất, không còn là nơi dễ thủ khó công nữa.” Trương Hoành thở dài, nói, “Quân số hai phe chênh lệch quá lớn, chỉ dựa vào chưa đến ba vạn thủy quân, hãy noi gương mười vạn thủy quân Kinh Châu, khai chiến là không khôn ngoan.”
Trương Hoành cũng rút một mũi tên, đầu tên hướng xuống, cắm vào bình đồng.
Trình Phổ nốc một hớp rượu, tiện tay ném mũi tên vào bình, tên sắt va leng keng, đầu tên hướng lên.
“Sở Bá Vương trong trận Cự Lộc chỉ dùng hai vạn quân Giang Đông đập nồi dìm thuyền*, đại phá quân Tần.” Trình Phổ lạnh lùng nói, “Đánh trận sao có thể lấy quân số nhiều hay ít để quyết định thắng thua?”
*Dựa theo tích Hạng Vũ mang quân đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.
Gia Cát Cẩn lấy một mũi tên, chậm rãi bước tới đứng trước mặt Tôn Quyền, chắp tay gọi, “Chủ công.”
“Các vị tướng quân.” Gia Cát Cẩn nói, “Có câu kẻ được lòng người ắt chiếm thiên hạ, Tào Tháo là tướng nhà Hán, sai khiến thiên tử vốn đã không hợp khuôn phép. Chốn Giang Đông tuy là cơ nghiệp năm xưa Phá lỗ tướng quân để lại, nhưng xét ngọn nguồn, chủ công vẫn là thần tử nhà Hán.”
Gia Cát Cẩn cắm tên vào bình, đầu tên hướng xuống, nghiêm túc nói, “Lần này Tào Tháo phụng mệnh thiên tử mà đến, về lý, Giang Đông là lãnh thổ nhà Hán, về tình, trung thành với Hán thất chính là bổn phận. Mong chủ công nghĩ lại.”
Hàn Đương cười lạnh nói, “Gì mà tướng nhà Hán, cũng chỉ thứ giặc cỏ soán vị! Phục vụ thiên tử nhiều năm như vậy, tại sao không trả lại Lạc Dương? Tại sao không trao quyền cho thiên tử?”
Hàn Đương vung tay, tên cắm vào bình, va lanh canh không dứt.
“Không sai!” Tưởng Khâm trầm giọng nói, “Nếu là thiên tử đích thân xuất chiến thì có thể thương lượng, giặc Tào soán ngôi nhà Hán, tuyệt đối không thể hàng!”
Lại một mũi tên phi vào bình.
Lã Phạm nói, “Các vị tướng quân ham chiến như vậy, có nghĩ đến cảnh trận này mà xảy ra thì có biết bao sinh linh đồ thán hay không?” Lã Phạm cho tên vào bình, lông đuôi hướng lên. Ngu Phiên lại nói, “Tôn Tử viết, thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao*. Cho dù Tào Tháo lấy được Giang Đông nhưng biết làm sao để thống trị?”
*Xuất quân đánh giặc đầu tiên phải dùng mưu kế, dùng kế không được mới đánh bằng ngoại giao.
Ngu Phiên đến trước bàn Tôn Quyền, bỏ mũi tên vào bình, trầm giọng nói, “Đầu hàng để đổi lấy cái danh thần tử nhà Hán, cũng có khác gì bây giờ đâu? Tào Tháo muốn chiếm Ngô, trước hết phải khiến dân Ngô quy phục.”
“Đúng thế.” Trương Chiêu nói, “Xin nghĩ cho tính mạng toàn dân Giang Đông, cũng chẳng tổn hại đến mình, chủ công hãy cân nhắc.”
Trương Chiêu bỏ mũi tên của mình vào bình.
Trong phòng im lặng, Chu Trị đột ngột lên tiếng, “Ta cũng đã theo Phá lỗ tướng quân mấy chục năm.”
Võ tướng bên cạnh Tôn Kiên năm nào bây giờ tóc mai bạc màu, Chu Du ngước mắt nhìn Chu Trị.
“Năm xưa Phá lỗ tướng quân dấy binh từ Trường Sa.” Giọng nói Chu Trị khí phách hùng hồn, “Dám hỏi chư vị đang ngồi đây, nếu chủ cũ còn sống, y sẽ hàng hay không hàng?”
Lời vừa thốt ra, Chu Trị ném tên vào bình, Lỗ Túc đứng dậy nói, “Nếu hôm nay Đông Ngô ta quy hàng thì không phải xưng thần, mà là mất nước.”
Lỗ Túc ném tên. Chu Du cầm mũi tên cuối cùng, đứng xuất thần trước mặt Tôn Quyền.
“Công Cẩn.” Tôn Quyền gọi.
Chu Du cầm tên, nhìn hai bình đồng trên bàn.
“Đệ nói xem, nếu hôm nay anh đệ vẫn còn…” Chu Du nói rất khẽ, “Y sẽ hàng hay không hàng?”
Tôn Quyền không trả lời. Chu Du im lặng thật lâu, sau đó nói, “Bỗng dưng ta quên mất hình dáng y trông thế nào rồi, nghĩ mãi không nhớ nổi vậy nhỉ?”
“Các ngươi còn nhớ dáng vẻ của Bá Phù không?” Chu Du hỏi các văn thần đang ngồi.
Trương Chiêu hít vào một hơi, cất giọng đáp, “Bá Phù… khi còn sống rất hay cười.”
Chu Du nhoẻn cười, trong nụ cười thấm đẫm nỗi đau thương.
“Chín năm rồi.” Chu Trị nói.
“Chín năm.” Chu Du khàn giọng nói, “Thế mà ta đã quên mất hình dáng y rồi.”
“Huynh quên thật sao?” Tôn Quyền hỏi.
Chu Du không trả lời, thả tên, xoay người rời đi.
Đám Hoàng Cái đứng dậy cáo từ, chỉ còn Tôn Quyền ngồi ở bàn, trước mặt là hai bình đồng, một cắm mũi tên của các mưu sĩ, lông vũ hướng lên, một cắm tên của võ tướng, đầu tên lóe ánh kim loại sắc bén.
Ráng chiều như máu trải dài mặt sông, vạt áo Chu Du bay phần phật, đứng trước sông.
“Chàng nói thật không?” Tiểu Kiều cầm áo choàng khoác lên vai Chu Du, nói, “Nghe nói, hôm nay trước mặt chủ công, chàng bảo không nhớ nổi dáng vẻ Tôn Lang.”
Chu Du đáp, “Ta vẫn nhớ, mấy năm qua, ta nào có quên dù chỉ một ngày. Ta chỉ không biết đâu mới là y.”
Tôn Quyền đi dọc bờ sông bước đến, Chu Du cùng Tiểu Kiều quay đầu nhìn bóng dáng cô đơn của y.
“Em đi hâm rượu cho hai người.” Tiểu Kiều biết Tôn Quyền muốn nói chuyện riêng với Chu Du.
Tôn Quyền đứng trên cồn cát, hai người không nói tiếng nào.
“Huynh không đánh đàn.” Tôn Quyền nói.
“Không có ai nghe.” Chu Du đáp.
Hai người đứng sóng vai, Chu Du lại nói, “Đệ cao hơn anh rồi.”
Tôn Quyền nói, “Nếu y dưới suối vàng có linh, chắc chắn y đang mắng ta nhu nhược.”
“Y sẽ không mắng đệ.” Chu Du nói, “Chỉ cảm thấy tiếc mà thôi. Dù sao thì nếu quy hàng, chúng ta vẫn là thần tử nhà Hán, nhưng đệ là chủ công, đệ không phải thần tử. Nếu đệ chọn hy sinh vì Đông Ngô, ta đeo tang đệ, đệ muốn đánh, ta đi theo đệ.”
Tôn Quyền ngẩn người.
Chu Du tránh ánh mắt Tôn Quyền, nhìn nước sông cuồn cuộn. Trong phút chốc, Tôn Quyền im lặng, Chu Du nói đúng, nếu Giang Đông đầu hàng, văn thần võ tướng vẫn sẽ là thần tử nhà Hán. Chỉ có Tôn Quyền là không bao giờ lấy lại địa vị hôm nay được nữa.
“Nghĩ kỹ rồi thì về đi.” Chu Du nghiêng đầu, nói, “Còn muốn đánh thì theo ta.”
Một khắc cuối cùng, rốt cuộc Tôn Quyền đã có quyết định, Chu Du không quan tâm, xoay người vào phòng.
Tiểu Kiều hâm rượu, Chu Du ngồi trước bàn, Tôn Quyền đuổi theo. Gió đêm thổi bay màn lụa, sau lớp lụa mỏng manh như có bóng ai vừa lướt qua. Chu Du ngẩng đầu nhìn, ký ức xưa cũ chợt ùa về, có một người đứng ở đó, nói với hắn…
Công Cẩn, Tôn Quyền cùng Giang Đông giao lại cho đệ.
“Có bao nhiêu phần thắng?” Tôn Quyền hỏi.
“Đệ nói quyết định trước đã.” Chu Du trầm giọng nói, nhận rượu từ tay Tiểu Kiều.
Tôn Quyền uống một hơi cạn chén, ngẩng đầu nhìn Chu Du. Y biết Chu Du đã quyết đánh một trận sống còn, nhưng có vài lời vẫn không nhịn được muốn hỏi.
“Nếu thua thì sao?” Tôn Quyền hỏi.
Chu Du đáp nhẹ như mây gió, “Nhảy sông tạ tội, đi gặp anh đệ.”
Tiểu Kiều cứ như không nghe thấy, tự nhiên rót rượu cho Tôn Quyền, đứng dậy rời đi.
“Đánh.” Rốt cuộc, Tôn Quyền nhẹ nhàng buông một chữ.
“Nếu đánh…” Chu Du thản nhiên nói, “Chúng ta có năm phần thắng.”
“Thứ nhất: Quân Tào từ xa tới, phải hành quân đường dài, khó tránh cực nhọc, trời lạnh, lương thảo không đủ cung ứng, hơn nữa kỵ binh, bộ binh không thiện thủy chiến, tuy có tám mươi vạn cũng phí công. Quân ta có thể chờ địch mỏi mệt rồi tấn công.
Thứ hai: Người phương Bắc không quen khí hậu, dễ say sóng, ắt sẽ sinh bệnh.
Thứ ba: Tào Tháo không có thủy quân, bảy vạn quân dưới quyền Thái Mạo, Trương Doãn không đồng lòng, ý chí chiến đấu không cao.
Thứ tư: Thế lực của Hàn Toại là mối họa ngầm cho Tào Tháo.
Thứ năm: Lưu Bị xuôi Nam, đã tới Hạ Khẩu, chúng ta có thể kết đồng minh.”
Chu Du giơ năm ngón tay trước mặt Tôn Quyền, phân tích, “Đó chính là năm phần thắng của chúng ta, ta cần ba vạn tinh binh để phá vây, nhưng cần điều tra thêm.”
Lỗ Túc đi vào, vén tay áo, cười nói, “Chủ công, người nên uống chén rượu này vốn phải là ta.”
Tôn Quyền nói, “Ngồi đi, Tử Kính, ta nghĩ kỹ rồi, kế hoạch này là hai người bàn bạc từ trước à.”
“Đâu phải.” Chu Du nói, “Tâm ý tương thông thôi. Mời chủ công.”
Chu Du đích thân rót rượu. Ba người uống rượu, Lỗ Túc lau miệng, nói, “Đại quân của Lưu Bị ở Hạ Khẩu đang chờ bên bờ sông, gửi thư sang.”
“Mời ông ta lại đây.” Tôn Quyền đứng lên nói, “Ta đi sắp xếp.”
Đến lúc này Chu Du mới thở phào, nói, “Đám Trương Chiêu xin nhờ chủ công vậy.”
Tôn Quyền không nói hai lời, an bài xong tất cả ngay trong đêm đó. Chu Du đứng ở bờ sông, cột mảnh vải vào móng Phi Vũ, Phi Vũ kêu một tiếng, lướt qua muôn nghìn con sóng, bay đến phía Bắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT