*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tháng 6 tại đế đô được gọi là mùa hè nóng bức. Yến Phi mỗi ngày đều giống như ngâm ở trong nước đi ra, một thân toàn mồ hôi, vì thế Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì mỗi ngày ít nhất có một người đi tới trường học để đón hắn trở về nhà. Trong nhà có điều hoà, Yến Phi sẽ thoải mái hơn một chút. Vốn hai người muốn trang bị cho phòng ký túc xá của Yến Phi một chiếc điều hoà, Yến Phi lại không muốn khoa trương như vậy, không cho làm.

Cuộc thi khảo sát trước khi xuất ngoại du học của Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân thời gian đã được định ra, ngày 16 tháng 7. Đơn xin đi du học của ba người sau khi Vệ Văn Bân trở về cũng đã được đệ trình. Cho dù thành tích thi tiếng Anh của ba người không đạt tiêu chuẩn, ba người vẫn sẽ đúng hạn xuất ngoại vào tháng 10, đến lúc đó sẽ căn cứ vào năng lực của bọn họ để tiến hành học tập cải thiện ngôn ngữ. Bất quá ba người đều được xưng là học bá, kể cả Vệ Văn Bân một tháng không đi học, cậu cũng có tin tưởng bản thân thông qua cuộc thi lần này.

Nhìn ba người dụng tâm học tập như vậy, Yến Phi ngoại trừ vì bọn họ cổ vũ còn có chút cảm giác thương cảm ly biệt. Ba người đi du học, hắn sẽ trở thành kẻ cô đơn, trong ký túc xá này cũng chỉ còn một mình hắn. Hắn có nên hay không cũng nghỉ học xin đi du học. Bất quá nhất định sẽ bị Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu mãnh liệt phản đối, hắn phỏng chừng chỉ có thể chọn một trong hai con đường, hoặc là trực tiếp nghỉ học, hoặc là tiếp tục đi học nhưng không tiếp tục ở lại trong trường, bằng không một mình hắn chiếm lấy một phòng ký túc xá cũng không tốt, hắn lại không muốn tiếp nhận bạn cùng phòng mới.

Tháng 6 cũng là thời điểm chuẩn bị thi cuối kỳ. Yến Phi không chút nào áy náy lại xin hoãn thi. Hắn quả thực cảm thấy ngành truyền thông kỹ thuật này không thích hợp với mình. Nhất là hơn một tháng nay hắn cũng không có tinh thần, mỗi ngày đều buồn ngủ, thời gian lên lớp cơ bản đều là mơ mơ màng màng, có thể thi được mới là lạ. Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân vừa phải chuẩn bị cho cuộc thi khảo sát, vừa phải chuẩn bị cho cuộc thi cuối kỳ, bận rộn tới gà bay chó sủa, so ra, Yến Phi chính là người nhàn nhã nhất.

Hôm nay lại là cuối tuần, Yến Phi ngủ thẳng tới giữa trưa mới dậy, trước đun nóng lại canh gà còn thừa tối hôm qua để ăn, sau đó đến phòng khách gọi điện thoại về nhà. Không ngoài dự đoán, trong nhà chỉ có Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương, Yến Tường lại đi học thêm. Từ trong thư phòng đi ra, thấy Yến Phi đang gọi điện thoại, Tôn Kính Trì đi vào phòng bếp lấy cho Yến Phi một đĩa salad hoa quả. Yến Phi gần nhất trong thích dùng nước chấm salad, cho nên y cũng không cho thêm vào. Chờ đến khi y từ trong phòng bếp đi ra, Yến Phi đã nói chuyện điện thoại xong.

“Phi, ăn chút hoa quả đã.”

Tôn Kính Trì đem đĩa salad hoa quả đặt trên mặt trà, còn săn sóc cắm sẵn dĩa.

“Nhị ca của em đâu?” Từ lúc ngủ dậy đến giờ không nhìn thấy Nhạc Thiệu, Yến Phi hỏi. Tôn Kính Trì ngồi xuống bên cạnh Yến Phi, tự nhiên ôm lấy bờ vai của hắn nói: “Bọn em cùng Park Tae Seok có vài hạng mục muốn hợp tác, nhị ca cùng anh ta đi uống trà rồi. Em ở nhà với anh.”

Yến Phi nở nụ cười, chủ động ở trên mặt của Tôn Kính Trì hôn một cái. Chỉ cần hắn nghỉ ngơi, hai người này sẽ tận lực ở nhà bồi hắn. Trời nóng, Yến Phi trừ bỏ đi học ra không quá muốn ra khỏi cửa. Tôn Kính Trì cẩn thận quan sát khí sắc của Yến Phi, chuyện Yến Phi vẫn luôn mệt mỏi khiến cho bọn họ không an tâm. Nhưng Yến Phi ngoại trừ dễ mệt mỏi ra, có thể ăn có thể ngủ, khẩu vị ăn uống cũng rất tốt, khí sắc cũng hào hồng, khiến cho bọn họ trở nên hồ đồ, không biết hắn rốt cuộc bị bệnh hay là thân thể đang phát triển, cũng không thể ép buộc hắn đến bệnh viện kiểm tra.

Ăn vài miếng hoa quả, cũng đút cho Tôn Kính Trì vài miếng, Yến Phi nói: “Em giúp anh hỏi xem số điện thoại chủ nhiệm lớp của Tường tử là gì, anh muốn hỏi thăm một chút xem ở trường học thằng bé học hành ra làm sao, anh sợ Yến Tam Ngưu bọn họ chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Anh rất lâu rồi không cùng Tường tử nói chuyện điện thoại.”

“Em lập tức hỏi.” Tôn Kính Trì lập tức gọi điện thoại.

Không bao lâu, liền hỏi được số điện thoại. Yến Phi gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp của Tường tử, rất nhanh, điện thoại liền thông.

“Alo? Ai vậy?”

Yến Phi vô cùng lễ phép nói: “Cô giáo Lưu, xin chào, tôi là anh trai của Yến Tường. Sắp tới kỳ thi cấp ba rồi, tôi muốn hỏi một chút xem Tường tử ở trường học tập thế nào?”

Nữ giáo viên bên kia điện thoại vừa nghe thấy người gọi tới chính là anh trai của Yến Tường, lập tức khách khí trả lời: “A, xin chào, Yến Tường ở trường học biểu hiện rất tốt.” Thân làm chủ nhiệm lớp, cô vẫn luôn biết Yến Tường có một người anh trai rất lợi hại.

Yến Phi vừa nghe liền an tâm, hỏi: “Yến Tường trong giờ học biểu hiện tốt chứ?”

Ngoài dự kiến của Yến Phi, nữ giáo viên u buồn vài giây, mới nói: “Yến Tường ở trên lớp vẫn luôn nghiêm túc nghe giảng, bất quá hai lần thi thử gần đây thành tích cũng không quá tốt. Điều này cũng không thể trách Yến Tường. Cha của ngài sinh bệnh, Yến Tường thường xuyên phải ở nhà chăm sóc cha, không có cách nào đi học, có chút ảnh hưởng đến học tập.”

“Cha của tôi sinh bệnh?” Yến Phi sửng sốt, nhìn về phía Tôn Kính Trì. Tôn Kính Trì đem lỗ tai ghé sát vào di động của Yến Phi.

Cô giáo Lưu nghe vậy liền hiểu Yến Phi không biết chuyện này, vội nói: “Bắt đầu từ tháng trước, Yến Tường thường xuyên xin nghỉ học để ở nhà chăm sóc cha bị bệnh, nghe nói mẹ của ngài thân thể cũng không tốt. Ngài không biết sao?”

“Tôi không biết.” Tâm tình của Yến Phi nhất thời trầm xuống đáy cốc.

“A, vô cùng xin lỗi, Yến Tường có lẽ không muốn để cho ngài biết chuyện này.” Nghĩ đến bản thân lỡ miệng, cô giáo Lưu có chút khẩn trương.

Yến Phi áp chế bất an trong lòng, nói: “Tôi còn phải cảm ơn cô đã nói cho tôi biết. Tôi vừa gọi điện thoại về nhà, cha mẹ tôi nói bọn họ đều khoẻ mạnh, chắc hẳn không muốn để cho tôi lo lắng. Cô giáo Lưu, chuyện tôi gọi điện thoại cho cô, mong cô đừng nói với Yến Tường, tôi sợ em ấy càng áp lực.”

“Được, tôi sẽ không nói với Yến Tường.”

“Vậy cô giáo Lưu, cô nghỉ ngơi đi, em trai tôi còn phải phiền cô chiếu cố thêm.”

“Ngài yên tâm, tôi là chủ nhiệm lớp của Yến Tường, đương nhiên sẽ chiếu cố em ấy.”

Nói hai câu khách khí, Yến Phi vội vàng cúp điện thoại, sau đó lập tức gọi về nhà. Điện thoại vừa được tiếp nhận, người nghe điện thoại là Điền Vãn Hương. Yến Phi vừa mở miệng liền hỏi: “Mẹ, người nói thật cho con biết, cha có phải hay không bị bệnh?”

Điền Vãn Hương buồn bực: “Ba con? Ba con vẫn tốt mà. Ai bảo với con là ba con bị bệnh?”

Yến Phi cũng không tin tưởng, nghiêm túc nói: “Mẹ, người đừng giấu con, người nói thật cho con biết, cha con có phải hay không bị bệnh?”

Điền Vãn Hương đầy đầu mờ mịt: “Con lớn a, con nghe ai nói? Ba con thực sự không có bệnh gì hết. Con đợi chút a.” Tiếp theo, Yến Phi liền nghe thấy từ bên kia đầu dây truyền đến tiếng gọi của Điền Vãn Hương: “Ba đứa nhỏ, là điện thoại của con lớn, ông mau tới nghe.”

Rất nhanh sau đó, Yến Phi nghe thấy thanh âm của Yến Tam Ngưu: “Tới đây tới đây. Con lớn không phải vừa mới gọi hay sao?”

Điền Vãn Hương đem điện thoại giao cho chồng mình, hoang mang: “Con lớn hỏi rằng ông có phải hay không sinh bệnh, không biết thằng bé nghe từ ai.”

Yến Tam Ngưu cũng một đầu mờ mịt, đem tai nghe áp sát vào lỗ tai, lên tiếng: “Con lớn a, có đó không? Ba không sinh bệnh a, con nghe ai nói là ba sinh bệnh.”

Vốn bởi vì bị người nhà giấu diếm mà tâm trạng không tốt, lúc này Yến Phi cũng bán tin bán nghi, nói: “Cha, vừa rồi con gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp của Tường tử, hỏi xem thằng bé ở trường học học hành ra sao, chủ nhiệm lớp nói thành tích hai đợt thi thử gần đây của Tường tử không được tốt cho lắm, lý do là vì người sinh bệnh, Tường tử phải ở nhà chăm sóc người, thường xuyên xin nghỉ học, cho nên ảnh hưởng đến học tập.”

“Cái gì?!” Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương kinh hô. Thanh âm kinh sợ này rơi vào trong lỗ tai của Yến Phi, khiến cho hắn lập tức trầm mặt. Ý thức được điều gì đó, Yến Phi nhanh chóng nói: “Cha, người đợi một chút, con hỏi lại tình huống. Người chờ, lát nữa còn sẽ gọi lại cho người.”

“A, con hỏi chủ nhiệm lớp của Tường tử một chút xem chuyện này là làm sao. Ba không sinh bệnh, ba cùng má con đều khoẻ mạnh a.” Yến Tam Ngưu cũng nóng nảy.

“Vâng, lát nữa gọi lại cho người.”

Yến Phi cúp điện thoại, lại gọi cho cô giáo Lưu.

“Cô giáo Lưu, ngượng ngùng, vẫn là tôi, anh trai của Yến Tường. Tôi muốn hỏi cô một việc, từ khi nào Yến Tường bắt đầu xin nghỉ?”

Cô giáo Lưu tựa hồ cũng ý thức được trong chuyện này có vấn đề, lập tức trả lời: “Yến Tường bắt đầu xin nghỉ học từ đầu tháng 5, cơ hồ cứ cách hai ba ngày lại xin nghỉ một ngày. Ngay cả học thêm cuối tuần cũng thường xuyên xin phép nghỉ.”

Yến Phi lạnh mặt hỏi: “Cô giáo Lưu, có phải hay không mỗi buổi tối đều có ca học thêm?”

“Đúng, mỗi buổi tối đều có ca học thêm. Bất quá bộ giáo dục có quy định về thời gian, cho nên ca học thêm mỗi tối chỉ kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ, đến 6 giờ 30.”

Yến Phi nắm chặt nắm tay: “Cho hỏi, Yến Tường trừ bỏ thường xuyên xin nghỉ học ra, còn có điểm nào khác thường không?” Yến Tam Ngưu từng nói với hắn, Tường tử mỗi ngày đều phải học thêm, đến 8 giờ mới xong!

Cô giáo Lưu cũng không dám giấu diếm, đáp: “Ách… Em ấy có chút hướng nội, không hay cùng những bạn học khác giao lưu. Biểu hiện ngày thường có chút nặng nề, tôi tìm em ấy nói chuyện vài lần, hỏi em ấy có phải hay không không thích ứng được hoàn cảnh trường học, em ấy bảo không phải, chỉ nói thân thể cha mẹ không được tốt, cho nên em ấy vẫn luôn lo lắng.”

Yến Phi vô cùng tức giận lại vừa tự trách, nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô. Còn có, mong cô đừng nói với Yến Tường chuyện này. Vài ngày nữa tôi sẽ trở về nhà để giải quyết, Yến Tường vài ngày này ở trường học phải phiền cô lưu tâm.”

“Đương nhiên, đương nhiên. Nghe ngài nói như vậy tôi mới phát hiện ra bản thân rất sơ sót, là tôi không thực hiện tốt trách nhiệm của một chủ nhiệm lớp.”

“Cô đừng nói vậy, là do tôi làm anh trai nhưng đối với em ấy quan tâm quá ít.”

Cùng chủ nhiệm lớp trò chuyện xong, Yến Phi gọi về nhà. Tiếng chuông điện thoại cơ hồ vừa mới vang lên, Yến Tam Ngưu liền tiếp nhận, trực tiếp hỏi: “Con lớn, sao rồi? Rốt cuộc chuyện này là sao a? Có phải hay không Tường tử ở trường học gặp phải chuyện gì không may?”

Yến Phi lại hỏi: “Cha, người cùng con nói thật, người có phải hay không sinh bệnh? Không được nói dối!”

Bị ngữ khí của con lớn doạ sợ, Yến Tam Ngưu thành thành thật thật trả lời: “Không có không có, tuyệt đối không có. Ba cùng má con đều rất khoẻ. Vừa rồi ba còn đứng trong sân cho gà ăn nữa!” Yến Tam Ngưu gấp đến mức nhấc tay thề thốt, quên mất bản thân làm như vậy con lớn cũng không thể nhìn thấy.

Như vậy có thể xác định được Yến Tường đang nói dối. Yến Phi lập tức nói: “Cha, ngày mai con về nhà. Lát nữa Tường tử tan học, người cùng mẹ đừng nói gì với em ấy, hết thảy đều chờ con trở về đã.”

“Con lớn a, con nói cho ba biết, Tường tử có phải hay không ở trường học gặp rắc rối gì đó?”

“Không có. Cha, người trước đừng hỏi nữa, chờ con về nhà rồi nói sau. Người cùng mẹ cứ coi như cái gì cũng không biết, cũng đừng hỏi Tường tử, chờ con trở về.”

Nghe ngữ khí của con trai rất nghiêm khắc, Yến Tam Ngưu theo thói quen gật đầu: “Được được, chờ con trở về, chờ con trở về rồi nói.” Bất quá ông cũng lo lắng hỏi: “Con lớn a, con trở về, vậy việc học tập của con phải làm sao a? Sắp thi cuối kỳ đi?”

“Con bên này không có việc gì, người cùng mẹ cứ an tâm. Cha, trước không nói nữa, con hiện tại đi chuẩn bị hành lý, ngày mai trở về nhà.”

“… Được, được. Con lớn a, con đừng vội, ba cùng má con chờ con trở về.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại, Yến Phi lộ ra biểu tình lạnh lùng: “Sáng mai anh về nhà.”

Lúc này Tôn Kính Trì không khuyên hắn, chỉ nói: “Em đi cùng anh.”

Yến Phi sắc mặt xanh mét đi lên tầng chuấn bị hành lý. Tôn Kính Trì tại sau khi hắn rời đi liền gọi điện thoại cho Nhạc Thiệu, nói cho anh biết chuyện này. Nhạc Thiệu cũng bảo Tôn Kính Trì bồi Yến Phi trở về nhà, còn trường học bên kia, anh sẽ xử lý.

Trong phòng, Yến Phi mang theo lửa giận từ trong tủ quần áo lấy ra quần áo. Tôn Kính Trì từ phía sau đi tới, vòng tay ôm eo của hắn, trấn an: “Đừng nóng giận, trở về nên đánh thì đánh, nên mắng thì mắng, nhưng anh đừng tức giận làm hại thân thể.”

Yến Phi hít sâu một hơi, nói: “Tiểu tử đó có thể học không tốt, có thể ham chơi, nhưng không thể lừa gạt anh! Cho dù không thích trường học mới, cũng có thể trực tiếp nói cho anh biết! Anh tức em ấy, càng tức bản thân mình! Anh hẳn phải gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp sớm hơn một chút!”

“Đừng tức giận, đừng tức giận. Sau vụ này dứt khoát chuyển Yến Tường đến đế đô để đi học là được rồi, có anh ở bên cạnh quản lý trông coi, ngược lại thằng bé chắc chắn sẽ tốt lên thôi. Anh nói xem có phải hay không?” Tôn Kính Trì vuốt vuốt ngực của Yến Phi, giúp hắn nhuận khí.

Lại thở hắt ra, Yến Phi nói: “Giúp Tường tử liên hệ trường học đi, không cần trường trọng điểm, anh sợ thằng bé học ở trường trọng điểm sẽ càng thêm không thích ứng được.”

* trường trọng điểm:  tương đương với trường chuyên bên Việt Nam

“Được, giao cho em đi.” Hôn lên mặt của Yến Phi, Tôn Kính Trì buông hắn ra, giúp hắn chuẩn bị hành lý.

Cùng ngày, Nhạc Thiệu liền thay Yến Phi xin nghỉ, trực tiếp xin nghỉ đến qua hè. Tôn Kính Trì bảo trợ lý đi tìm hiểu cùng thu thập thông tin của những trường học không phải trường trọng điểm nhưng có thành tích giảng dạy không tồi tại đế đô, chờ đến khi Yến Phi từ ‘quê nhà’ trở lại, bọn họ sẽ tìm cho Yến Tường một căn nhà thích hợp. Ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đã sớm muốn đem Yến gia đón tới đế đô, lúc này xem như gãi đúng chỗ ngứa.

Bất quá Yến Phi tâm tình vẫn không tốt. Hắn vừa tức giận vì Yến Tường lừa gạt hắn, vừa vô cùng tự trách bản thân. Yến Tường tại trường học biểu hiện ra trạng thái nặng nề, khẳng định không thể thích ứng được với trường học. Yến Phi cảm thấy bản thân không phải một người anh trai tốt. Mặc dù người Yến gia cũng không phải thân nhân thực sự của hắn, chính là từ sau khi hắn chiếm cứ thân thể của Yến Phi, hắn liền đem người của Yến gia trở thành người nhà của chính mình, càng đừng nói tới ba người Yến gia kia vẫn luôn vô cùng quan tâm đến hắn, hắn rất thích bọn họ.

Yến Phi bảo Tôn Kính Trì phái người đi thăm dò xem Yến Tường trong thời gian nghỉ học đi đâu làm gì. Chưa đến hai tiếng, Tôn Kính Trì liền đem tư liệu điều tra được đưa tới trong tay của Yến Phi. Xem xong toàn bộ tư liệu, Yến Phi lại bùng lên cơn phẫn nộ. Yến Tường quả nhiên nói dối. Trong khoảng thời gian xin nghỉ học cùng sau khi tan học, Yến Tường đều cùng đám lưu manh trong trường đi tới quán net, sân patin, sân bóng rổ… toàn là những chỗ ăn chơi. Càng khiến cho Yến Phi tức giận hơn chính là, trong những lần đi chơi này, đại bộ phận đều là Yến Tường trả tiền.

Xem xong tư liệu điều tra, Yến Phi trực tiếp đem tập tư liệu ném lên trên mặt đất. Cũng không chờ đến ngày mai, hắn quyết định lập tức trở về nhà, không đánh gãy chân của Yến Tường, hắn sẽ không phải là anh trai của Yến Tường!

~ ~ ~ ~ ~

* salad hoa quả:



* nước chấm salad:



* sân trượt patin:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play