*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên giường lớn của phòng ngủ chính, Nhạc Thiệu đem Yến Phi vẫn còn đang mặc tạp dề ném lên trên giường, sau đó thân thể cường tráng như hổ của anh liền chấn động nhào tới. Mười mấy tiếng ngồi trên máy bay, Nhạc Thiệu trên cằm đã có không ít râu mọc ra. Ngoại trừ râu mọc dài ra, hai mắt còn che kín tơ máu, tóc cũng bị gió thổi tới hỗn loạn, nhìn sao cũng không thể đạt được yêu cầu tiêu chuẩn của Yến Phi khiết phích.
“Đi tắm rửa, đi tắm rửa a!”
Yến Phi tay chân quẫy đạp muốn đem Nhạc Thiệu đẩy ra, khổ nỗi người đang nghẹn tới phát cuồng trong đầu chỉ có một ý niệm, căn bản cái gì cũng không thèm quản tới nữa.
“Trước để cho em làm một lần đã, làm xong rồi em sẽ đi tắm rửa.”
“Làm xong còn tắm rửa cái rắm gì nữa a, đi tắm rửa!”
“Em muốn làm, nhất định phải làm!”
Dùng chân dài của bản thân chặn lại nửa thân dưới của Yến Phi, Nhạc Thiệu hoàn toàn không thua gì người mẫu chuyên nghiệp, chỉ trong vòng mấy giây liền đem bản thân lột sạch. Mắt thấy để cho Nhạc Thiệu đi tắm rửa là chuyện vô vọng, Yến Phi lại không thể nhịn xuống được chứng khiết phích của bản thân, đành lùi một bước để tiến hai bước.
“Vậy em dùng khăn ướt lau qua đi, nếu không mang bao, hai chọn một!”
Suy nghĩ tới đi công tác một tháng, trở về còn phải mang bao, vậy không bằng giết chết anh đi! Nhạc Thiệu cũng hiểu được đây là điểm mấu chốt của Yến Phi, không có biện pháp, ai bảo anh yêu phải người mắc chứng khiết phích. Không phải chỉ là dùng khăn ướt lau qua thôi sao, không sao, trong ngăn kéo ở tủ giường hàng năm đều để sẵn. Cho nên Hứa Cốc Xuyên rất có dự kiến trước, tuyệt đối không yêu thích Yến Phi.
Kéo ra ngăn tủ, Nhạc Thiệu lấy ra khăn ướt, còn đặc biệt sử dụng khăn ướt có tính sát trùng, đem dương vật chướng đau tới phát tím của bản thân cẩn thận lau qua một hồi. Tại thời điểm anh đang chà lau, Yến Phi nhận mệnh cởi ra tạp dề, thoát quần áo. Không có có khả năng tránh khỏi, hiện giờ nếu không để cho Nhạc Thiệu làm một hồi, vậy thì hắn tuyệt đối không thể xuống giường được, một đống đồ ăn tại trong phòng bếp phải làm sao đây.
Nhạc Thiệu lau sạch sẽ, Yến Phi cũng cởi hết ra, Nhạc Thiệu rất không khách khí nói: “Anh trai, em thực sự nhịn không nổi, em muốn trực tiếp làm.”
Câu trả lời của Yến Phi chính là hai tay ôm lấy cổ anh, mở ra hai chân vòng qua thắt lưng của anh, một bộ dáng tư thế ‘Tới đây đi’. Nhạc Thiệu ở trên đùi của Yến Phi sờ soạng hai cái, rồi mới đỡ lấy dương vật của bản thân, thẳng tắp tiến vào. Bởi vì ban nãy mới lau qua bằng khăn ướt, cho nên trên dương vật vẫn còn lưu lại một chút chất lỏng, Nhạc Thiệu thoải mái thở hổn hển, một bên cố gắng khiêu khích thân thể của Yến Phi. Tại thời điểm đầu dương vật đụng tới huyệt khẩu tiêu hồn kia, anh đã có cảm giác muốn bắn.
Đây cũng bởi vì Nhạc Thiệu biết rằng thân thể của Yến Phi vô cùng mẫn cảm, mới dám làm như vậy. Quả nhiên, anh mới đâm vào hơn mười cái, nơi đó của Yến Phi cũng dần dần bắt đầu trở nên mềm mại. Yến Phi cũng cố gắng thả lỏng bản thân, một lòng nhớ thương đống đồ ăn trong phòng bếp, thầm mong Nhạc Thiệu mau chóng làm xong.
Đâm mạnh vào, Nhạc Thiệu thoải mái tới không ngừng rên rỉ. Càng nhiều niêm dịch được phân bố, Nhạc Thiệu bất chấp tất cả, tinh thần hăng hái không ngừng ra sức ‘cày cấy’. Yến Phi không nhịn nổi liền nhíu lại hàng lông mày, hai tay theo thói quen không ngừng vuốt ve trên cánh tay che kín vết sẹo của Nhạc Thiệu.
“Em nhớ anh muốn chết, nhớ anh muốn chết.”
Miệng nói ra những lời tưởng niệm, Nhạc Thiệu mới vừa đi vào toàn bộ liền khẩn cấp bắt đầu đâm rút. Yến Phi hôn lên môi của Nhạc Thiệu, nói cho anh biết sự nhớ nhung của hắn dành cho anh, hắn cũng đồng dạng nhớ Thiệu Thiệu của mình muốn chết.
Kế tiếp, Nhạc Thiệu không nói gì nữa, toàn bộ theo đuổi cảm giác tốt đẹp vui sướng trong lòng. Móng tay của Yến Phi cào lên trên ngực của Nhạc Thiệu, nơi đó cơ hồ tập trung tất cả những điểm mẫn cảm của nam nhân. Nhạc Thiệu híp lại đôi mắt, thở gấp, động tác càng lúc càng thêm cuồng dã. Yến Phi ở bên dưới thân thể của anh không chút cố kỵ ngâm nga, hai chân cọ sát trên thắt lưng cường tráng của Nhạc Thiệu.
Còn chưa tới năm phút đồng hồ, Nhạc Thiệu mạnh mẽ rút ra một cái, tinh dịch nóng bỏng liền bắn lên trên bụng của Yến Phi.
“Em nghẹn muốn chết, ở nước ngoài chỉ có thể sử dụng ảnh chụp của anh để giao lưu với bàn tay.”
Nam nhân cho dù có mạnh mẽ tới cỡ nào, một tháng không được chạm tới đồ ăn mặn, kiểu gì cũng sẽ sớm bắn ra. Nhạc Thiệu không hề ảo não vì bản thân ‘sớm bắn ra’, tình huống của anh là rất bình thường. Tạm thời thư thái một lần, nhưng Nhạc Thiệu vẫn không được thoải mái, nói: “Phi, em muốn bắn vào bên trong, để cho em bắn vào trong đi.”
“Không được, anh sợ các em sẽ bị lây nhiễm.” Yến Phi tại trong chuyện này thái độ rất kiên quyết. Nhạc Thiệu bọn họ có thể cùng Yến Phi càn quấy trong rất nhiều chuyện, nhưng riêng chuyện này lại không có biện pháp nào khác. Yến Phi không đáp ứng, bọn họ cũng không thể làm.
Yến Phi còn chưa được thoải mái, Nhạc Thiệu sau khi lau sạch niêm dịch dính trên tay mình cùng trên thân thể của Yến Phi, cầm lấy tiểu Phi Phi, bắt đầu lay động. Đè lại tay của Nhạc Thiệu, Yến Phi thở hổn hển nói: “Đừng, em đi tắm rửa đi, anh xuống nấu cơm.”
“Ăn cơm xong, em còn muốn. Hiện tại chỉ có thể tính là phát tiết một chút.” Nhạc Thiệu cũng không định làm một lần rồi thu tay.
Yến Phi không nói gì, đẩy anh ra một chút: “Ăn cơm trước. Ngồi máy bay mười mấy tiếng, không mệt a.”
Nhac Thiệu thâm tình chân thành: “Nhìn thấy anh rồi sẽ không còn mệt mỏi nữa.”
“Đi tắm rửa.” Bị Nhạc Thiệu làm cho ngượng ngùng, khuôn mặt của Yến Phi lúc này còn đỏ hơn cả hồi nãy.
Nhạc Thiệu nghe lời đi tắm rửa, thuận tiện cạo râu, anh cũng biết bản thân hiện tại rất lôi thôi. Nếu không phải bị nghẹn tới cực điểm, anh cũng sẽ không tới mức chưa tắm rửa mà đã đòi hỏi Yến Phi.
Yến Phi dùng khăn ướt tỉ mỉ lau sạch sẽ những chỗ cần lau, mặc xong quần áo rồi đi ra khỏi phòng ngủ. Mới vừa xuống dưới tầng, hắn đã ngửi thấy được mùi thơm bốc ra từ trong phòng bếp, lập tức hô lên: “Tiểu Tiểu, anh tới đây.”
Tiêu Tiếu từ trong phòng bếp đi ra, kinh ngạc: “Sao nhanh vậy?”
Yến Phi trên mặt có chút nóng lên: “Nhị ca của em tắm rửa. Để anh làm đồ ăn cho, em đi dọn bát đĩa đi.”
“Được, thịt để kho tàu em đã thái sẵn rồi.”
“Ừm.”
Tiêu Tiếu cũng không cùng Yến Phi cướp việc, đi tới phòng ăn để bày bát đĩa. Vừa rồi hỏi xong cậu liền phản ứng được vì sao lại nhanh như vậy, nếu là cậu đi công tác một tháng không được chạm vào Yến Phi, cậu cũng sẽ không khác gì Nhạc Thiệu hiện tại.
Yến Phi trở lại phòng bếp, trước hết làm nước hàng của thịt kho tàu, kế tiếp lại bỏ thêm một chút gia vị, sau đó mở bếp đun thịt. Làm xong, hắn liền quay người đi làm những món ăn khác. Thời điểm Nhạc Thiệu tắm rửa xong xuôi từ trên tầng đi xuống, Yến Phi vẫn còn đang bận rộn trong phòng bếp. Không có tới phòng bếp để tìm Yến Phi, Nhạc Thiệu ngồi xuống trên sopha phòng khách, ngay bên cạnh Tiêu Tiếu.
Tiêu Tiếu chú ý tới phương hướng của phòng bếp, nhỏ giọng hỏi: “Sự kiện kia bao giờ thì chúng ta mới nói với anh trai? Anh ấy đã nghỉ gần một tuần, sắp phải trở lại trường học.”
“Ngày mai đi. Đêm nay tớ không có tâm tình gì khác, chỉ muốn làm mà thôi. Một tháng này, thực sự là nghẹn chết tớ rồi, nghẹn muốn chết.” Nhạc Thiệu bưng lên chén trà mà Tiêu Tiếu mới rót cho mình, uống một hớp, nói.
Tiêu Tiếu gật gật đầu, hé ra khuôn mặt than, nói: “Tớ đêm nay cũng muốn.”
Nhạc Thiệu liền quay đầu trừng mắt nhìn qua: “Cậu chiếm lấy anh ấy bao nhiêu ngày rồi, đêm nay không được, đêm nay Phi chỉ thuộc về một mình tớ!”
Tiêu Tiếu vô sỉ nói: “Hai người thì Phi sẽ càng thêm thoải mái.”
“…” Nhạc Thiệu trên mặt lộ ra rối rắm.
Tiêu Tiếu tiếp tục vô sỉ: “Dù sao cũng không cần phải làm từng bước từng bước một, tớ cũng muốn.”
“…” Nhạc Thiệu hung ác dùng lực đập cho Tiêu Tiếu một cái, “Vậy chờ khi lão Tam trở về, cậu phải nhường ra thêm một ngày. Phải biết tôn kính huynh trưởng, có nghe không. Hai người bọn tớ ở bên ngoài bôn ba suốt một tháng, độc chiếm một ngày cũng không quá phận.”
Tiêu Tiếu suy nghĩ thật lâu, miễn cưỡng gật gật đầu: “Được rồi đi. Vậy về sau nếu tớ phải đi công tác dài ngày, trở về các cậu cũng phải nhường tớ.”
Đây là loại em trai gì vậy? Sau có thể kỳ kèo với anh trai của mình như thế! Nhạc Thiệu oán giận cắn răng: “Nhường nhường nhường, nhìn cái bộ dạng tính toán chi ly tới keo kiệt của cậu kìa.”
“Chuyện liên quan tới anh trai, tớ không hào phóng nổi.” Da mặt của Tiêu Tiếu tuyệt đối so với tường thành còn dày hơn gấp trăm lần.
“Thiệu Thiệu, Tiểu Tiểu, ăn cơm, lại đây bưng đồ ăn.”
Từ trong phòng bếp truyền tới thanh âm khiến cho Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu hạnh phúc muốn chết. Hai người đồng thời đứng dậy, đi về phía phòng bếp: “Đến đây.” Chỉ cần là chuyện liên quan tới người nọ, bọn họ đều sẽ trở nên rất nhỏ nhen, thực sự là rất nhỏ nhen.
Ở nước ngoài ăn cơm Tây một tháng, Nhạc Thiệu sắp muốn ói cả ra. Về đến nhà, ngồi tại trước bàn ăn nhà mình, không cần phải xã giao với bất cứ ai, càng không cần phải giữ hình tượng, Nhạc Thiệu liền mở to miệng cắn nuốt đồ ăn. Nhìn anh ăn như vậy, Yến Phi không chỉ không ghét bỏ, ngược lại còn đau lòng. Hắn đương nhiên biết đồ ăn nước ngoài cùng đồ ăn trong nước căn bản là không thể so sánh được với nhau, càng đừng nói tới ba tiểu tử nhà hắn còn không phải là người thích ăn cơm Tây.
“Thiệu Thiệu, em ăn chậm một chút, cẩn thận không kịp tiêu hóa, đối với dạ dày không tốt.” Yến Phi múc cho Tiêu Tiếu cùng Nhạc Thiệu mỗi người một chén canh. Nhạc Thiệu vừa ăn vừa nói: “Trước mấy hôm trở về, chỉ cần nghĩ tới cơm Tây là em lại muốn ói. Đồ ăn Trung Quốc trong khách sạn năm sao còn không ngon bằng quán nhỏ bên đường của chúng ta. Một tuần cuối cùng, em mỗi tối đều ăn mì gói.”
Yến Phi càng thêm đau lòng: “Nhịn nhịn một chút, mì gói cũng không phải là thứ tốt, không nên ăn nhiều. Lần này là do anh sơ sót, lần sau nếu các em ra nước ngoài công tác, anh sẽ để cho các em mang theo ấm siêu tốc, còn có một ít mì sợi cùng rau cải muối ớt. Đúng rồi, cả chân gà nữa, anh đóng gói chân không lại là được. Các em ở trong khách sạn, dùng ấm siêu tốc nấu mì sợi lên, ăn kèm với rau cải muối ớt, chứ đừng có ăn mì gói.”
“Được.” Đứa nhỏ có anh trai, sai rồi, là nam nhân có lão bà thực hạnh phúc! Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đều vô cùng cao hứng đáp lời.
Ăn cơm xong, Yến Phi đi tắm rửa. Thời điểm hắn từ trong phòng tắm đi ra, liền thấy được hai anh em bọn họ đã cởi sạch quần áo, ở trên giường chờ hắn…
Mặc áo tắm đi tới bên giường, hắn mặt đỏ tai hồng nói: “Còn chưa tới mùa hè đâu, hai đứa các em cởi trần làm gì?”
“Bọn em không phải là cởi trần, bọn em đang chờ anh.”
Nhạc Thiệu một phen ôm lấy thắt lưng của Yến Phi, dùng sức một cái, Yến Phi đã bị anh lôi lên trên giường.
“Ngủ! Không cần đụng tay đụng chân.” Thân thể của Yến Phi khô nóng, trước lúc ăn cơm hắn còn chưa được phóng thích, đối với hắn cũng có chút ảnh hưởng.
“Ăn no đã rồi ngủ.” Nhạc Thiệu không nói hai lời liền hôn Yến Phi, cởi ra đai lưng trên áo tắm của hắn. Tiêu Tiếu kéo tay của Yến Phi qua, để cho hắn giúp mình an ủi trước. Yến Phi tỏ vẻ từ chối vài cái, sau đó cũng thuận theo. Không có năng lực kháng cự a, ai bảo hắn hiện tại chỉ là một tàn phế cấp độ hai.
“Anh còn chưa uống sữa!” Người nào đó đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng.
“Làm xong rồi em đun nóng cho anh.” Nhạc Thiệu tách ra hai chân của người nào đó, lại trực tiếp đề thương ra trận.
※
Một tháng không bị hai người đồng thời tiến vào, thân thể của Yến Phi có chút chật. Nhưng mà dưới sự phối hợp khăng khít của Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu, thân thể mẫn cảm của hắn liền rất nhanh thích ứng được. Yến Phi lại một lần nữa thầm oán, thân thể sau khi mình sống lại này thực sự là rất kỳ quái, rất không khoa học.
Hai người đồng thời tiến vào, không chỉ gây cho Yến Phi khoái cảm to lớn, cũng đồng thời tăng gấp đôi khoái cảm của Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu. Loại khoái cảm này không chỉ ở trên phương diện thân thể, mà còn trên cả phương diện tâm lý. Ngoài phòng mưa nhỏ hạ xuống, se lạnh của đầu xuân không chút nào ảnh hưởng tới hoan tình bên trong. Nhưng mà ngay tại lúc tình cảm mãnh liệt như vậy, điện thoại ở đầu giường lại vang lên.
Yến Phi từ trong say mê thoáng thanh tỉnh lại, vỗ vỗ người phía trước: “Nhận điện thoại.”
“Cái đệch! Là ai a!”
Nhạc Thiệu không muốn lui ra bên ngoài, Tiêu Tiếu cũng không muốn. Tiếng điện thoại vẫn tiếp tục vang lên, Yến Phi lại đẩy đẩy Nhạc Thiệu, Nhạc Thiệu không cam lòng rời đi. Tiêu Tiếu nhân cơ hội đem Yến Phi đẩy ngã, tiếp tục ra vào.
“Tiểu Tiểu!”
Muốn chết người!
Tiêu Tiếu hôn lên miệng của Yến Phi, ngăn chặn tiếng ngâm nga của hắn, phần eo vẫn tiếp tục hoạt động. Nhạc Thiệu hai mắt như lang không rời khỏi Yến Phi, tiếp nhận điện thoại, có chút không vui: “Ai a?!”
“Alo? Anh, là em, Tiểu Dương.”
“Anh là Nhạc ca, có chuyện gì? Bọn anh bên này đang bận.”
“A, Nhạc ca.” Vừa nghe thấy người nhận máy là Nhạc ca, khẩu khí của đối phương còn có chút không được tốt, lại còn bảo là đang bận, Tiêu Dương giật mình một cái. Cậu sẽ không phải là đã phá hủy chuyện tốt của Nhạc ca đi?
“Tiểu Dương?”
“A a, cái đó, Nhạc ca nếu đang bận thì cứ làm việc trước đi, bận xong rồi thì gọi lại cho em, em đang ở ký túc xá.”
“Ừm. Lát gọi lại cho em.”
Nhạc Thiệu cúp điện thoại, Tiêu Tiếu thối lui, ôm lấy Yến Phi, Nhạc Thiệu dán sát vào phía sau lưng của Yến Phi. Yến Phi tức giận tới hô to: “Phải hỏi xem là có chuyện gì chứ! A!”
Sau tiếng ‘A’ này, Nhạc Thiệu liền tiến vào.
Hiện giờ đâu còn tâm trí để đi quan tâm tới những việc khác. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu tiếp tục khiến cho Yến Phi phát ra những tiếng động tình. Tiếng nước xen lẫn tiếng thanh âm cơ thể va chạm vào nhau, khiến cho không khí trong phòng càng trở nên thêm dâm mĩ. Yến Phi đột nhiên có chút không muốn Tôn Kính Trì trở lại.
Bị gây sức ép tới hơn 12 giờ, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu mới chịu kết thúc, Yến Phi lúc này đã mê man. Đem thân thể dính đầy tinh dịch của Yến Phi lau sạch một lần, Nhạc Thiệu nói: “Cậu đi xả nước, tớ gọi điện thoại lại cho Tiểu Dương, hỏi em ấy xem có chuyện gì.”
Tiêu Tiếu xuống giường, Nhạc Thiệu cầm lấy di động, mặc vào áo ngủ, đi ra khỏi phòng ngủ.
Đứng tại trong hành lang, Nhạc Thiệu gọi điện thoại cho Tiêu Dương, đối phương rất nhanh liền bắt máy.
“Nhạc ca.”
“Ừm. Vừa rồi có chuyện gì?”
Tiêu Dương líu lưỡi, không thể nào, làm lâu như vậy? Yến Phi còn sống sao? Không biết vì cái gì, mông của Tiêu Dương có chút co rút. Không dám để cho Nhạc ca phát hiện ra tâm tư dị thường của bản thân, Tiêu Dương nhanh chóng áp chế ‘tà niệm’, nói: “Nhạc ca, người nhà của Yến ca gọi điện tới ký túc xá, nói là muốn tìm anh ấy. Nghe thanh âm hình như rất lo lắng, không biết có phải hay không đã biết tới sự kiện kia của Yến ca. Bọn họ hỏi Yến ca đang ở đâu, em nói Yến ca ở tại nhà của bằng hữu, bọn họ bảo hi vọng Yến ca có thể gọi điện thoại về nhà.”
Nhạc Thiệu trầm giọng nói: “Anh ấy hiện tại đang ngủ. Ngày mai anh sẽ nói lại với anh ấy. Em hôm nay không về nhà sao?”
“Không, cả ba người bọn em đều ở lại ký túc xá, miễn để cho trong trường xảy ra chuyện gì lại không có ai biết được tin. Yến ca tuần sau có thể tới trường sao?”
“Có thể. Các em chuẩn bị sẵn bài ghi chép, chờ sau khi anh ấy trở về trường thì giúp anh ấy học bù.”
“Đó là đương nhiên.”
“Vậy em đi ngủ sớm một chút đi, cúp a.”
“Vâng, ngủ ngon.”
Cúp điện thoại, Nhạc Thiệu đứng tại chỗ trầm ngâm trong phút chốc, rồi mới đi tới phòng bếp để đun sữa, sau đó mới trở lại phòng ngủ. Hơn 40 phút sau, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu mặc quần áo ngủ đi ra khỏi phòng ngủ, trên giường lớn, Yến Phi được tắm rửa sạch sẽ đã sớm ngủ như chết.
Tại Yến gia xa xôi, một nhà ba người Yến Tam Ngưu sau khi nghe được chút tiếng gió, cũng nằm trên giường trằn trọc không yên. Sao lại như vậy? Sao có thể như vậy? Tin tức trên mạng mà bọn họ nhìn thấy hình như không phải là giả. Qua một khoảng thời gian dài, Yến Tam Ngưu lại một lần nữa lo lắng tới phát sầu. Nếu, nếu tiền của con lớn đưa cho quả thực là như vậy, ông tình nguyện trở lại nông thôn để làm việc khổ cực!
“Đinh đinh đinh đinh —–”
Máy điện thoại ở đầu giường đột nhiên phát ra tiếng kêu, dọa cho Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương sợ hãi. Nghĩ tới đây hẳn là điện thoại của con lớn gọi về, Yến Tam Ngưu nhanh chóng nghe điện thoại. Điền Vãn Hương cũng đi tới, mở lên đèn ngủ ở đầu giường.
“Alo? Con lớn?”
“Alo, là Yến gia sao?”
“…” Vừa nghe đã biết không phải là con trai, là một nam nhân xa lạ nói tiếng đế đô tiêu chuẩn, Yến Tam Ngưu lập tức khẩn trương, “Tôi là, Yến Tam Ngưu, ngài là…”
“Tôi là bạn trai của Yến Phi.”
“…!” Điện thoại trong tay của Yến Tam Ngưu thiếu chút nữa rơi xuống.
Bên kia điện thoại, Nhạc Thiệu vắt chéo chân, đối với điện thoại nói: “Bác trai, chúng ta cùng nhau nói chút chuyện liên quan tới Yến Phi đi.”
“…!”
~ ~ ~ ~ ~
* ấm siêu tốc:
* mì gói:
* mì sợi:
* bắp cải muối ớt:
* đóng gói chân không:
__________