Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 110


2 năm

trướctiếp

Trên lưng có hai cánh tay, khẳng định là Thiệu Thiệu cùng Tiểu Tiểu. Yến Phi còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, cảm giác đầu tiên chính là trên lưng của mình có hai cánh tay đang vắt ngang qua. Ở trong chăn vô cùng ấm áp, trước sau đều được người ôm lấy, ấm áp tới mức đổ mồ hôi. Cũng không biết hiện tại là mấy giờ, bất quá dựa theo trình độ đói khát của cái bụng để phán đoán, phỏng chừng đã qua 12 giờ.

“Tỉnh rồi?”

Phía sau truyền tới thanh âm khàn khàn trầm thấp của một người, Yến Phi tại trong lồng ngực của người phía trước cọ cọ, miễn cưỡng ‘ừ’ một tiếng. Kỳ thực vẫn còn muốn ngủ, nhưng hắn đã đói bụng.

Người phía sau giật giật, rồi mới nói: “Đã 12 giờ rưỡi, em đi xem có cái gì để ăn.”

“Đã 12 giờ rưỡi?” Yến Phi mở to mắt, trách không được lại đói như vậy.

Một bên chăn được xốc lên, Nhạc Thiệu đứng dậy. Tiêu Tiếu vẫn ôm lấy Yến Phi không phản ứng, Nhạc Thiệu đẩy cậu một cái: “Dậy đi.”

“Tớ ngày mai sẽ trở về Tây Hàng, hôm nay tớ muốn ôm Phi nhiều hơn một chút.” Tiêu Tiếu giở trò xấu, nằm im không động.

Nhạc Thiệu một đầu hắc tuyến: “Cậu thực sự là càng sống càng thụt lùi. Đứng lên đứng lên, đi xem có gì ăn với tớ, đừng để Phi bị đói bụng.”

Tiêu Tiếu ở trên người Yến Phi sờ soạng một hồi, không cam lòng đứng dậy. Hai người tùy tiện mặc vào đồ ngủ, đi tới trong phòng tắm để đánh răng rửa mặt. Yến Phi ở trong ổ chăn xoa xoa thắt lưng, tiếp tục vùi đầu, không muốn dậy. Bất quá không thể phủ nhận, cảm giác được người ta quan tâm chiếu cố cũng không tệ lắm.

Rất nhanh liền rửa mặt xong, Tiêu Tiếu cùng Nhạc Thiệu đi ra. Nhạc Thiệu đã trở lại, Tiêu Tiếu cũng phải quay về Tây Hàng, ngày nghỉ ngắn ngủi của Yến Phi cũng kết thúc. Nghĩ tới những gì phải đối mặt sau khi quay về trường, Yến Phi có chút phiền não, bất quá cũng chỉ một chút mà thôi, không nhiều lắm.

Nằm thêm mười phút, Yến Phi tính toán rời giường, bụng rất đói. Cửa của phòng ngủ được mở ra, Tiêu Tiếu cầm theo cốc sữa đi tới.

“Phi, anh uống sữa trước đi. Nhị ca đang làm cơm trưa.”

Yến Phi tiếp nhận cốc sữa, nói: “Đun nóng lại đồ ăn thừa tối hôm qua là được rồi. Buổi tối cùng đám lão Hắc bọn họ đi ra ngoài ăn cơm. Em lát nữa gọi điện thoại cho lão Hắc, Tần Trữ cùng Cốc Xuyên, hẹn trước thời gian với bọn họ. Hỏi Nhạc Lăng một chút xem hôm nay có rảnh hay không, không rảnh thì em bảo lão Hắc hoặc Cốc Xuyên đi đón mấy người Tiêu Bách Chu.”

“Được.”

Mỗi ngày sáng tối đều uống sữa, Yến Phi vẫn đang trong quá trình không ngừng kiên trì cố gắng tăng chiều cao. Uống hết cốc sữa, Yến Phi xuống giường rửa mặt, Tiêu Tiếu cầm cốc sữa đi ra ngoài trước.

Đối mặt với gương để lau mặt, động tác của Yến Phi chậm lại, sau đó buông xuống khăn mặt. Trong gương, trên cổ trắng nõn so với thời điểm vừa mới sống lại nhiều hơn bảy tám dấu hôn to to nhỏ nhỏ. Còn có hai dấu hôn nằm ở ngay tại gần cằm, trừ phi là đeo khăn quàng cổ hoặc là mặc áo cao cổ, bằng không tuyệt đối sẽ bị nhìn thấy.

Yến Phi trong đầu suy ngẫm lại một lần, phát hiện ra từ sau khi bốn người bọn họ ở chung một chỗ, ba người kia cảm tình đối hắn chưa từng có nửa điểm che dấu. Mặc kệ là đối với bên ngoài giới thiệu thân phận của hắn, hay là tạo ra dấu vết trên người của hắn trong lúc làm tình, chưa từng có nửa điểm ý tứ muốn giấu diếm. Tựa như địa chủ ở cổ đại, tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường. Nhưng vấn đề là, thê thì chỉ có một, mà địa chủ thì có tận ba. Cũng không biết có phải bị chịu ảnh hưởng từ ba người kia hay không, hắn giống như chưa từng bao giờ băn khoăn cùng để ý tới phương diện này.

“Nếu là ở cổ đại, phỏng chừng mình đã bị chém đầu vì tội dâm loạn đi.”

Yến Phi treo khăn mặt lên, chải vuốt mái tóc. Đừng nói hiện tại là năm 2015, cho dù là năm 2215, một người có tới tận ba nam nhân giống như hắn phỏng chừng cũng không có mấy.

“Rõ ràng như vậy, buổi tối nhất định sẽ bị chê cười.” Đối mặt với gương lẩm bẩm một câu, Yến Phi đi ra khỏi phòng tắm, ở trong phòng thay quần áo lấy ra một chiếc áo lông cao cổ. Áo cao cổ bình thường cũng không được, nhất định phải cao tới mức che lên tận cằm.

Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đã chuẩn bị xong cơm trưa, nhìn thấy Yến Phi đi vào trong phòng ăn, hai người không khỏi hỏi: “Phi (Anh), anh lạnh à? Có phải hay không bị cảm?”

Lúc này Yến Phi mặc một chiếc áo dệt màu trắng, cổ áo che tới tận cằm. Kể cả là ngày lạnh nhất trong dịp lễ mừng năm mới, Yến Phi cũng chưa từng mặc như vậy, cho nên hai người tự nhiên liền lo lắng.

Yến Phi liếc mắt nhìn hai người một cái, ngồi xuống một bên bàn ăn, nói: “Ai bảo các em để lại ở trên cằm của anh hai dấu hôn lớn tới như vậy, anh cũng không muốn buổi tối bị lão Hắc bọn họ chê cười. Nhất là hai tên Tần Trữ cùng Vệ Văn Bân kia, một tên so với một tên miệng càng thối hơn.”

Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu vừa nghe như vậy, nở nụ cười, đương nhiên, Tiêu Tiếu chỉ có thể cười bằng ánh mắt. Hai người ngồi xuống ở phía đối diện của Yến Phi, nhìn hắn nói: “Đừng để ý tới bọn họ, bọn họ là ghen tị chúng ta ân ái.”

Yến Phi bất mãn nói: “Vậy các em có thể hay không chú ý một chút, đừng để lại trên cổ của anh nhiều dấu hôn như vậy? Cũng không phải là vết chó cắn. Trời lạnh thì còn đỡ, nếu mùa hè thì anh khỏi gặp người khác luôn.”

Tiêu Tiếu nghiêm trang nói: “Đó là ấn ký bọn em lưu lại trên người của anh, để chứng minh anh là hoa có chủ.”

“Cái gì có chủ?” Yến Phi híp mắt.

“Cỏ, là cỏ có chủ.” Tiêu Tiếu lập tức sửa miệng.

Nhạc Thiệu nói tiếp: “Anh, lúc tình cảm mãnh liệt, bọn em thực sự không đủ lý trí để nghĩ nhiều tới như vậy. Mặc kệ bọn họ đi. Em thích lưu lại dấu hôn trên cổ của anh, càng nhiều càng tốt. Bọn họ muốn cầu em lưu lại, em còn chướng mắt đấy.”

Yến Phi trong lòng trợn trắng mắt: “Phải, càng nhiều càng tốt, chi chít chì chịt, như nốt phát ban, vậy mới tốt. Vừa gặp mặt các em đã bị người ta bảo là làm trai bao, giờ thêm một thân toàn là dấu hôn như vậy, anh có nhảy xuống Hoàng Hà cũng chối không được.”

Những lời này của Yến Phi vừa nói ra, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đồng thời thay đổi sắc mặt, hai người gầm nhẹ: “Là ai nói với anh?!”

Hai tiểu tử này, tính tình vì sao càng ngày càng táo bạo như vậy. Yến Phi chậm rãi ăn cháo loãng đặc biệt được nấu của bản thân, nói: “Hiện tại là năm 2015, cũng không phải là năm 1015; TV, máy tính, Ipad, anh tùy tiện mở ra cái nào cũng đều có thể nhìn được tin tức. Các em thực sự nghĩ rằng có thể lừa được anh sao?”

Hai người vừa nghe, lập tức đứng dậy, mỗi người ngồi xuống một bên của Yến Phi, một trái một phải ôm lấy hắn. Nhạc Thiệu vội vàng chấn an: “Anh đừng tức giận, việc này lão tứ đã giải quyết xong rồi. Ngày mai anh tới trường, nếu ai dám ra oai với anh, em đánh chết hắn.”

“Phụt!” Yến Phi nở nụ cười, cười tới mức khiến cho Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đều luống cuống. Người này sẽ không phải là tức tới điên rồi chứ?

Buông đũa xuống, hai tay để sát vào trên mặt của hai người, đẩy ra, Yến Phi nói: “Ăn cơm ăn cơm, ăn cơm xong rồi lại nói. Anh ngày hôm qua mới biết được chuyện này. An tâm, anh không mất hứng, không phải các em đã giải quyết hộ anh rồi sao. Bọn họ nói anh làm trai bao thì anh liền thực sự làm trai bao sao. Chút tố chất tâm lý ấy mà anh còn không có, lúc mới sống lại anh đã đi tự sát thêm lần nữa rồi.”

Thấy hắn không giống như đang làm bộ, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu thoáng an tâm, trở lại vị trí cũ để ăn cơm. Bất quá hai người cũng không có tâm tư để dùng cơm, vội vàng lùa đồ ăn trong bát, tại sau khi Yến Phi ăn xong, hai người đem hắn kéo tới trong phòng khách.

Ngồi xuống xong, Yến Phi trước hết mở miệng: “Anh ngày hôm qua đổi kênh, trong lúc vô ý nhìn thấy được tin tức, đã biết chuyện này. Ban đầu anh còn tức giận, nhưng đã qua nhiều ngày như vậy, các em cũng đã giải quyết xong rồi, anh còn khó chịu cái gì nữa? Anh biết các em là muốn bảo vệ anh, là muốn giúp anh giải quyết tất cả mọi phiền phức cùng phiền toái, các em có suy nghĩ như vậy, anh cũng liền tùy theo các em. Ai bảo anh hiện tại lùn đi một cái đầu, tuổi cũng giảm bớt, còn là một sinh viên nghèo.”

Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu nở nụ cười, hai người dính rịt ôm lấy Yến Phi, ở trên mặt của hắn hôn hai cái. Tiêu Tiếu tranh công nói: “Chủ mưu là một sinh viên làm thêm trong căn tin cùng với Yến Phi trước kia, gọi là Vương Hiển Nhạc. Hắn ta ghen tị anh có tiền, lại thấy anh quen biết với đám nhân sĩ thành công trong xã hội như bọn em, liền chụp ảnh khi anh đi chung với bọn em, sau đó post lên trên BBS của trường học và trên diễn đàn Sơn Nhai để nói xấu cùng phỉ báng danh dự của anh. Có vài người xuất phát từ tâm lý tương tự, cũng không ngừng kịch liệt hùa theo. Những người này đều đã bị bọn em bắt lại, chuyện sau đó em liền giao lại cho bên Đế Đại, nên khai trừ thì khai trừ, nên ghi tội thì ghi tội, tuyệt đối không tha cho bất cứ ai. Phi, Vương Hiển Nhạc kia anh muốn xử trí ra sao, chỉ cần anh cao hứng, đều tùy theo anh.”

Nhạc Thiệu bổ sung: “Cho dù là phán hắn ta tội chung thân cũng không thành vấn đề.”

Yến Phi lại để ý tới một chuyện khác: “Tiểu Tiểu, em ở trên mạng nhận là bạn trai của anh, không sợ bị người có tâm để ý tới hay sao? Tuy rằng đại bộ phận mọi người bên trong vòng luẩn quẩn đều đã biết quan hệ giữa chúng ta, nhưng dù sao cũng chỉ là trong vòng luẩn quẩn. Lấy thân phận của các em, tốt nhất đừng nên để cho đại chúng biết được các em là đồng tính luyến ái. Nhỡ may bị thịt người, phát hiện ra ba người các em đều ở chung một chỗ với anh, đối với các em sẽ rất bất lợi.”

*thịt người: một từ ngữ mạng của Trung Quốc, đại khái là dân cư mạng sẽ truy tìm toàn bộ thông tin cá nhân của một người nào đó thông qua mạng internet.

Tiêu Tiếu không thèm quan tâm nói: “Nếu em còn lo ngại về chuyện này, vậy trực tiếp đâm đầu vào khối đậu hũ chết quách đi cho xong. Đừng nói tới đại chúng, cho dù là toàn bộ người trên thế giới này biết được thì đã làm sao? Chuyện Tiêu Tiếu em đã quyết, ngay cả cha mẹ cũng không có quyền xen vào, huống chi là người khác.”

Nhạc Thiệu nói tiếp: “Lão tứ cũng đã nói như vậy, em cùng lão tam làm anh trai sao có thể thua kém. Phi, anh đừng lo lắng tới việc này nữa. Đời này, anh muốn sống sao liền sống như vậy, muốn tùy hứng thế nào liền tùy hứng thế đó, trời có sập xuống thì vẫn còn ba người bọn em chống đỡ cho anh.”

Yến Phi mỉm cười cầm lấy tay của hai người: “A, Thiệu Thiệu, Tiểu Tiểu cùng A Trì của anh đều đã lợi hại tới như vậy, thực sự là một ngày không gặp phải nhìn với con mắt khác xưa. Anh mới cùng các em tách ra năm năm, các em đã trở thành cự nhân; nếu tách ra thêm vài năm nữa, anh liền ngưỡng mộ không với tới nổi các em.”

*cự nhân: chỉ những người có địa vị cùng sức ảnh hưởng lớn.

Hắn vừa như nói vậy, thân thể liền bị hai người gắt gao ôm lấy, mang theo thật sâu sợ hãi.

“Anh một ngày cũng không được rời khỏi bọn em! Không, cho dù chỉ là một giây, cũng không được ‘lại một lần nữa’ rời khỏi bọn em.”

Năm năm chia lia, là ám ảnh mà cả đời này bọn họ cũng không thể quên đi được.

Yến Phi hôn môi hai người, dùng nụ hôn của chính mình để cam đoan: “Rời khỏi các em, anh liền không có nhà để trở về. Chỗ nào có các em, mới là ngôi nhà chân chính của anh. Trước kia cũng vậy, hiện tại cũng vậy.”

“Anh trai...”

Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu cảm động, cũng có chua xót trong lòng.

Chờ tới khi hai người bình tĩnh lại, Yến Phi lãnh đạm nói: “Những người đó cứ dựa theo trình tự pháp luật để xử lý. Nên phán bao nhiêu năm liền phán bấy nhiêu năm. Người nên phụ trách hành vi của chính mình. Bọn họ đời này đã xong rồi, anh cũng không cần thiết phải đi bỏ đá xuống giếng. Các em tìm người toàn quyền đại diện cho anh, anh không muốn ra mặt, lấy tội danh phỉ báng để khởi tố.”

“Cứ giao cho bọn em.”

Phản ứng của Yến Phi cũng không phải giận tím mặt giống như bọn họ phán đoán, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Chuyện tình kế tiếp tự nhiên không cần tới Yến Phi ra mặt. Bất quá, bọn họ đã nói rồi, chỉ cần là chuyện liên quan tới người này, bọn họ tuyệt đối không bỏ qua. Những người kia, liền ở trong lao tù vài năm đi.

Nói xong chuyện này, Nhạc Thiệu liền đề cập tới chuyện tiếp theo, anh nói: “Phi, Yến gia bên kia đã biết chuyện của anh, ngày hôm qua còn gọi tới ký túc xá. Tiểu Dương báo lại cho em, vì vậy em đã gọi điện thoại cho bọn họ.”

“A? Là lúc nào?” Yến Phi giật mình, so với thời điểm ngày hôm qua biết được chuyện phỉ báng kia còn hoảng hốt hơn. Hắn cũng không muốn khiến cho đôi cha mẹ thành thật kia bị kinh sợ.

Nhạc Thiệu nói: “Tối hôm qua sau khi anh ngủ, em đã gọi điện thoại cho bọn họ.”

Tiêu Tiếu nói tiếp: “Em cùng nhị ca đã nói với bọn họ, rằng anh là vị hôn thê của bọn em.”

Yến Phi kinh hô: “Các em nói cho bọn họ biết?! Trời ạ, anh vốn định để tới khi nghỉ hè mới nói với bọn họ. Các em nói với bọn họ như thế nào?”

Nhạc Thiệu bình tĩnh nói: “Em nói rằng bọn em là bạn trai của anh. Ba người bọn em đều coi trọng anh, anh cũng thích bọn em, chúng ta đang ở chung một chỗ với nhau. Chờ lão tam từ nước ngoài trở về, chúng ta trước hết sẽ đính hôn, sau khi anh tốt nghiệp đại học xong sẽ kết hôn, bọn em đối với anh là nghiêm túc. Về phần lời đồn đại ở trên mạng, đó là người khác ghen tị với anh, cho nên nói xấu anh.”

Tiêu Tiếu nói: “Nhị ca không đề cập tới thân phận của bọn em, chỉ nói qua loa về việc chúng ta quen nhau như thế nào. Bọn em cũng đã nhắc tới chuyện tranh vẽ của anh được một người đại diện rất có danh tiếng nhìn trúng, hiện tại anh hoàn toàn có năng lực tự cung tự cấp. Yến Tam Ngưu ở trong điện thoại hỏi rằng căn nhà hiện tại mà Yến gia bọn họ đang ở có phải hay không là dùng tiền của bọn em để mua.”

“Các em còn nói cái gì nữa?” Yến Phi nhíu mày.

“Chỉ như vậy. Em thành thật nói cho bọn họ biết rằng bọn em đang ở chung một chỗ với anh, rồi bảo Yến Tam Ngưu chờ tới ngày hôm sau lúc nào anh tỉnh dậy sẽ gọi lại cho bọn họ.” Nói tới đây, Nhạc Thiệu kiên trì: “Phi, không cần lừa dối Yến gia. Nếu anh sợ phiền toái, em sẽ nói thẳng với bọn họ rằng anh là anh trai của em, chứ không phải là Yến Phi gì đó.”

“Không được nói ra. Bằng không anh sẽ cho hai đứa biết tay.” Yến Phi đập rớt cánh tay đang ôm lấy eo mình của hai người, cầm lấy di động. Hắn không cần nghĩ cũng biết được hai người này ngày hôm qua hù dọa vợ chồng Yến Tam Ngưu ra sao.

------ Ba người chúng tôi coi trọng con trai của các người, sau này Phi chính là lão bà của ba người chúng tôi, các người không đồng ý cũng không được.

---- Những gì trên mạng các người không cần phải để ý tới, các người chỉ cần biết rằng, ai dám làm hại Phi thì người đó sẽ không có quả ngọt để ăn. Phi cho các người cái gì thì các người liền nhận cái đó; anh ấy sau này an bài cuộc sống của các người ra sao, các người liền yên lặng nghe theo. Hiện tại thân phận của anh ấy đã không còn giống trước kia, các người phải chú ý chuẩn bị, đừng gây thêm phiền toái cho anh ấy.

---- Phi không thích đám thân thích nhà các người, các người cũng đừng cùng bọn họ lui tới nữa. Chờ sau này thời cơ thích hợp, chúng tôi sẽ đem một nhà ba người các người đón lên đế đô. Phi cho các người tiền thì các người cứ an tâm mà sử dụng đi. Nếu các người cũng cho rằng anh ấy kiếm được tiền dựa vào bán thân thể, cho dù các người có là người nhà của anh ấy, chúng tôi cũng sẽ không bỏ qua, ai cũng không được phép vũ nhục anh ấy.

Sau cuộc điện thoại tối hôm qua, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương cả đêm cũng không ngủ được. Một ngày nay, hai người lo lắng không thôi ngồi ở trên sopha để chờ điện thoại của con lớn, cho dù trong lòng của bọn họ cũng không biết được con lớn có thể hay không sẽ gọi điện trở lại.

---- Con lớn không phải là bị bắt cóc đi?

---- Con lớn không phải là bị bắt nạt đi?

---- Con lớn sẽ không vì ba người này mà tự sát đi?

Thất vọng đối với con trai của Yến Tam Ngưu biến thành lo lắng nồng đậm. Trước kia vì tiết kiệm tiền nên ông không dám hút thuốc, chỉ lúc nào tiếp đãi khách nhân mới dám rút ra một điếu, vậy mà lúc này một điếu lại một điếu không ngừng được rút ra, trên đầu tóc bạc qua một đêm đã nhiều ra thêm vài sợi.

“Đinh đinh đinh đinh -----”

Yến Tam Ngưu động tác dừng lại một chút, nhanh chóng nhào về phía điện thoại, tiếp nhận.

“Con lớn!”

“Cha, là con.”

Hốc mắt của Yến Tam Ngưu nháy mắt đã ươn ướt, thanh âm cũng nghẹn ngào: “Con lớn, con lớn, con đây rồi, tốt rồi. Ba má, đều, lo lắng cho con a.”

Điền Vãn Hương chạy nhanh tới bên người của chồng mình, cũng nghe điện thoại.

Dùng ánh mắt trách cứ liếc Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu, Yến Phi thanh âm dịu xuống: “Cha, mẹ, con tốt lắm, Tường tử có ở nhà không?”

“Không, không ở. Thằng bé giữa trưa không về nhà, ở lại trường học. Trường học buổi chiều vào học sớm.”

“A, không ở thì tốt. Cha, mẹ, tối hôm qua đã làm cho hai người sợ hãi, để con giải thích tỉ mỉ. Di động con để lại trong nhà có đó không?”

“Có.”

“Được, vậy cha mẹ cầm di động tới đây, con trước hết gửi ảnh chụp cho hai người xem, rồi sẽ lại giải thích tỉ mỉ với hai người.”

“Được được được.”

Điền Vãn Hương dùng tốc độ nhanh nhất của mình, khập khiễng đi lấy di động tới, không đợi bao lâu, di động vang lên. Điền Văn Hương không quá quen thuộc mở ra màn hình di động, tìm được ảnh chụp.

“Cha, mẹ, đây là nơi hiện tại con đang ở. Trường học không có tiết, con sẽ ở tại đây. Cũng là nhà của bạn trai con.”

“Đây là Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu, chính là hai người tối ngày hôm qua đã gọi điện cho cha mẹ. Còn có một người nữa tên là Tôn Kính Trì, hiện tại đang đi công tác ở nước ngoài, qua một đoạn thời gian nữa mới trở về.”

“Con cho hai người xem thiết kế của căn nhà a.”

Theo từng bức ảnh mà Yến Phi gửi tới, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương trong mắt từ khiếp sợ chuyển thành lo lắng. Khiếp sợ vì có một căn nhà xinh đẹp tới như vậy, lo lắng vì tình cảnh của con trai.

“Cha, mẹ, con cùng bọn họ quen nhau như vậy.” Yến Phi uyển chuyển đem quá trình mà hắn cùng ba người Nhạc Thiệu nhận thức nói cho cha mẹ nghe ----- đối với bên ngoài thống nhất giải thích --- chính là bởi vì cứu Tiêu Dương cho nên quen biết được với ba người. Kế tiếp, hắn mới nhắc tới Chung Phong. Ba người bởi vì Chung Phong chết đi mà suy sụp năm năm, sau khi ở chung với hắn mới dần dần mở rộng nội tâm.

Tóm lại, Yến Phi đem bản thân trở thành anh hùng cứu vớt ba nam nhân đang chìm sâu trong tuyệt vọng.

Giải thích xong quá trình quen biết, Yến Phi lại đem ảnh chụp tác phẩm của mình gửi cho hai người.

“Cha, mẹ, hai người xem, đây là tác phẩm của con trai hai người. Hiện tại một bức tranh con vẽ ra có thể bán được rất nhiều tiền. Tiền mua nhà cùng tiền con đưa cho cha mẹ đều là tiền con tự mình kiếm ra.”

Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương chưa bao giờ thấy qua tác phẩm của họa sĩ chân chính, lúc này liền trợn mắt há hốc mồm, con trai bọn họ hóa ra lại có tiền đồ tới như vậy!

“Cha, mẹ, Nhạc Thiệu bọn họ giới thiệu cho con một người đại diện vô cùng tốt, người kia đem tác phẩm của con bán ra với giá cao nhất. Cho nên con trai của hai người không cần người khác nuôi, cũng vẫn là kẻ có tiền.”

“Cha, mẹ, con biết trong con mắt của thế tục, chuyện giữa con cùng ba người bọn họ là rất không bình thường. Nhưng một nhà bốn người chúng ta từ trước tới giờ vẫn luôn bị bỏ qua, vẫn luôn bị coi thường, vậy thì cần gì phải quan tâm bình thường hay không bình thường? Chúng ta chỉ cần tự mình sống tốt, không thẹn với lương tâm là được rồi. Nếu con trai của cha mẹ thực sự ở bên ngoài làm ra mấy chuyện dơ bẩn kia, con cũng sẽ không gọi điện thoại về nhà, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu càng không cần gọi điện thoại cho cha mẹ. Hiện tại có rất nhiều người đỏ mắt vì con có tiền, còn kết giao được với bạn trai lợi hại, những người đó sẽ nghĩ biện pháp để hãm hại con, cướp đi cuộc sống hạnh phúc của con bây giờ. Cha, mẹ, không cần bị mắc mưu của những người này, dùng đôi mắt của hai người để tìm ra sự thật.”

*đỏ mắt: ghen tị.

Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương vừa nghe điện thoại vừa không ngừng gật đầu. Nhất là sau khi nghe được con trai nói ‘Một nhà bốn người chúng ta từ trước tới giờ vẫn luôn bị bỏ qua, vẫn luôn bị coi thường’, hai người không khỏi đưa tay lên chùi mắt.

“Cha, mẹ, chờ con tốt nghiệp rồi, có thời gian chiếu cố hai người, sẽ đón hai người cùng Tường tử tới đế đô để cùng sinh hoạt, một nhà chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa. Nếu trong nhà có người nhàn rỗi nói linh tinh, con lập tức sẽ đón cha mẹ lên đây. Sở dĩ không cho Tường tử tới đế đô để đi học cũng bởi vì con lo lắng đột nhiên thay đổi hoàn cảnh sẽ khiến cho thằng bé không thích ứng được.”

“Ừ, nghe lời con, đều nghe lời con.” Yến Tam Ngưu hai tay nắm chặt điện thoại: “Con lớn a, con một mình ở bên ngoài, đừng, đừng để cho bản thân chịu ủy khuất. Ba má cho dù có phải quay về trong nông thôn để trồng trọt cùng nuôi dê, cũng không muốn thấy con bị ủy khuất.”

Yến Phi cái mũi cũng có chút chua xót, hai vợ chồng bọn họ sao có thể thành thật cùng thiện lương tới như vậy, từ đầu tới cuối không hề trách cứ hắn dù chỉ một câu. So với đôi cha mẹ nào đó kia quả thực là một trời một vực.

“Con làm sao lại để cho bản thân bị ủy khuất. Chết qua một lần rồi còn ủy khuất bản thân, chẳng bằng đừng sống lại. Cha, mẹ, tin tưởng con, hai người chỉ cần tin tưởng con trai của hai người là đủ rồi.”

“Ừ, ừ, ba má, tin tưởng con, tin tưởng con.”

Yến Phi thở ra một hơi, có chút buồn bực không nói rõ, hỏi: “Cha, mẹ, hai người làm sao biết được chuyện của con? Hai người xem tin tức TV?”

Yến Tam Ngưu đối với điện thoại lắc đầu: “Không phải, là có người gọi điện thoại tới nhà, nói...” Yến Tam Ngưu dừng lại một chút: “Nói con bị bao dưỡng, còn bị người ta truyền tin tức lên mạng, đâu đâu cũng có người mắng con. Ba cùng má con thật sợ hãi. Chúng ta bảo Tường tử lên mạng tra thông tin, Tường tử dùng di động để lên mạng, kết quả trên mạng có rất nhiều tin tức của con. Ba gọi di động cho con nhưng không được, ba cùng má con còn tưởng là con đã xảy ra chuyện.”

Đệch!

Yến Phi cắn răng: “Đối phương có nói mình là ai không?”

“Không, chỉ bảo là bạn học của con.”

“Nam hay nữ?”

“Nữ.”

“Vậy cha mẹ có ghi lại số điện thoại của đối phương không?”

“A, không có. Ai nha, sao ba lại không ghi lại chứ?”

Yến Tam Ngưu tự trách vô cùng. Yến Phi vội vàng nói: “Không sao không sao. Cha, người hiện tại cúp máy, ấn vào phím ‘cuộc gọi tới’ bên trên màn hình di động, sẽ hiển thị ra những dãy số gọi đến. Người ấn một lần, chính là số điện thoại của con bây giờ, ấn thêm một lần nữa thì sẽ ra số điện thoại của đối phương. Như vậy là có thể tra ra được.”

“A a, được được, để ba cúp điện thoại xem xem. Ba còn nhớ thời gian a.”

“Được, người tra xong thì gọi thẳng tới di động của con, để con đi khởi động máy.”

“Được được.”

Yến Tam Ngưu nhanh chóng cúp điện thoại, dựa theo hướng dẫn của con trai, mở ra mục ‘cuộc gọi tới’. Cũng may người gọi đến nhà họ Yến cũng không nhiều lắm, bỏ qua cuộc điện thoại tối ngày hôm qua của Tiêu Tiếu cùng Nhạc Thiệu, Yến Tam Ngưu liền tìm được dãy số điện thoại kia. Lấy giấy bút ra cẩn thận ghi lại từng số, không chút qua loa, Yến Tam Ngưu đối chiếu năm sáu lần, xác định không sai, ông lập tức gọi điện thoại qua cho con trai.

“Ba đứa nhỏ à, chuyện của con lớn...” Dù sao cũng là người làm mẹ, sao nhẫn tâm để cho đứa con trở thành... nữ nhân của ba nam nhân khác.

Yến Tam Ngưu trầm mặc hồi lâu, thở hắt ra một hơi, buồn rầu nói: “Con lớn lớn rồi, đã trưởng thành, thằng bé ở bên ngoài vốn đã gian nan, chúng ta không làm được gì, cố gắng đừng gây thêm phiền toái cho thằng bé, để thằng bé bị ấm ức. Con lớn muốn thế nào thì liền thế ấy đi. Cùng lắm thì, chúng ta lại trở về làm ruộng nuôi dê.”

Điền Vãn Hương gật gật đầu, cầm lấy bàn tay thô ráp của chồng mình.

Yến Phi ghi lại dãy số điện thoại kia, đưa cho Tiêu Tiếu, để cậu phái người đi thăm dò xem là ai gọi tới. Đây là một dãy số điện thoại di động, cho nên rất dễ tra ra. Yến Phi buông điện thoại xuống, mặt không chút thay đổi nói: “Sao cứ có người thích trêu chọc vào anh vậy?”

“Trêu chọc vào anh chính là muốn chết.” Nhạc Thiệu trong mắt hiện lên sát khí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp