Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 150


2 năm

trướctiếp

Sau khi cúp điện thoại, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương không thể ngồi yên. Mặc dù Yến Phi không nói rõ ràng, nhưng hai người có ngốc hơn nữa cũng nghe ra được con trai nhỏ ở trường học khẳng định gặp rắc rối. Hai vợ chồng bản tính thành thật không còn tâm tình làm việc khác. Yến Tam Ngưu rất muốn lập tức chạy đến trường học tìm con trai nhỏ, hỏi xem rốt cuộc cậu đã gây ra tai hoạ gì. Nhưng nghĩ đến lời dặn dò của con lớn, ông lại không dám vi phạm, thật sự lo lắng muốn chết.

“Ba đứa nhỏ a, Tường tử sẽ không phải gây ra đại hoạ gì chứ.” Cho dù con lớn hiện tại rất có tiền đồ, nhưng Điền Vãn Hương vẫn sợ con nhỏ gây ra rắc rối. Thành thật cả đời, bọn họ sao có thể không sợ hãi.

Yến Tam Ngưu cầm lấy tay vợ mình, trầm mặc một lát rồi nói: “Chờ con lớn trở về đã. Chuyện tình trong nhà, vẫn nên nghe theo thằng bé.”

Điền Vãn Hương lập tức gật gật đầu, trong nhà người chân chính làm chủ hiện tại chính là con lớn.

Hai người mang theo một bụng không yên ngồi trên sopha cho đến khi bầu trời tối đen. Bởi vì Yến Tường buổi tối tan học sẽ trở về nhà ăn cơm, hai vợ chồng không thể không tới phòng bếp nấu cơm. Nhưng không có ai có tâm tư nấu nướng, Yến Tam Ngưu muốn ăn mì, Điền Vãn Hương liền đun một nồi nước, hai người cũng không ăn uống gì nhiều, mỗi người làm một bát mì, sau đó trở lại sopha ngồi chờ con trai nhỏ trở về. Bất quá, bọn họ không chờ được con trai nhỏ, mà lại chờ được con trai lớn.

Thu thập xong hành lý, Yến Phi cùng Tôn Kính Trì trực tiếp ngồi máy bay trực thăng bay đến sân bay quân dụng của Ứng thị, rồi ngồi xe ô tô chạy thẳng tới Yến gia. Dọc đường đi, sắc mặt của Yến Phi vẫn không tốt, Tôn Kính Trì càng không ngừng khuyên nhủ hắn.

Yến Tam Ngưu đang buồn buồn hút thuốc, Điền Vãn Hương cầm điều khiển TV không ngừng đổi kênh. Loáng thoáng, bên ngoài vang lên tiếng ô tô dừng lại, hai người cũng không chú ý, khẳng định không phải nhà bọn họ. Không bao lâu sau, từ ngoài truyền vào một thanh âm không nên xuất hiện ở đây vào lúc này.

“Cha! Mẹ! Con về rồi! Mở cửa!”

Đi theo là tiếng chuông cửa vang lên.

Hai vợ chồng ngẩn người, nhìn nhau. Yến Tam Ngưu mạnh đứng lên, kích động đem đầu mẩu thuốc dụi vào áo khoác của bản thân, miệng hô: “Là con lớn! Con lớn đã trở về!”

Điền Vãn Hương cũng nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài. Bà đi đứng không tiện, không chạy được.

Mở cửa, bên ngoài quả nhiên chính là con lớn, Yến Tam Ngưu tâm tình thấp thỏm cả nửa ngày trong nháy mắt được bình ổn. Ông chạy đến cửa sắt, vội vàng mở cửa ra, hỏi: “Con lớn, sao đã về rồi? Không phải con đã nói ngày mai mới trở về hay sao?”

Nhìn thấy Yến Tam Ngưu cước bộ vững vàng chạy tới, sắc mặt cũng không hề tái nhợt giống như người bị bệnh, trong lòng Yến Phi thả lỏng một nửa, nói: “Nghĩ một hồi con liền cảm thấy vẫn nên trở về ngay hôm nay.” Đỡ lấy cha, Yến Phi gọi người còn lại: “Mẹ, con về rồi.”

Nhìn thấy con lớn, trong mắt Điền Vãn Hương tràn ngập nước mắt. Bà đi tới phía trước, nắm lấy bàn tay của con lớn, cao hứng xen lẫn kích động: “Đã ăn cơm chưa? Muốn ăn gì, má đi làm cho con.”

“Hai người ăn cơm chưa?” Yến Phi đỡ cha mẹ vào nhà. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đều nhìn thấy được một ‘người thành phố’ anh tuấn cao lớn xa lạ đang đứng ở phía sau Yến Phi, nhưng Yến Phi không giới thiệu, bọn họ cũng không dám hỏi nhiều. Điền Vãn Hương thành thật đáp: “Má cùng ba con đã ăn rồi, ăn mì gạo.”

“Vậy con cũng muốn ăn mì gạo.” Yến Phi theo cha mẹ đi vào trong nhà, Tôn Kính Trì theo ở phía sau ba người, hai vị bảo tiêu cùng người lái xe phụ trách đem hành lý vào nhà.

Vào nhà, Yến Phi lúc này mới giới thiệu, nói: “Cha mẹ, đây là Tôn Kính Trì, em ấy cùng con trở về.”

Tôn Kính Trì tiến lên vươn tay: “Bác trai bác gái, xin chào, cứ gọi tôi là Kính Trì được rồi.”

“A a, xin chào, xin chào.”

Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương bối rối vươn tay, lại cảm thấy tay của mình không được sạch sẽ, lập tức ở trên quần áo xoa xoa, lúc này mới dám bắt tay. Tôn Kính Trì bảo trì nụ cười hiền lành, rất tôn trọng dùng hai tay cùng hai người nắm tay.

Điền Vãn Hương không biết phải làm sao để chiêu đãi vị ‘khách quý’ này, Yến Phi thay cha mẹ hoá giải xấu hổ: “Mẹ, con đói bụng, trước nấu cho con bát mì đi.”

Hắn quả thực đói bụng.

“Được được.”

“Tôi cũng ăn mì gạo là được rồi.” Tôn Kính Trì nói tiếp.

Yến Tam Ngưu đẩy đẩy Điền Vãn Hương, nhắc bà đi nấu mì cho đứa nhỏ; còn ông từ trong ngăn kéo tủ lấy ra cốc nước đẹp nhất trong nhà, muốn rót nước mời khách quý. Yến Phi cầm lấy cái cốc, nói: “Để con làm. Cha, người dẫn bọn họ lên tầng, đem hành lý để vào trong phòng ngủ của con.”

“A, được, được.”

Yến Tam Ngưu hiện tại hoàn toàn nghe theo lời nói của con trai, dẫn hai vị bảo tiêu bất cẩu ngôn tiếu lên tầng, trong lòng thầm nói hai người này thân phận thế nào.

*bất cẩu ngôn tiếu: nghiêm túc, thận trọng, không tuỳ tiện nói cười.

Về đến nhà, nhìn cha mẹ, tâm tình một đường áp lực của Yến Phi hơi hoà hoãn. Hắn nhỏ giọng đối với Tôn Kính Trì đang ngầm quan sát căn nhà này, nói: “Bọn họ gặp em khẳng định sẽ khẩn trương. Em nói chuyện phải chú ý một chút, bằng không rất dễ doạ đến bọn họ.”

“Yên tâm đi, em cũng không phải nhị ca cùng lão tứ, chỉ biết doạ người.” Tôn Kính Trì khom người tiến đến bên tai của Yến Phi, khẽ nói. Yến Phi nhẹ nhàng bóp bóp chóp mũi của y, điểm này hắn vẫn an tâm.

Điền Vãn Hương bưng bát mì từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy con lớn cùng vị khách quý kia cử chỉ rất thân mật, trong lòng dâng lên một tia khổ sở cùng chia xót, bất quá bà rất nhanh áp chế. Nghe được tiếng bước chân của Yến mẫu, Yến Phi quay đầu lại, Tôn Kính Trì so với hắn nhanh hơn một bước đứng lên, từ trong tay của Điền Vãn Hương tiếp nhận hai cái bát.

“Để lên bàn đi.”

Yến Phi giúp Tôn Kính Trì tiếp nhận một bát mì, sau khi đặt bát mì lên mặt bàn trà, hắn đi rót nước, rồi mới đi rửa tay. Tôn Kính Trì cũng đi rửa tay. Lúc này Yến Tam Ngưu từ trên tầng đi xuống. Yến Phi đã rửa tay xong, vừa đi ra khỏi phòng vệ sinh liền nói: “Mẹ, hai người này là bảo tiêu của Kính Trì, bọn họ ở trong phòng khách tầng một. Người giúp con tìm cho bọn họ hai bộ chăn gối.”

“A a, để má đi lấy.” Điền Vãn Hương trong lòng kinh hãi, thế nhưng còn có bảo tiêu?!

“Bác gái, người cứ nói chỗ để chăn gối ở đâu, chúng tôi tự mình tới lấy.” Hai vị bảo tiêu cũng không dám để cho mẹ ruột của ‘bà chủ’ thay bọn họ lấy đồ vật này nọ, lập tức đi theo. Nhưng hành động này dọa sợ Điền Vãn Hương, khiến cho bà không biết phải ứng phó ra sao.

Yến Phi tiến tới ôm lấy cánh tay của Điển Vãn Hương, nói: “Mẹ, để con đi cùng người.”

Có con trai đi cùng, Điền Vãn Hương mới tạm buông xuống khẩn trương, mang theo con trai đi đến phòng ngủ của bà để lấy chăn đệm cùng gối đầu sạch sẽ. Yến Phi vừa trở, Yến gia liền một trận rối loạn. Sắp xếp xong phòng cho hai vị bảo tiêu, Yến Phi mới trở lại phòng khách để ăn mì. Mì gạo cũng không nhiều, Tôn Kính Trì bảo hai vị bảo tiêu cùng người lái xe tự mình ra ngoài ăn.

Không còn người ngoài, ăn vài đũa mì lấp bụng đói, Yến Phi lúc này mới nói: “Cha, mẹ, lát nữa Tường tử trở về, hai người không cần nói gì hết, toàn bộ giao cho con.”

Yến Tam Ngưu rốt cuộc nhịn không nổi, hỏi: “Con lớn a, Tường tử rốt cuộc gây ra họa lớn gì?”

Yến Phi tức thì tức, nhưng vẫn trấn an cha mẹ, đáp: “Thằng bé không gặp rắc rối, chính là nói dối chủ nhiệm lớp, bảo rằng cha sinh bệnh cần em ấy chiếu cố, sau đó trốn học đi chơi, thành tích học tập giảm sút.”

“Cái gì?!” Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương khiếp sợ. Con nhỏ thế nhưng dám trốn học đi chơi?! Còn gạt người nói cha mình sinh bệnh! Yến Tam Ngưu sắc mặt trầm xuống. Ông làm người thành thật hàm hậu, nhưng hành động lần này của con trai nhỏ quả thực đã chọc giận ông.

“Nó trở về nhất định phải mạnh tay giáo huấn!” Yến Tam Ngưu dùng sức vỗ bàn, giận không thể át. Điền Vãn Hương muốn khóc: “Thằng bé không học được liền nói dối để trốn học? Sắp thi cấp ba rồi, nó như thế nào không chăm chỉ học tập, lại học được thói trốn học?!”

Yến Phi cầm lấy bàn tay của Điền Vãn Hương: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, lát nữa Tường tử trở về, con nhất định sẽ hung hăng giáo huấn một trận. Về chuyện học tập của Tường tử, người cùng cha không cần phải lo lắng. Con nói rồi, trong nhà hết thảy có con, cho dù Tường tử thi cấp ba được 0 điểm, con vẫn có cách để cho thằng bé đi học. Bất quá, nên giáo huấn nhất định phải giáo huấn.”

Điền Vãn Hương nắm ngược lại bàn tay của con trai, xiết chặt: “Con quản thằng bé, nhất định phải quản thằng bé thật chặt, má cùng ba con đều nghe lời con.”

Giờ khắc này, bà lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác an toàn khi ở bên cạnh con lớn.

“Vâng, cứ giao cho con.”

Yến Tam Ngưu cũng bởi vì lời nói của con lớn mà trong lòng an tâm hơn không ít. Ông nhìn bát mì gạo đặt trước mặt của khách quý, do dự nói: “Con lớn a, đồ ăn nhà chúng ta đạm bạc, con hỏi một chút xem vị khách quý kia thích ăn cái gì, ba đi mua.”

Yến Phi mắt nhìn Tôn Kính Trì, cười nói với Yến Tam Ngưu: “Cha, người không cần khẩn trương như vậy, Kính Trì là vị hôn phu của con. Con ăn cái gì em ấy liền ăn cái đó. Phải không, Kính Trì?”

“Phi, em thích nghe anh gọi em là ‘A Trì’.” Một câu nói ngọt chết người không đền mạng, Tôn Kính Trì ôm lấy bả vai của Yến Phi, đối với hai người thành thật nói: “Bác trai bác gái, những lời hôm trước tôi nói với hai người trong điện thoại đều là sự thật. Ba anh em chúng tôi đã cùng Phi đính hôn, chờ khi các người đến đế đô, chúng tôi sẽ tổ chức lại một buổi lễ đính hôn chính thức. Sau này, hai người chính là cha mẹ của tôi, không cần đem tôi trở thành người ngoài. Nhị ca cùng tứ đệ của tôi sau khi giải quyết xong công tác cũng sẽ tới đây một chuyến, chính thức thăm hỏi hai vị.”

“Đừng, đừng mà, không cần, thăm hỏi, dân quê chúng tôi, con lớn, con lớn a...” ‘Thành ý’ của Tôn Kính Trì ngược lại khiến cho Yến Tam Ngưu càng thêm sợ hãi. Vị khách quý này thoạt nhìn qua rất giống người xuất thân hào môn, hơn nữa người ta quả thực cũng là người xuất thân hào môn, ông làm sao đảm đương nổi vinh dự này.

Tôn Kính Trì tựa hồ còn ngại vợ chồng Yến Tam Ngưu chưa đủ khẩn trương, tiếp tục nói: “Bác trai bác gái, chờ đến khi Phi tốt nghiệp đại học, chúng tôi liền kết hôn. Hai người sau này cứ đem ba anh em chúng tôi trở thành con ruột là được rồi. Chúng tôi thật tâm yêu Phi. Về sau, chuyện của Yến gia chính là chuyện của chúng tôi. Sự tình lần này của Yến Tường, hai người cũng không cần lo lắng, nam hài chung quy sẽ có chút ham chơi. Sau này đến đế đô rồi, có Yến Phi quản lý, cậu ấy khẳng định sẽ thay đổi.”

“A, a...” Yến Tam Ngưu chỉ biết phát ra những thanh âm đơn tiết.

Yến Phi buồn cười nói: “Cha mẹ, A Trì bọn họ đối với con là thật tâm, chờ khi hai người đến đế đô sẽ rõ ràng. Về những việc khác, không cần để ý đến. Chuyện nhà chúng ta chỉ cần nghe theo lời con nói là được.”

“Ừm, ừm...” Yến Tam Ngưu lại gật đầu, Điền Vãn Hương khẩn trương túm chặt quần áo của chồng mình, cũng chỉ biết gật đầu theo. Chồng của bà không biết nói gì, bà càng không biết nói gì. Bất quá nam nhân này tướng mạo không hề hung ác, trên mặt thần sắc không có nửa điểm ghét bỏ bọn họ. Bị người ta ghét bỏ hơn hai mươi năm, bà đối với loại cảm xúc này vô cùng mẫn cảm. Nam nhân này không phải đang làm bộ.

“Được rồi, không nói nữa, con muốn ăn cơm, thật sự rất đói bụng.” Biết nhất thời không thể thay đổi được kính sợ của Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đối với Tôn Kính Trì, Yến Phi cũng không nóng lòng nói thêm vài câu xoa dịu, hơn nữa hắn quả thực rất đói bụng, nâng lên bát mì bắt đầu ăn. Tôn Kính Trì nhìn sợi mì bên trong bát, nói: “Bác gái, trong nhà có lương khô gì đó hay không? Phi gần nhất sức ăn rất lớn, chỉ ăn mỗi mì không thôi, buổi tối nhất định sẽ đói bụng.”

Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương trong lòng lướt qua một đạo nhiệt lưu khác thường. Điền Vãn Hương lập tức đứng lên, nói: “Có, có, có bánh bao, để tôi đi hấp.”

*nhiệt lưu: dòng khí ấm.

Yến Tam Ngưu lá gan lớn hỏi: “Con lớn, có chân gà, con ăn không?”

Vừa nghe có chân gà, Yến Phi lập tức hô: “Ăn! Con hiện tại thích ăn nhất chính là chân gà!”

Yến Tam Ngưu nở nụ cười, đứng dậy đi về phía phòng bếp, đun nóng chân gà cho con trai ăn. Chân gà là hai vợ chồng Yến Tam Ngưu để phần từ trưa, chờ con nhỏ tan học trở về, liền đun nóng lại cho con nhỏ ăn. Vốn nghĩ con nhỏ phải thi cấp ba, cần bổ sung dinh dưỡng. Trong nhà hiện tại điều kiện tốt lắm, bọn họ thường xuyên nấu thịt cho con nhỏ ăn. Nào biết con nhỏ không chịu học tập, trốn học đi chơi, còn nói dối người ta, ông muốn đem toàn bộ chân gà đưa cho con lớn ăn.

Tôn Kính Trì nâng lên bát mì, nhỏ giọng nói: “Quả thực là một đôi vợ chồng thành thật.”

“Cho nên anh phải chiếu cố bảo vệ bọn họ.” Nghĩ đến Yến Phi trước kia bị bức tử, Yến Phi càng thêm hạ quyết tâm.

Điền Vãn Hương hấp mười mấy chiếc bánh bao, Yến Tam Ngưu đem chân gà xào cay đun nóng lại. Ăn bánh bao, gặm chân gà, hút nước mì, Yến Phi chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều vô cùng thỏa mãn. Hắn hiện tại không thể chịu nổi đói bụng dù chỉ một chút, hôm nay nếu không phải tình huống đặc thù, hắn đã sớm ăn cơm.

Ăn uống no nê, Yến Phi đi tắm, Tôn Kính Trì tự nhiên cũng đi theo. Sau khi hai người lên tầng, Điền Vãn Hương hỏi chồng: “Con lớn cùng bọn họ ở chung một chỗ, hẳn không có việc gì đi?”

Yến Tam Ngưu chần chờ xen lẫn lo lắng: “Chỉ có thể từ từ nhìn xem. Con lớn là trèo cao người ta, chúng ta cũng đừng hỏi con lớn, miễn cho thằng bé bị áp lực, càng không thể nói ra ngoài.” Con trai cùng ba nam nhân ở chung một chỗ, đặt tại thời điểm nào cũng có thể bị người ta dùng nước miếng dìm chết. Bọn họ là người cha người mẹ bất tài, không có khả năng tặng cho con trai một cuộc sống tốt đẹp, con trai hiện tại tìm được người có thể khiến cho bản thân sinh hoạt thoải mái, hơn nữa con trai lại nguyện ý, cho dù có luyến tiếc, không nguyện ý, bọn họ cũng phải nhịn xuống.

Điền Vãn Hương thở dài, gật gật đầu. Nếu bà có thể lựa chọn, bà vẫn hy vọng con lớn có thể tìm một cô gái kết hôn. Bà không cầu trèo cao, chỉ cầu con trai có thể bình an.

Trong phòng tắm, Yến Phi nhìn thắt lưng của mình, cau mày. Tôn Kính Trì cầm quần áo tiến vào thấy vậy, buông quần áo xuống, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Yến Phi rầu rĩ nói: “Thắt lưng to.”

Tôn Kính Trì phụt một tiếng bật cười, tiến tới ôm lấy người đã trần trụi, ở trên thắt lưng của hắn sờ tới sờ lui, thanh âm ám ách nói: “Không to. Anh hiện tại so với ban đầu sờ thích hơn rất nhiều.”

Đập xuống bàn tay đang quấy rối của Tôn Kính Trì, Yến Phi vẫn cúi đầu, không vừa lòng nói: “Tiểu Dương bọn họ đều bảo anh hiện tại đang đi theo con đường nuôi heo. A Trì, anh nhất định phải giảm béo. Đời trước thắt lưng của anh chưa từng to như vậy, em xem, có cả bụng nhỏ rồi.”

Tôn Kính Trì lập tức nghiêm túc nói: “Không được giảm béo. Trọng Bình đã nói thân thể anh không đủ dinh dưỡng, nếu còn giảm béo, anh sẽ biến thành dân chạy nạn ở Châu Phi. Bộ thân thể này vốn trụ cột đã không tốt, trước phải đem thân thể dưỡng tốt lên, những cái khác nói sau. Tóm lại, em không cảm thấy anh béo lên, vả lại em cũng thích anh mập mập một chút.” Dứt lời, y vô cùng quá phận sờ sờ cái bụng hơi nhô lên của Yến Phi. Có chút ngạc nhiên, bụng không phải mềm mại, mà có chút cưng cứng.

Ngẫm lại, quả thực bộ thân thể này trụ cột không tốt, Yến Phi nói: “Chờ qua thu anh sẽ bắt đầu rèn luyện thân thể.” Hiện tại hắn chỉ cần hơi vận động một chút liền thở hổn hển. Trời nóng lên, đặc biệt rất dễ toát mồ hôi, cho nên vẫn là đợi qua mùa thu khí trời mát mẻ.

“Vẫn nên để cho Trọng Bình kiểm tra một chút, xem ý kiến của em ấy thế nào. Dù muốn rèn luyện cũng phải chú ý khoa học.” Hôn Yến Phi, Tôn Kính Trì nghiên cứu một chút cấu tạo của bình nóng lạnh, chuẩn xác mở ra vòi nước nóng.

Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đem phòng ngủ chính ở tầng hai đặc biệt lưu lại cho con lớn, trong phòng có phòng vệ sinh độc lập. Cho dù con lớn thường xuyên không ở nhà, Điền Vãn Hương vẫn luôn thu dọn sạch sẽ căn phòng này. Trong phòng vệ sinh, khăn mặt cùng dụng cụ tẩy rửa đều là mới tinh, nhìn ra được ngày thường không có ai tiến vào đây tắm rửa.

Yến Phi trước hết dùng nước tráng qua thân thể. Tôn Kính Trì tìm được dầu gội, không phải nhãn hiệu dầu gội mà Yến Phi quen dùng, bất quá giờ phút này cũng chỉ có chấp nhận. Mở ra dầu gội, Tôn Kính Trì đổ một ít ra lòng bàn tay, sau đó buông chai xuống, hai tay chà xát tạo bọt biển.

“Phi, để em gội đầu cho anh.”

Yến Phi lau đi nước dính trên mặt, nghiêng đầu qua.

Tôn Kính Trì hai tay đặt trên đầu của Yến Phi, gội đầu cho hắn. Vừa mới chà xát vài cái, Yến Phi đột nhiên một phen đẩy y ra, vọt tới trước bồn cầu, không ngừng nôn mửa. Tôn Kính Trì sợ hãi. Nhanh chóng lau sạch tay, y chạy đến bên cạnh Yến Phi, vỗ lưng cho hắn.

“Ọe...!”

Yến Phi chống người trên bồn cầu, không ngừng nôn ra vài ngụm nước chua, sau đó hô to: “Lấy khăn mặt! Mùi hương của dầu gội rất buồn nôn!”

Tôn Kính Trì tay chân luống cuống tâm tình hoảng hốt cầm lấy khăn mặt che đi mái tóc bị dính mùi hương dầu gội của Yến Phi. Yến Phi khuôn mặt trắng bệch. Giúp hắn lau sạch mái tóc, Tôn Kính Trì qua loa tắm qua thân thể của chính mình, rồi tắt đi vòi nước.

“Vẫn còn thứ mùi kia.” Yến Phi túm chặt khăn mặt, tiếp tục khịt mũi ngửi. Tôn Kính Trì khoác áo choàng, nói: “Để em đi mua dầu gội khác.”

“Nơi này khẳng định không có nhãn hiệu mà chúng ta thường dùng.” Nhìn tên nhãn hiệu dầu gội làm hại bản thân buồn nôn, Yến Phi nói: “Đừng mua nhãn hiệu này nữa, em mua loại không có mùi đi.”

“Được.”

Vọt đến bồn cầu, giúp Yến Phi mặc vào áo choàng, Tôn Kính Trì đem người đỡ ra ngoài phòng vệ sinh, lại nhanh chóng rót cho Yến Phi một cốc nước. Uống xuống hai ngụm nước, Yến Phi lại nôn khan vài lần, rồi mới ghét bỏ đẩy ra cốc nước.

“Anh muốn uống nước cam, muốn ăn chua.”

“Em lập tức đi mua.”

Tôn Kính Trì gấp đến mức cả đầu đầy mồ hôi. Nhớ tới Điền Vãn Hương biết làm dưa muối chua, Yến Phi nhắc nhở: “A Trì, em xuống hỏi mę xem trong nhà có dưa chuột chua linh tinh gì đó hay không, chỉ cần là đồ chua là được, đặc biệt muốn ăn.”

“Được, để em đi hỏi xem.”

Mặc kệ tóc trên đầu mình vẫn còn tích nước, Tôn Kính Trì chạy ra khỏi phòng ngủ. Yến Phi ôm vị trí dạ dày khó chịu, lần đầu tiên đối với thân thể của chính mình sinh ra lo lắng. Hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tôn Kính Trì hoảng hốt thất thố chạy xuống dưới tầng, thời điểm chạy đến ngã rẽ của cầu thang, cước bộ của y khẩn cấp dừng lại. Nôn mửa... muốn ăn chua... một sợi dây thần kinh bên trong đầu của Tôn Kính Trì đột nhiên nổ mạnh, y đứng tại chỗ. Lông tơ trên người bởi vì dây thần kinh nổ mạnh mà toàn bộ dựng đứng thẳng lên, hầu kết của y kịch liệt di động vài cái. Nuốt xuống vài ngụm nước miếng, y áp chế tâm tình hỗn loạn cùng hoảng hốt nào đó, xuống tầng. Không có khả năng, không có khả năng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp