*Ngôn ngữ Đông Bắc, chỉ khối xương độc lập nằm ở chỗ tiếp giáp giữa xương đùi và xương cẳng chân ở chi sau của heo, bò, ngựa.
Hứa Tư Văn không trực tiếp về công ty, trước hết cùng Vũ Khánh Cương đến biệt thự bọn họ ở lúc trước, bên trong vẫn sạch sẽ như mới, xem ra là liên quan đến việc có người định kỳ quét dọn.
Dỡ đồ vật mang tới bỏ vào kho, đêm đó ở lại biệt thự, ngày hôm sau vừa rạng sáng, Vũ Khánh Cương liền mang theo Hứa Tư Văn đi thẳng đến cao ốc VT.
Thế nhưng sau khi đến cao ốc VT, Hứa Tư Văn há hốc mồm nhìn hết thảy trước mắt, một hồi lâu không nói lời nào.
Nửa tháng trước y chỉ ở trên lầu bế quan, căn bản là không có xuống dưới, những người còn lại đều không khác mấy, dù sao thì trong phòng làm việc Vũ Khánh Cương đều bày một cái giường nghỉ ngơi cho bọn họ, mọi người thừa thế xông lên hoàn thành bước đầu mới hoàn toàn thở ra một hơi, ai cũng chưa từng xuống dưới, từ hơn bốn mươi tầng nhìn xuống, phía dưới không nói người, xe cũng nhỏ như đồ chơi vậy, chỉ biết chính diện có tường vây quanh, cơ mà đó cũng là chuyện thường, thế nhưng không biết tường vây này cũng có phân biệt nha!
“Đây là tường hả? Hay là kiến trúc ngục giam vậy? Phòng giam cũng không cao như vậy đi?” Hứa Tư Văn khép cái cằm rớt xuống lại, ngày đó lúc y rời đi, là trong mộng bị ôm ra, căn bản không nhìn thấy bên ngoài là tình trạng thế nào.
Lúc này tốt rồi, kinh ngạc đến cằm đều rơi xuống đất, còn phải tự mình nhặt lên gắn lại trước.
“Thế này rất tốt, ngoại trừ chim chóc, ai cũng không dễ dàng tiến vào!” Vũ Khánh Cương rất có tin tưởng đối với cái trò này của mình.
“Dưới đất thì sao?” Hứa Tư Văn không phục.
“Nền tường sâu một trượng rộng bốn thước.” (1 trượng = 3,33 nm ; 1 thước = 33,33 cm) Ý tứ rất rõ ràng, như vậy nếu còn có người đào địa đạo xuyên vào bên trong, e là còn phải phí một phen sức lực.
“Nếu như vậy cũng có thể chui vào, chính là Vương Bát cật xứng đà thiết liễu tâm*, cái gì cũng không ngăn được chui vào bên trong. Còn không thì thả người vào, anh lại đóng cửa đánh chó.”
*Vương Bát cật xứng đà, thiết liễu tâm (Vương Bát ăn quả cân, tim thành sắt): quả cân làm bằng sắt, nuốt vào bụng giống như có thêm một quả tim sắt. Hình dung hạ quyết tâm tuyệt đối không thay đổi chủ ý.
“Làm thành như vậy không thành vấn đề sao?” Hứa Tư Văn cảm thấy y không thể nào hiểu được hành động này của Vũ Khánh Cương, hừm, có khả năng Đông Bắc bên kia cũng là phương thức như thế nhỉ?
Nhớ tới vị trí tổng bộ Đông Bắc Hổ, cũng là như thế này, ừm, so với hiện tại y nhìn thấy còn nghiêm trọng hơn chút, y cho rằng chỉ có tổng bộ là như vậy chứ…
“Không có chuyện gì, anh nói cho em biết, em không biết đó, chỉ hai tuần nhóm em ngồi xổm ở trên kia thôi, đã có bao nhiêu người tới tới lui lui muốn chạy vào trong, kết quả tất cả đều nghẹn trở về, tường này rất hữu dụng!”
Hứa Tư Văn thật muốn không để ý hết thảy trước tiên liếc một cái!
Đừng thấy biện pháp hơi quê mùa, nhưng thật sự là dùng tốt đó!
“Tư Văn?” Bên cạnh có một người nhảy ra, tốc độ rất nhanh.
Có điều không nhanh hơn ông chủ Vũ, hắn trực tiếp đứng ở trước người vợ, thân thể bự như một ngọn núi ngăn ở giữa người đến và vợ.
“Mày làm gì đó?” Ông chủ Vũ trợn lên giận dữ nhìn người đến, khẩu khí không tốt thái độ cực kỳ kém, bàn chân chống đất cơ thể hơi nghiêng về phía trước, tư thế chuẩn bị ra tay đánh người bất cứ lúc nào.
“Tôi tìm Tư Văn, vị tiên sinh này, mời anh nhường ra một chút được chứ?” Kỳ thực Trang Sĩ Nhân rất muốn đôi co với ông chủ Vũ, cơ mà không có sức, không dám cứng rắn.
“Cương tử, anh tránh ra, ngược lại em muốn nghe một chút, Trang tiên sinh muốn cùng em nói cái gì?” Hứa Tư Văn đẩy Vũ Khánh Cương ra, lạnh lùng nhìn Trang Sĩ Nhân, tựa như nhìn một người xa lạ, trong mắt không hề có một chút gợn sóng.
Tuy rằng Vũ Khánh Cương bị vợ kéo ra, cũng không thật sự ngốc nghếch tránh ra, mà là nửa bảo hộ ở bên người Hứa Tư Văn, bảo đảm nếu như có tình huống đột phát, trước tiên có thể bảo vệ được vợ, thứ hai là có thời gian xử Trang Sĩ Nhân.
“Tư Văn, chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện, được không?” Trang Sĩ Nhân không nghĩ tới Hứa Tư Văn muốn cùng gã đứng ở cửa lớn này nói chuyện.
Đây là đâu chứ?
Đây là cửa lớn ông chủ Vũ làm ra, phòng bảo vệ ở hai bên có bốn nhân viên an ninh thường trực vừa nhìn liền biết không dễ chọc, ánh mắt như dao nhìn chằm chằm mỗi một người tới gần cửa lớn, đặc biệt là sau khi nhìn thấy dáng vẻ không khách khí của ông chủ Vũ đối với Trang Sĩ Nhân, càng hung ác hơn rất nhiều, bây giờ Trang Sĩ Nhân có thể đứng mà không run cầm cập, cũng đã là can đảm lắm rồi.
“Muốn nói hay không, anh xem mà làm, nếu không chờ sau khi anh thích ứng với nơi này, rồi chúng ta lại ngẫu nhiên gặp nhỉ?” Lời Hứa Tư Văn khiến sắc mặt Trang Sĩ Nhân trắng nhợt.
Mà người nói là Hứa Tư Văn thì sau khi nói xong lại sửng sốt, sau đó ảo não trừng Vũ Khánh Cương một cái, ở với con hổ Đông Bắc này lâu, ngay cả y cũng độc miệng luôn, mất phong độ quân tử rồi, không được không được!
Vũ Khánh Cương nhìn Trang Sĩ Nhân, lại nhìn nhìn vợ, mồm há to ra cũng có thể nhìn thấy răng cùng luôn rồi!
Vợ mắng người cũng không nói lời thô tục!
“Tư Văn, em thật sự tuyệt tình như vậy sao?” Trang Sĩ Nhân không tin, không phải nói, mối tình đầu là khó quên nhất sao? Hứa Tư Văn sao lại trở nên mau quên như vậy?
“A phi!” Vũ Khánh Cương tức giận từng ngụm từng ngụm nước liền phun ra ngoài: “Mày kể chuyện với ai vậy hả? Dám làm càn nói bậy một cái thử xem? Đánh không chết mày sao!”
Trang Sĩ Nhân bị mắng mặt lại trắng một phần, cho dù không quá hiểu lời ông chủ Vũ là có ý gì, nhưng có thể khẳng định là, ông chủ Vũ nổi giận, hơn nữa là rất tức giận, mắt thấy liền muốn động thủ!
“Cương tử, không cần để ý đến hắn, Trang Sĩ Nhân, chúng ta chờ xem!” Hứa Tư Văn vốn muốn tuyên chiến với Trang Sĩ Nhân, nhưng mắt thấy tư thế ông chủ Vũ liền muốn nổ tung, chỉ lo hắn không nhịn được thật sự làm gì Trang Sĩ Nhân thì lại phiền toái.
Trang Sĩ Nhân có chết hay không không đáng kể, nhưng Vũ Khánh Cương lại không thể xảy ra chuyện gì, cường long không áp được địa đầu xà, hắn là một người đầu tư ở tỉnh ngoài tới, gót chân còn chưa đứng vững đâu, liền xảy ra chuyện, còn là tại cửa nhà mình, không thể thiếu người muốn ức hiếp, cũng sẽ có rất nhiều chuyện theo nhau mà tới.
Hứa Tư Văn biết Vũ Khánh Cương có thể gây sức ép, nhưng mà Hứa Tư Văn không muốn Vũ Khánh Cương vì một người như Trang Sĩ Nhân mà bị phiền phức quấn thân, không đáng.
Kéo Vũ Khánh Cương đi vào trong, xe đã có người lái vào tốt như vậy, không cần tự mình động thủ, trước hết vẫn là khai thông cho Vũ Khánh Cương quan trọng, không thì cái tên này bùng phát lên, Trang Sĩ Nhân hẳn phải kéo vào phòng cấp cứu ở bệnh viện luôn!
“Tư Văn! Tư Văn… Anh…!” Trang Sĩ Nhân còn muốn nói điều gì đó, nhưng Hứa Tư Văn không cho gã cơ hội này.
Trong lòng Trang Sĩ Nhân thực sự là lửa lan đến tận nhà.
Gã biết được Hứa Tư Văn đang bắt tay chỉnh lý nội dung luận văn năm đó, triệu hồi nhóm nghiên cứu phát minh của y, liên tiếp nửa tháng đều giam mình cùng một chỗ.
Trong lúc đó, mới đầu khi gã rời khỏi nơi này, liền đến tập đoàn Ngải thị, vẽ ra một cái bánh thật lớn treo trước mặt lão hồ ly Ngải tổng kia, lại có Alice ở bên cạnh khóc lóc kêu gào đóng vai oan ức, đòi lẽ phải, rốt cuộc nói được Ngải tổng ra tay.
Ai biết Ngải tổng vận dụng rất nhiều quan hệ đi thăm dò, nhưng mà sau khi tra xong, lão lại do dự không quyết định.
Thân phận của Vũ Khánh Cương là một bí mật, đây không phải là thủ đoạn của người Vũ gia, mà bởi vì lịch sử làm giàu thần kỳ của Vũ gia, cùng với mỗi lần Vũ gia có yêu cầu, đều là không nói hai lời để lợi ích cho địa phương, tạo điều kiện dễ dàng không ít, làm quan cũng không phải đều là lãnh huyết lãnh tâm, người ta thành thật không gây sự, còn không cho bọn họ thêm phiền phức, ngược lại bởi vì Vũ gia đem tiền lấy được đều đầu tư vào Đông Bắc, kéo lên cả Đông Châu, liên quan cũng có thể nói là thay chính phủ bớt đi chút phí dụng khai phá.
Bởi vậy không ít người thăng quan, tất cả mọi người nhớ kỹ món nợ này, Vũ gia thành thật như thế, ai không muốn che che chở chở một chút chứ?
Kết quả liên thủ lại, chính là thân phận của ông chủ Vũ, thậm chí là tư liệu của tập đoàn tài chính Đông Bắc Hổ, đều bị liệt vào cơ mật cấp hai, chỉ biết là có tập đoàn tài chính Đông Bắc Hổ, chỉ biết là có ông chủ Vũ, nhưng ai cũng chưa từng thấy Vũ Khánh Cương đại biểu cho tài lực của Đông Bắc Hổ có mặt ở hoạt động công khai.
Người khác chỉ biết mờ mịt, nhưng lão hồ ly Ada này lại nhìn ra nước bên trong, sợ là không nông được.
Thương nghiệp như vậy, sau lưng khẳng định có chính khách chống đỡ, phía trên có người, chỉ không biết là lai lịch thế nào…
Ada cũng giống như người ngoài, lịch sử làm giàu của Vũ gia dưới cái nhìn của bọn họ chỉ là một thủ đoạn che giấu thất bại mà thôi, thật sự như vậy, thì đã sớm phát tài phát đến chết rồi được chứ.
Không bắt được bất kỳ tư liệu nào, chỉ có thể dựa vào suy đoán thân phận Vũ Khánh Cương, Ada thật sự không muốn chọc đến cái phiền phức rất có thể là phiền toái lớn này.
Trang Sĩ Nhân vừa thấy cáo già muốn lui, liền bắt đầu dao động Ada, đem thứ nhắc tới trong luận văn khen lại khen, bởi vì gã ở nước ngoài quả thật cũng là vì cái này mà được quan tâm rất kỹ càng, Ada cũng biết thứ này làm xong, thực sự là một vốn bốn lời lưu danh thiên cổ.
Thương nhân lãi nặng, Ada luôn mãi cân nhắc, cuối cùng vẫn là gật đầu đáp ứng hỗ trợ.
Nhưng mà chờ lúc bọn họ muốn hạ thủ, lại phát hiện không hạ thủ được rồi!
Toàn bộ cao ốc VT thành lò luyện đan của lão quân, nước tát không lọt hỏa thiêu không ra, ngay cả khói cũng không xì, một đám người tất cả đều đến từ công ty kiến trúc Đông Bắc Hổ.
Một người ngoài cũng không cần!
Ngay cả mấy thứ gạo thịt đồ ăn này, cũng vận chuyển bằng máy bay từ Đông Bắc thị.
Bên cạnh còn dựng lên một bức tường như vậy, muốn nửa đêm chạy vào cũng không thể!
Hết cách rồi, phái người canh giữ ở cửa lớn bao nhiêu ngày, thật vất vả nghe nói Hứa Tư Văn đi ra, nhưng cái xe kia của Vũ Khánh Cương cũng không phải ai muốn liền có thể theo kịp đâu! Bạn đang
Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là gã tự mình đến, ngồi trong xe chờ ở cửa ba ngày ba đêm, lúc này mới chờ được Hứa Tư Văn xuất hiện, cũng may là Hứa Tư Văn xuống xe ở ngoài cửa, bằng không gã muốn nói hai câu này, cũng không thể.
Nhưng mà lời còn chưa nói được vài câu, người thì ngược lại đắc tội được một, người ta không nói hai lời, trực tiếp phất tay áo rời đi!
Gã làm sao bây giờ?
Bên ngoài Trang Sĩ Nhân gấp gáp xoay quanh như ruồi mất đầu, trong cao ốc VT, Vũ Khánh Cương kéo kéo cái mặt xỏ giầy, hồng hộc hồng hộc thở mạnh.
“Đừng tức giận mà! Tức giận hại đến thân thể, vì một người như vậy, không đáng biết bao nhiêu!” Hứa Tư Văn liên tiếp vuốt lông cho hắn.
“Đồ hèn đó quá khinh người!” Vũ Khánh Cương giận Trang Sĩ Nhân ngạo mạn với Tư Văn, hắn thật muốn đánh chết gã.
Còn có mặt mũi xuất hiện ở trước mặt vợ nữa chứ, thực sự là ngựa không biết mặt dài!
“Bây giờ là hắn sốt ruột, chúng ta cũng không thể gấp, đừng nóng giận mà!” Hứa Tư Văn lại rót nước lại vuốt lưng, phục vụ Vũ Khánh Cương như đại gia vậy.
Người này bộc phát tính tình lên thật là dọa người mà!
Vừa nãy Hứa Tư Văn gấp gáp kéo hắn đi như vậy, là bởi vì Hứa Tư Văn thấy được sát khí tàn nhẫn trong mắt Vũ Khánh Cương, Vũ Khánh Cương là thật sự muốn xử lý Trang Sĩ Nhân.
“Vợ à, nếu không chỉnh hắn đến dát lạp ha cũng bẻ ngược lại, anh cùng họ với hắn!” Vũ Khánh Cương thở phì phò vươn tay ôm chặt Hứa Tư Văn.
Vợ là của hắn, ai dám ngạo mạn với vợ hắn, hắn liền nổi giận với người đó!
“Ừ!” Hứa Tư Văn sờ sờ đầu to của Vũ Khánh Cương, trong lòng suy nghĩ nói sang chuyện khác: “Cương tử à, cái đó, dát lạp ha là có ý gì?”
Vũ Khánh Cương: “…!”
Hết chương 91
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT