Từ sau hôm đó, Vũ Khánh Cương liền nhanh chóng gọi điện thoại, đơn giản là nói với người ta, tăng nhanh tiến độ bức bách Trang Sĩ Nhân, Trang Sĩ Nhân xem như là triệt để chạm đến mông Vũ đại lão hổ rồi.
Những chuyện này Hứa Tư Văn còn chưa biết, sau khi y thật vất vả trấn an được Vũ đại lão hổ, liền trở về cùng mọi người định ra mục tiêu kế tiếp, sau đó để bọn họ bắt tay làm trước, còn y thì lại liên lạc Trương Lam Hà, lâu như vậy rồi cũng nên lộ diện đi?
“Tư Văn! Tư Văn! Chào em! Chào em!” Điện thoại của Trương Lam Hà vừa thông, phải gọi là cực nhiệt tình.
Hứa Tư Văn đưa ống nghe ra nhìn nhìn, còn vươn tay ấn ấn số đang gọi, y cho rằng mình gọi lộn số rồi chứ!
Nhưng không có sai mà!
“Học trưởng?” Có chút không xác định, tuy rằng học trưởng hơi ngốc chút, nhưng trước đây không nghiêm trọng như thế mà.
“A?” Trương Lam Hà đáp lời đặc biệt nhanh, tựa như đang hết sức chăm chú nghe điện thoại.
Hứa Tư Văn: “…!”
“Học đệ à, có phải là tìm anh có chuyện gì hay không?”
“Ừm.” Hứa Tư Văn ho nhẹ một cái, cho dù Trương Lam Hà hơi ngốc, nhưng dù gì cũng là người cộng tác của mình, có chuyện gì tự nhiên là phải tìm hắn thương lượng, y nói với Trương Lam Hà quyết định của mình, sau đó nói với Trương Lam Hà: “Mô-đun bước đầu đã thành lập thành công, anh xem anh muốn quay lại công ty chúng ta không…”
“Muốn! Muốn! Muốn!” Trương Lam Hà không thể chờ đợi được nữa: “Mọi người chờ đi anh lập tức trở về! Sao không sớm gọi điện thoại cho anh? Lại nhất định phải chuẩn bị xong mới liên hệ, nếu anh ở đó thì mọi người có thể thừa thế xông lên trực tiếp tiến hành hoàn chỉnh luôn rồi, thật là! Chờ anh trở lại!”
“Tút tút tút…”
Trương Lam Hà nói chuyện rất nhanh, cúp điện thoại càng nhanh hơn!
Hứa Tư Văn nhìn nhìn ống nghe, không giải thích được buông điện thoại xuống, y luôn cảm thấy sao mà Trương Lam Hà có loại ý tứ giống như rốt cuộc tìm được cớ để về công ty vậy?
Nhớ lại lần trước gặp mặt Trương Lam Hà là tình hình gì nhỉ??
À!
Nhớ rồi!
Bách Lý Hãn Mạc kia!
Vũ đại lão hổ nói người ta là chuyện hai người, y chớ xen vào việc của người khác…
Hứa Tư Văn chạy đi tìm Vũ Khánh Cương, y muốn hỏi một chút, Bách Lý Hãn Mạc kia là tình huống thế nào…
“Anh chỉ biết đó là một người có năng lực đặc biệt thâm trầm, mặc dù nói không có giao tiếp gì nhiều, có điều con người vẫn rất đáng tin, vợ à, sao em lại hỏi thăm hắn làm gì?”
“Lần trước không phải anh nói, hắn với Trương Lam Hà là chuyện hai người sao? Có điều tại sao em lại không biết?” Trước kia Hứa Tư Văn đã nhìn ra, nhưng tiến triển có phải là quá nhanh không? Y nhớ tới hắn ta mới quen biết Bách Lý Hãn Mạc mấy ngày đâu chứ? Mà lại bắt cóc học trưởng.
Tuy rằng chỉ số EQ của Trương Lam Hà tuyệt đối là dưới trục hoành (là số âm á), nhưng cũng không rớt đáy cốc thảm như vậy đi? Rơi vào tay sớm như vậy, hắn đã sớm không giống bản thân hắn nữa rồi.
“Khụ khụ!” Vũ Khánh Cương ho khan hai cái: “Chuyện em không biết nhiều lắm đấy, học trưởng kia của em á, kỳ thực con người cũng rất sáng sủa, xứng với Bách Lý Hãn Mạc bao nhiêu chứ! Em lo cái gì mà lo. Nếu như muốn biết nha, có thời gian liền tìm hắn nói chuyện phiếm đi.”
“Hắn lập tức đến công ty, vậy em chờ một lát trực tiếp đi hỏi hắn là được.” Hứa Tư Văn rót một ly nước nóng cho Vũ Khánh Cương: “Uống chút rồi ngủ đi, môi anh đều khô rồi.”
Theo lý mà nói thì khí hậu phía nam ướt át, hẳn là sẽ không khiến cơ thể người thiếu nước mới phải, nhưng miệng Vũ Khánh Cương chính là không thích ứng, miệng lưỡi tróc hết cả da.
“Em hôn hôn là tốt rồi.” Vũ Khánh Cương lại bắt đầu làm nũng ăn vạ.
Mấy ngày nay hắn cũng không yên tĩnh, di chuyển khắp nơi, hắn cũng phải cảnh giác, thỏ cuống lên cũng cắn người đó, cũng không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được.
Quan tâm sẽ bị loạn, rõ ràng hết thảy đều ở trong kế hoạch, nhưng Vũ Khánh Cương vẫn là không tự chủ sốt ruột thượng hỏa.
“Bẹp!”
Hứa Tư Văn không chút nhăn nhó hôn một cái vô cùng vang dội: “Được, buổi tối ăn rau xanh, không cho ăn thịt cá nữa, anh ăn đến mức dinh dưỡng không đều rồi, em đi làm việc.”
Hứa Tư Văn gần như là hát ra luôn, đừng tưởng rằng giả bộ đáng thương y liền không nhìn ra, Vũ đại lão hổ là một tên không thịt không vui, trước đây có thời gian còn về đại viện Vũ gia, chị dâu Thúy Hoa nấu cơm cho hắn ăn, ít nhiều cũng là chay mặn phối hợp; nhưng sau khi đến nơi này, đặc biệt là mấy ngày nay, bởi vì nguyên nhân bận bịu, Vũ Khánh Cương cùng Hứa Tư Văn ăn cơm lâu như vậy, đều là thanh đạm làm chủ, hắn thèm thịt!
Vì vậy mấy ngày nay ăn uống chính là sáng cá chiều thịt, trưa hầm xương sườn, ăn thì ngon, nhưng không có rau xanh bổ sung vitamin, hắn có chút nóng, tốt rồi, môi ông chủ Vũ liền nứt da.
Trương Lam Hà thật sự đến rất nhanh, hắn ta gần như là vừa xuống xe liền chạy về phía cửa lớn, bộp bộp bộp vỗ cửa ầm ầm.
Nếu không phải bảo vệ biết Trương Lam Hà, rất có thể sẽ dùng vũ lực trục xuất hắn.
Tuy nhiên tài xế đưa hắn tới lại không đơn giản, cầm điện thoại lên gọi một dãy số, sau một phút cửa liền mở ra, Trương Lam Hà gần như là từ trong khe cửa chui vào, dạt chân ra liền chạy vào trong, mãi đến khi vào thang máy hắn mới cảm thấy mình lại thấy được ánh mặt trời rồi!
Hứa Tư Văn đang cùng mọi người thảo luận xây dựng mô-đun vận trình lần hai, một tiếng “rầm” vang lên, Trương Lam Hà liền vọt vào, ngay cả cánh cửa căn bản là không có tiếng cũng bị hắn làm ra động tĩnh không nhỏ.
“Trương tổng!” Đừng thấy nhóm nòng cốt bộ kỹ thuật không lớn không nhỏ với Hứa Tư Văn, nhưng bọn họ đối với Trương Lam Hà vẫn duy trì tôn kính và khoảng cách của cấp trên cấp dưới, chỉ sợ vị đồng học kiêm học trưởng hoặc học đệ này, nảy sinh ý nghĩ bất chợt liền bị ngốc.
Địa chỉ công ty bọn họ, là nỗi đau vĩnh viễn đi theo trong lòng bọn họ!
Cao ốc VT tòa nhà B tầng 50… gọi tắt là 250… Quá khiến người ta…
“Còn khách khí với tôi như vậy làm gì? Đều đi làm việc đi làm việc đi!” Trương Lam Hà xua tay đuổi bọn họ đi ra ngoài, chỉ để lại mình và Hứa Tư Văn.
“Học trưởng anh…” Hứa Tư Văn vừa định nói anh làm sao vậy?
Trương Lam Hà liền vẻ mặt đưa đám nắm tay Hứa Tư Văn không buông: “Tư Văn, anh đã gây họa rồi! Chọc phải họa lớn!”
“Làm sao vậy?” Hứa Tư Văn cũng kinh ngạc, Trương Lam Hà rất lạc quan, y vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng bất lực như vậy của Trương Lam Hà.
“Tay anh thúi! Lòng thông cảm cỏ dại lan tràn!” Trương Lam Hà quả thực muốn cho chính mình một tát.
“Câm miệng!” Hứa Tư Văn đau đầu nhức óc, vừa nãy y khẩn trương, nhưng nhìn thấy Trương Lam Hà lại bắt đầu động kinh, cảm thấy mặc dù có chuyện, vậy cũng khẳng định không phải chuyện lớn gì, cho nên quát bảo Trương Lam Hà ngưng lại hành vi động kinh.
“Em không quan tâm anh!” Trương Lam Hà ủy khuất dừng động kinh, bĩu bĩu môi làm bộ đáng thương nhìn Hứa Tư Văn.
“Làm phiền anh trước tiên quan tâm quan tâm em, còn có cái công ty này, sau đó hãy động kinh, OK?” Hứa Tư Văn nói xong không chờ Trương Lam Hà phản ứng, trực tiếp rút ra một phần bản kế hoạch cho hắn: “Anh xem xem có thể thực hiện hay không?”
Gặp phải chuyện nghiêm túc, Trương Lam Hà dĩ nhiên là tạm thời bình thường cầm kế hoạch cẩn thận xem, hắn xem rất chăm chú, Hứa Tư Văn thỉnh thoảng giải đáp cho hắn một chút, một ít thuật ngữ chuyên dụng hắn nghe không hiểu, thế nhưng bình thường liên quan tới chương trình máy tính hắn vẫn có thể có ấn tượng, lúc Hứa Tư Văn giảng giải cố hết sức nhân nhượng hắn.
“Em là có tính toán gì?” Trương Lam Hà thả bản kế hoạch xuống, mỗi bên một tay thủ sẵn cái bàn nhìn Hứa Tư Văn, lúc hắn tự hỏi chuyện nghiêm túc sẽ có cái động tác nhỏ này.
“Tuyên bố tin tức, xin bản quyền, sau đó tiến hành bản mẫu lần hai, không phải Trang Sĩ Nhân nói luận văn kia là của hắn sao? Lúc đó tốt nhất là hắn có thể nuốt xuống cơn giận này, không thì, nếu hắn nhất định muốn tố tụng chúng ta vi phạm quyền tài sản, lúc ấy chính là giờ chết của hắn!”
“Em có chắc tại chỗ vạch trần hắn không?”
“Có, chỉ cần hắn ra mặt, hắn liền xong!”
“Vậy hắn thật sự có thể ra mặt à? Lỡ như hắn thuộc rùa rúc cổ làm sao giờ? Rụt đầu lại hắn liền chui vào trong bùn ẩn nấp không động đậy, cơn giận này liền đến phiên chúng ta nuốt.”
“Cương tử bên kia tạo áp lực cho hắn!” Hứa Tư Văn thu hồi bản kế hoạch cầm ở trong tay cười không có ý tốt: “Hơn nữa ba năm hắn ở nước ngoài cũng không phải đơn thuần du học mà ngược lại hắn là một nhân tài, đem luận văn lợi dụng đến triệt để, vô duyên vô cớ liền kết nối cho mình một số lớn tài trợ cùng nhân mạch, chỉ là, lời nói dối chính là lời nói dối, hắn cho rằng hắn là Ác-si-mét, kỳ thực hắn chỉ là cái gối thêu hoa mà thôi.”
“Không lấy ra nổi vật có giá trị, mấy tài trợ đó lại cũng không phải người hiền lành, nếu vẫn không thể xuất hiện thứ hoàn hảo mà hắn nói, nhưng lỡ như người sáng lập là hắn không thể lấy ra thành quả, mà ở công ty khác lại phát hành thứ này, anh nói xem, hắn làm sao giải thích với những người kia chứ?” Cứ như vậy, Trang Sĩ Nhân dù không phải là lừa dối thì cũng thành lừa dối bọn họ, huống hồ chỉ cần sự tình vừa xảy ra nhất định sẽ có người đi thăm dò chứng minh, trong trường học, Hứa gia tập, lão Trang thôn, chỗ nào cũng có thể điều tra được một ít thứ hữu dụng.
“Hắn nghiên cứu lâu như vậy, cũng không thể mò ra đường đi sao?” Trương Lam Hà cũng là làm IT lập nghiệp, dựa theo ánh mắt của hắn đến xem, tuy rằng không thể nói chương trình đều là một trận trăm thông, nhưng trên thị trường gần như đại khái giống nhau, sao Trang Sĩ Nhân đã nhiều năm như vậy, còn không nhìn ra ngọ mão dậu chứ? “Năm đó em có một thói quen nhỏ, ngoại trừ chính em, không có ai biết cả.” Hứa Tư Văn len lén nháy mắt với Trương Lam Hà: “Có một ít từ ngữ chuyên dụng, lúc làm bản nháp, liền thích dùng chữ cái thay thế, một chữ α3 đầu tiên, có nghĩa là mạng tam liên*, nhưng mà một chữ α3 kế tiếp, ý nghĩa lại không còn là mạng tam liên nữa, mà là thứ khác, có lẽ là dữ liệu mẫu, có lẽ là một đoạn ngôn ngữ lập trình; anh đoán xem, khi xuất hiện chữ α3 thứ ba, vậy liền đại biểu cho cái gì?” Thuật ngữ máy tính vốn tối nghĩa khó hiểu, ngoại trừ người tinh thông, còn lại vừa nhìn liền choáng váng đầu, huống chi, từ ngữ giống nhau nhưng giải thích lại không giống, cách thức cũng khác biệt, huống chi, Hứa Tư Văn chỉ viết ý nghĩa của chữ α đầu tiên, α sau đó có nghĩa là gì y căn bản là không có viết ra!
*Mạng tam liên (tam liên võng lạc): là mạng internet, mạng điện thoại, mạng tương tác.
Bởi vì tự y biết là cái gì là được rồi, không cần lãng phí thời gian đi viết một chuỗi chữ cái kia ra, một cái đầu tiên thay thế là được rồi!
Năm đó để có thể dành ra thời gian ở chung với Trang Sĩ Nhân, Hứa Tư Văn chính là lên mười hai vạn phần tinh thần, có thể tiết kiệm thì tuyệt đối sẽ bỏ đi!
Nhưng mà không ai nghĩ tới, bởi thế mà để lại cho Hứa Tư Văn một công cụ trả thù sắc bén như vậy.
Tại sao Trang Sĩ Nhân luôn không thực nghiệm thành công, nghiên cứu không ra?
Đó là vì gã căn bản không biết, Hứa Tư Văn nói và ghi chép giống nhau, nhưng thao tác thực tế thì lại không giống!
Trương Lam Hà không nghĩ tới Hứa Tư Văn còn có chiêu này, vẫn giữ đến bây giờ y mới nói, không chỉ bội phục giơ ngón tay cái lên tán thưởng Hứa Tư Văn: “Thằng nhóc em được lắm! Thật là biết nhẫn nại! Lần này Trang Sĩ Nhân không thể không bị em đào hầm chôn sống rồi!”
Hết chương 92
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT