Chu Du nhắm mắt, ngâm mình trong nước, nghe binh lính bên ngoài gọi “Tôn tướng quân”, Tôn Sách ừ một tiếng.
Tôn Sách đi chân trần vào hang động, giẫm lên tảng đá ướt sũng, gọi, “Nè.”
Chu Du vẫn nhắm mắt, hỏi, “Tới đây làm gì?”
Tôn Sách nói, “Chứ đệ tới đây làm gì? Tưởng đệ ăn cơm ở đại sảnh, đến tìm mà không thấy.”
Chu Du không trả lời, Tôn Sách đứng trong hơi nước, cười nói, “Hì hì, chỗ này tuyệt thật, đệ biết hưởng thụ ghê.”
Chu Du mở mắt nhìn Tôn Sách, Tôn Sách vai rộng eo săn, cơ ngực rắn chắc, cơ bụng rõ ràng, tay chân dài ẩn đầy sức mạnh, trong trí nhớ của Chu Du, Tôn Sách vẫn luôn là thiếu niên áo trắng như tuyết, cùng hắn bơi qua hồ Sào Cô Sơn năm ấy. Mà bây giờ y lột trần như nhộng, Chu Du không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
Tôn Sách bị hơi nước hun toát mồ hôi, từng giọt từng giọt lăn dọc bắp thịt, làn da bóng lưỡng như bôi dầu, y gãi cơ bụng, xoa cổ, để ý ánh mắt Chu Du nhìn mình đang dời xuống, nói, “Nhìn cái gì, bộ đệ không có hả?”
Chu Du nhoẻn cười, “Đúng là không chú ý.” Chu Du nói, “Mùi của huynh vẫn vậy.”
Hai người ngồi đối diện, Chu Du miễn cưỡng nói, “Giống mùi trên cổ, mùi quần áo đã giặt sạch.”
Trước nay hai người luôn ngủ chung giường, đụng chạm thường xuyên, Chu Du đã quá quen mùi của y.
Tôn Sách giơ một chân đặt giữa hai chân Chu Du, nói, “Đệ giận.”
Chu Du cũng giơ một chân đạp vào ngực Tôn Sách, muốn nhấn y xuống nước. Tôn Sách nhấc chân kia quặp lại, Chu Du đứng ngồi không yên, Tôn Sách liền giữ chặt không cho hắn nhúc nhích.
“Đệ giận.” Tôn Sách nói.
Hai người đối mặt, Chu Du toàn thân ửng hồng, Tôn Sách nhìn vào mắt hắn, “Không có ý nghĩa.”
“Thôi.” Chu Du nói, “Ta không giận, không gạt huynh.”
Tôn Sách chống tay trên gối, kẹp chân Chu Du, im lặng một lát, nói, “Tự dưng thấy thật vô vị.”
“Huynh làm rất tốt.” Chu Du nói.
Tôn Sách, “Vẫn chưa nghĩ ra cách thu xếp ổn định cho họ.”
Chu Du nói, “Ta đã nói Lỗ Tử Kính đem một nghìn lượng vàng đến, chắc đang trên đường, tiền lúc trước còn nhiều hay ít?”
Tôn Sách đáp, “Trong kho chẳng còn bao nhiêu.”
Chu Du nói, “Chờ mấy ngày nữa đi, cứ phân chỗ ở cho họ trước đã.”
Tôn Sách hơi áy náy, cứ mỗi lần tìm Chu Du là đòi tiền, thở dài một hơi.
“Chà lưng.” Chu Du nói, “Một lần một nghìn lượng.”
Tôn Sách mỉm cười, xoa tay, chà tay chà chân cho Chu Du, lực vừa đủ, Chu Du thoải mái hưởng thụ, cảm thấy nơi nào mệt mỏi cũng được y xoa bóp.
“Xoay lại.” Tôn Sách nói, “Dựa ta này.”
Chu Du nghiêng người, dựa lưng vào ngực Tôn Sách, ngón tay Tôn Sách vuốt sau tai hắn, ấn dọc xuống cổ.
“Kiều lão nói muốn gả hai con gái cho chúng ta.” Tôn Sách nói, “Bảo ta hỏi ý đệ.”
Nhịp thở của Chu Du khẽ loạn, được ấn cho mềm rã cả người, hắn nhắm mắt, nói, “Huynh cưới đi.”
Tôn Sách lại hỏi, “Đệ không cưới?”
Chu Du nói, “Ta không biết cưới.”
Tôn Sách, “Ta dạy cho là biết.”
Chu Du thở dài một hơi, mắt phản chiếu màn hơi nước mông lung, vách động ẩm ướt, nước nhỏ như cơn mưa, trời đã xế chiều, ánh tà dương rọi vào hang động, soi vào con suối, mặt nước loang loáng hắt lên rặng mây đỏ đầy trời.
Hệt như nhiều năm sau, Xích Bích phủ kín một vùng trời lửa dữ.
Tắm xong, núi non tĩnh mịch, sương xuân ướt át, Chu Du Tôn Sách tóc ướt rối tung, sóng vai về phủ Thái thú. Mặt Chu Du đỏ ửng, Tôn Sách ôm vai hắn, trở về tỉnh bơ, nắm bờ vai căng thẳng của Chu Du.
Hai người không nói chuyện, tiếng chim về tổ vang lên phía chân trời.
“Đệ thấy Trương Chiêu là người thế nào?” Tôn Sách hỏi.
Chu Du suy nghĩ, đáp, “Cương trực thẳng thắn, thận trọng bảo thủ, có thể dùng trị quân.”
“Lỗ Tử Kính thì sao?” Tôn Sách lại hỏi.
Chu Du đáp, “Sáng suốt, nhận rõ thời thế, có thể dùng trị người.”
“Trương Hoành thì sao?”
“Tài hoa hơn người, là bậc hiền nhân, có thể biên soạn sách vở.” Chu Du nói.
Tôn Sách, “Trình Phổ, Hoàng Cái, Chu Trị, Lăng Tháo thì thế nào?”
“Trình Phổ dũng mãnh can trường, làm quân tiên phong.” Chu Du ung dung đáp, “Hoàng Cái gừng càng già càng cay, biết nhìn toàn cục, có thể công cũng có thể thủ, không hấp tấp, cho làm trung quân. Chu Trị trung hậu, lấy tĩnh chế động, có thể giữ một thành. Lăng Tháo chín chắn, võ nghệ cao cường, nhưng tính cách kiêu ngạo, khó phối hợp, có thể đơn độc ứng chiến, thích hợp giao toàn quyền.”
“Thế Chu Công Cẩn thì sao?” Tôn Sách mỉm cười nhìn Chu Du.
Chu Du bước trên phiến đá, vào vườn hoa.
“Chu Công Cẩn…” Chu Du đáp, “Thiếu quyết đoán, bụng dạ hẹp hòi, không thể đảm nhận việc lớn!”
Tôn Sách cười ha ha, Chu Du nghiêm túc nói, “Tên Chu Du kia thì có bản lĩnh gì chứ? Chẳng phải chỉ được cái nhiều tiền thôi sao?”
“Tôn Bá Phù thì sao?” Tôn Sách nghiêm mặt hỏi.
Chu Du đáp, “Cà lơ phất phơ, nói không đúng lòng, nham hiểm khó dò.”
Tôn Sách chỉ thấy buồn cười, cầm tay Chu Du, dắt hắn về chính sảnh, nói, “Ta thật sự muốn đạt thành nghiệp lớn, cũng chỉ có đệ biết mấy chuyện ba lăng nhăng của ta thôi.”
“Thế hệ này đâu còn anh hùng nào khác.” Chu Du thản nhiên nói, “Huynh không biết à?”
Tôn Sách nắm tay Chu Du vào phòng khách. Chỉ thấy trong phòng ngồi đầy người, đồ ăn ê hề mà không ai động đũa, tất cả đều chờ Tôn Sách Chu Du. Tôn Sách như ngọc như tùng, thản nhiên vào phòng, cười nói, “Đợi lâu rồi.”
Chu Du không ngờ mọi người đang chờ mình, có hơi xấu hổ, cười nói, “Thứ lỗi thứ lỗi, quên canh giờ.”
Người trong phòng bật cười, vội nói không ngại không ngại. Mấy ngày qua, thấy cách Chu Du và Tôn Sách ở chung, người có mắt nhìn đều biết quan hệ giữa hai người không tầm thường. Lần nào Tôn Sách gặp Chu Du cũng á khẩu, bình thường Chu Du cũng ít khi xuất hiện, ra mặt lại chẳng nói tiếng nào, càng khiến người ta thấy hắn thần bí khó lường.
Đây là lần đầu Tôn Sách công khai mời Chu Du vào bàn cùng các mưu sĩ, so với lúc đối mặt Tôn Sách, mọi người có hơi mất tự nhiên, cả phòng tiệc tùng linh đình, bàn luận tình hình Ngô Quận. Trương Chiêu, Trương Hoành cho người thăm dò, mới biết Chu Du hiện là nguồn tài lực lớn nhất sau lưng Tôn Sách, Chu gia giàu có mấy đời, nuôi cả phủ Thái thú rộng lớn, tay nắm trọng binh, mọi người không khỏi kiêng nể.
Tâm trạng Chu Du sáng lên không ít, trò chuyện vui vẻ, không hề gượng gạo, rất nhanh đã nhập cuộc với các mưu sĩ. Hắn và Tôn Sách ngồi trên ghế chủ, hai chiếc bàn thấp kề song song, rót rượu chia thức ăn đều do một tay hắn làm, càng nhìn càng thấy hai người quá thân thiết.
“Mưa dầm liên miên.” Trương Hoành cười nói, “Làm người ta thấy lười biếng.”
Lã Phạm nói, “Nơi này tuy cá tôm sung túc, nhưng không sánh bằng huyện Thư phủ kín cây dâu và cảnh sắc hồ Sào Cô Sơn.”
“Ngô Quận có cái đẹp của Ngô Quận.” Chu Du cười với các văn sĩ tộc lớn Ngô Quận, “Ngô Quận đông đúc phồn hoa, giao thương sầm uất, phương Nam làm sao so kịp.”
Trương Chiêu lại nói, “Lần trước có hỏi chủ công, tại sao trong chính sảnh lại treo con diều.”
Chu Du ngẩn ra, Tôn Sách quay đầu nhìn, Chu Du trông theo tầm mắt y, bỗng dưng không biết nên khóc hay cười, treo trong phòng là con diều họ từng chơi, đã phai màu rồi.
“Mang theo cái này làm gì?”
Tôn Sách cười hì hì, nói với mọi người, “Huyện Thư là chốn yên bình, từ nhỏ đã lưu luyến nơi đó, sau này già còn muốn dành quãng đời còn lại bên cạnh hồ Sào.”
Nói rồi lại trêu Chu Du, “Ta tìm được cây đàn cũ của tiền triều ở hậu viện, khi nào rảnh gảy ta nghe đây? Nghe nói đệ thạo âm luật nhất mà.”
Chu Du im lặng, từ chối cho ý kiến. Tôn Sách lại nói, “Sau này bàn giao trọng trách cho các quan, chúng ta giong thuyền về Cô Sơn, thả diều, nghe đàn, không phải lo nghĩ điều gì.”
“Huyện Thư nổi danh vì gấm vóc.” Trương Hoành nói, “Hồ Sào tuy không rộng bằng Thái Hồ, nhưng phong cảnh đẹp say lòng người.”
“Đúng thế.” Chu Du nghe người ta khen quê nhà, cũng thấy vui lây, cười gật đầu, kể vài sự tích thú vị thuở nhỏ. Một bữa cơm cả khách lẫn chủ đều vui vẻ, nói từ huyện Thư đến Giang Đông, rồi chuyển sang Trung Nguyên.
Chu Du không biểu lộ cảm xúc, lái đề tài sang dân sinh và tổ chức chiến lược, nhìn như nói chuyện phiếm, thật ra là đang khảo sát bản lĩnh chúng mưu sĩ.
Tôn Sách chỉ cười nghe, không nói gì, ánh mắt thỉnh thoảng lóe vẻ khen ngợi, trước sau vẫn im lặng. Đến cuối cùng, có rất nhiều người không trả lời được câu hỏi của Chu Du, chỉ còn mỗi Trương Chiêu vẫn nghiêm túc suy nghĩ, cân nhắc từng câu từng chữ.
“Binh mã quân Ngô không dũng mãnh bằng phương Bắc.” Trương Chiêu nói, “Chi bằng tránh nặng tìm nhẹ.”
Chu Du nói, “Không cần, con cháu Giang Đông làu binh thư từ nhỏ, năm xưa có Bá Vương* xuất binh đánh Ô Giang, làm chủ Giang Đông, phân chia thiên hạ…”
*Chỉ Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ.
“Hay!” Tôn Sách ủng hộ.
Người trong phòng khách máu sôi sùng sục, không ngờ Chu Du lại có tâm chí ngông cuồng dường này.
Trương Chiêu không phản bác, cũng không tỏ vẻ đồng tình, chỉ gật đầu cười, vuốt râu. Chu Du nói, “Trước mắt, chuyện khiến ta không yên tâm chính là sự lệ thuộc giữa quân Lịch Dương, Đan Dương và quân Ngô ta.”
Trương Chiêu nói, “Nếu giao cho ta, sát nhập ba quân không phải chuyện khó.”
“Sát nhập như thế nào?” Chu Du lại hỏi.
Trương Chiêu đáp, “Không được làm xáo trộn ba bên, chỉ cần chia nhỏ lực lượng. Thuộc hạ của chủ công phân làm ba cấp, tầng cao nhất là thân binh, tổ chức so đấu, dùng tiêu chuẩn giỏi võ thạo mưu để sàng lọc, loại trừ dần dần như thế, nếu binh sĩ cấp dưới lập được quân công có thể thăng lên cấp thân binh.”
Đây có thể xem là biện pháp hay. Mấy ngày qua Chu Du nghĩ rất đơn giản, cùng lắm là đập đi xây lại đội hình, để Tôn Sách chỉ huy được thuận lợi, nhưng nếu Tôn Sách thực hiện loại đấu pháp này làm gương cho binh sĩ thì có thể khích lệ tướng sĩ rất nhiều.
Nhưng bất luận ra sao, Chu Du vẫn không hy vọng mỗi lần đánh giặc đều là Tôn Sách xông lên đánh trước.
“Kế này của Trương huynh quá tuyệt.” Tôn Sách nói, “Để ta an bài rồi giao cho Trương huynh quản lý.”
“Vinh dự được phân ưu vì chủ công.” Trương Chiêu nói.
Đúng lúc này, Phi Vũ đập cánh xộc vào, hất đổ rượu lật tung bàn. Mọi người giật mình, Tôn Sách cười nói, “Đây là lính liên lạc trong quân ta.”
Chu Du mở mảnh vải cột trên chân Phi Vũ, lập tức biến sắc.
“Lữ Bố ám sát Đổng Trác, chạy thâu đêm ra khỏi Trường An. Lý Thôi, Quách Dĩ dẫn binh giết vào thành, tàn sát cả nhà Vương Doãn, thiên tử không rõ tung tích.”
“Các mưu sĩ Thọ Xuân đồng loạt dâng tấu khẩn cầu Viên Thuật xưng đế.”
Cả sảnh khách im lặng như tờ.
Canh hai, thư phòng Tôn Sách vẫn sáng đèn. Chu Du uống không ít rượu, nét mặt nghiêm nghị đỏ ửng hơi men.
Trên tường dán bản đồ, vẽ địa hình Trung Nguyên và Trường An, tô đậm mấy tuyến đường, là lộ trình hành quân của các đạo quân.
“Tào Tháo từ Đông về Tây…” Chu Du dùng bút chu sa đánh dấu, nói, “Từ Nghiệp Thành về Trường An, sau khi chạy khỏi Trường An, Lữ Bố rút về Từ Châu, bị Viên Thiệu chặn đường, phái binh xuống Hạ Bi.”
Tin tức đến quá nhanh, không ai kịp trở tay, tin từ Trường An truyền về Thọ Xuân, Hoàng Cái nhận được, lập tức thả Phi Vũ báo cho Tôn Sách. Giữa thời khắc toàn thiên hạ lại rơi vào cảnh chia năm xẻ bảy, thiên tử mất tích, quần hùng trỗi dậy, thế cục lần này hiển nhiên còn ác liệt hơn lần các lộ chư hầu liên minh diệt Đổng.
“Tào Tháo buộc phải rời khỏi Trường An.” Tôn Sách nói, “Truy lùng thiên tử.”
Chu Du, “Trước mắt, mặc kệ Tào Tháo có tìm được thiên tử hay không, mấy tháng tới vẫn khó tránh tình huống rối loạn. Sau khi xưng đế, người đầu tiên Viên Thuật muốn tiêu diệt là ai, huynh đoán xem?”
“Đám Đào Khiêm.” Tôn Sách suy nghĩ, nói, “Trước là muốn kết đồng minh, không được thì xuất binh quét sạch. Xa thân gần đánh, tung hoành ngang dọc, từ xưa đều là vậy. Còn người bắt buộc phải tiêu diệt, ta đoán chính là Tào Tháo.”
Chu Du vẫn chưa tỉnh rượu, Tôn Sách sai người bưng trà đến cho hắn.
“Chậm nhất là ba ngày.” Chu Du nói, “Viên Thuật sẽ phái binh đến đây, chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, bằng không rắc rối càng lúc càng khó giải quyết.”
Chu Du thở dài, Tôn Sách nhíu mày, nói, “Diễn biến nhanh hơn ta nghĩ nhiều lắm.”
“Còn cách nào đâu.” Chu Du đáp, “Một phe lấy Viên Thuật làm đầu, một phe tôn Viên Thiệu là chủ, sớm hay muộn anh em Viên gia cũng sẽ nảy sinh tranh chấp thôi.”
Tôn Sách hỏi, “Viên Thuật thiếu kiên nhẫn, không đáng ngại, đệ nghĩ kết cục cuối cùng của hai anh em lão sẽ là gì?”
“Vùng Kinh Ích và toàn bộ Giang Đông.” Chu Du nói, “Là mục tiêu trước nhất của chúng ta.”
Chu Du đứng trước bản đồ, lấy tay ra dấu cho Tôn Sách, nói, “Cuối cùng, thiên hạ sẽ bị các thế lực chia nhỏ. Viên Thuật thất bại, Viên Thiệu sẽ chiếm Ký Châu và toàn bộ U Châu. Tào Tháo nếu tìm được thiên tử sẽ đến Trường An thâu tóm quân đội, tự dựng cơ nghiệp.”
“Tương lai, thiên hạ sẽ chia làm ba.” Chu Du nói, “Chúng ta lấy hai châu Kinh Ích và Giang Đông, Viên Thiệu lấy Ký Châu U Châu, Tào Tháo chiếm Tư Lệ, Tịnh Châu, Lương Châu.”
“Mất bao lâu?” Tôn Sách đăm chiêu.
“Ít nhất mười năm.” Chu Du nhíu mày, đáp, “Sắp tới tuyệt đối không được manh động, phải đợi một phe trong đó ổn định.”
“Với Viên Thiệu, làm đồng minh cùng Viên Thuật vẫn lợi hơn.” Chu Du nói, “Lúc này huynh hẳn đã có chủ ý rồi.”
“Ta muốn nghe ý kiến của đệ.” Tôn Sách ngồi xuống, tay gác lên gối, nhìn bầu trời âm u, nước nhỏ tí tách dưới mái hiên.
Chu Du chỉ nói, “Ta không thể quyết định thay, huynh là chủ công.”
“Nói nghe chút cũng không được hả?” Tôn Sách cười cười, nhìn Chu Du.
“Ừ.” Chu Du lắc đầu, “Không được.”
Tôn Sách chìm vào suy nghĩ, nói, “Liên minh với Viên Thuật mới là sáng suốt nhất. Viên Thiệu thế mạnh, cứng chọi cứng kéo dài thời gian, lúc đó thời cơ cũng chín muồi.”
“Nhưng một khi Viên Thuật xưng đế…” Chu Du nói, “Trận đầu tiên sẽ là tiêu diệt chúng ta. So ra, chúng ta không ân không oán với Viên Thiệu, nếu có thể mượn gió bẻ măng, đánh chiếm phía Bắc Thọ Xuân và vùng Huy Nam, đó mới là mục tiêu chiến lược.”
Tôn Sách vẫn đang suy tư, Chu Du không quấy rầy y, rời đi.
Nửa đêm, Chu Du buồn ngủ díu mắt, trở mình, cảm giác được Tôn Sách bò vào chăn, nằm sát hắn.
“Ta cực khổ vắt óc nghĩ cả đêm, đệ thì sung sướng ngủ ngon lành.” Tôn Sách nói, “Phân ưu vì chủ công như vậy đó hả?”
“Biến…” Chu Du mơ mơ màng màng đáp.
Nghe Tôn Sách nói thế, biết y đã có quyết định, bèn không lo lắng nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT