“Em nói cái gì?” Anh hai Vũ gia với chị dâu Thúy Hoa ngoáy ngoáy lỗ tai, cho rằng mình nghe nhầm, Cương tử nói đối tượng hắn chọn trúng là ai?
“Em thích chính là Hứa Tư Văn, hôm qua ngủ với em ấy, thế nhưng hôm nay em ấy thừa dịp em ra ngoài mua thuốc, mang theo đồ đạc trốn mất, em muốn đi tóm vợ trở về, nếu em đã nhận định một người, thì phải xem là chuyện nghiêm túc mà làm, lễ hỏi không thể thiếu, nhà bọn họ bên kia nhiều quy củ, là đồng ý hay là phản đối, mọi người nhìn mà làm đi!” Nói xong xoay người lên lầu, hắn cần phải đi bổ sung giấc ngủ, trước khi sắp ngủ, gọi điện thoại cho bọn Ngụy Diên, Ngụy Diên bên kia liền bận đến long trời lở đất, bên này đầu ông chủ Vũ vừa dính gối liền ngủ, con người hắn không phải hời hợt, mà là chắc chắn đoạt vợ về được, cho nên hiện tại phải nghỉ ngơi dưỡng sức, mới có sức lực làm việc.
Vũ Khánh Cương không chút áp lực ngủ đến no giấc, cơ mà anh hai Vũ gia với chị dâu Thúy Hoa một đêm không ngủ, anh hai Vũ gia hút thuốc cả đêm, chị dâu Thúy Hoa lau nước mắt cả đêm.
Ngày hôm sau vừa rạng sáng ông chủ Vũ đã đi xuống lầu, kỳ thực hắn dậy đã trễ rồi, Vũ gia vẫn luôn duy trì thời gian làm việc và nghỉ ngơi trước kia, ông chủ Vũ cố ý dậy muộn, là muốn cho những người trong nhà chút thời gian chuẩn bị.
Lần này trong phòng khách chỉ có một mình anh hai Vũ gia, toàn bộ người khác đều không thấy.
“Anh.”
“Ngồi.”
“Ừm.”
Hai anh em ngồi đối diện nhau, nhìn nhau không nói gì.
“Em à, mày thật sự không thể sửa đổi sao?” Anh hai Vũ gia tìm kiếm nửa ngày, vẫn là đốt một điếu thuốc, hút nửa hơi xong mới mở miệng, nói còn rất uyển chuyển, chỉ sợ kích thích đến thằng em mình.
“Anh, em không phải người thích nam nhân, nhưng em thích em ấy.” Vũ Khánh Cương không đổi giọng, vẫn kiên trì người mình thích chính là Hứa Tư Văn.
“Nhưng mà cậu ta là một nam nhân đó! Sau đó ai nối dõi tông đường cho mày? Mày muốn tuyệt hậu sao? Vũ gia chúng ta chỉ có hai anh em chúng ta, ngày sau xuống đất, tao làm sao ăn nói với cha mẹ? Anh em đang tốt đẹp lại thành tuyệt hậu, chết rồi ngay cả người quét mộ phần đốt vàng mã cũng không có.” Anh hai Vũ gia nói nói mắt cũng đỏ, anh là anh trai cũng như cha, một phen nuôi lớn Vũ Khánh Cương, cha mẹ trước khi lâm chung không yên lòng nhất chính là đứa trẻ này, thằng em không chịu thua kém người làm anh như anh cũng tự hào, bây giờ gia nghiệp trong nhà to như vậy dù anh có chết cũng nhắm mắt, chỉ có việc kết hôn của thằng em, là cái xương mắc trong cổ họng, là con dao đâm trong lòng!
Muốn nói Hứa Tư Văn thì anh cũng từng gặp, người ta vừa nhìn chính là người tốt bốn có có văn hóa có giáo dưỡng có nội hàm có khí chất, cùng loại người chân đất như nhà mình chính là hai loại khác nhau, tới nhà ăn tết cũng là bởi vì công tác, người ta về rồi sẽ không trở lại.
Muốn hỏi anh hai Vũ gia rằng Hứa Tư Văn có tốt không?
Tốt!
Rất tốt!
Phối với thằng em nhà mình chính là mộ tổ tỏa khói xanh.
Nhưng dù có tốt hơn, thì cũng là một nam nhân!
“Dù cậu ta là một phụ nữ đã ly dị kết hôn lần hai, ha! Cho dù là một quả phụ khắc chồng, anh cũng chịu! Nhưng cậu ta không phải!” Anh hai Vũ gia gần như là khuyên nhủ tận tình.
“Kết hôn với nữ nhân có gì tốt?” Vũ Khánh Cương cũng rất nghiêm túc đàm luận với anh hắn: “Anh, mấy bà già kia anh không phải chưa từng thấy qua, mấy năm nay em gặp đối tượng còn ít sao? Không một trăm cũng có tám mươi người đi? Nhưng anh xem xem đó đều là cái dạng gì chứ? Từng người từng người nếu không phải vô lễ bất kính với hai người thì chính là bới lông tìm vết, còn không thì là tính kế tính tới tính lui với của cải của chúng ta, điều kiện đầu tiên khi em tìm đối tượng chính là phải thật lòng thật dạ xem mọi người là người một nhà, chứ không phải dốc sức bỏ vào túi mình, xem thường dân quê cũng đừng gả vào cửa nhà nông gia!” Vũ Khánh Cương bắt đầu thuyết phục anh hắn: “Lại nhìn Hứa Tư Văn, đều ngủ cùng trên một cái giường, mà chuyện gì cũng không phát sinh! Em ngủ với em ấy, em ấy thừa dịp em không có ở đó, thu dọn đồ đạc liền trốn mất biệt, một chút cũng không có ý tứ quấn lấy, ngay cả dọa dẫm lấy một khoản tiền cũng không, anh suy nghĩ một chút, cái này có thể giống với mấy bà già kia hả.”
Anh hai Vũ gia vừa nghĩ, em trai nói cũng rất có đạo lý…”Anh cùng chị dâu nửa đời qua không dễ, chẳng lẽ làm em lại đem một phá gia tinh về để náo động làm cả nhà không hài lòng mới là tốt sao?” Anh hai Vũ gia suy nghĩ, không tốt!
Cái tính tình như pháo nổ của bà vợ nhà mình, hai ngày không đánh nhau ba ngày ngứa ngáy… “Em tung hỏa mù cái gì?” Chị dâu Thúy Hoa từ trong phòng mở cửa nhảy ra, một tát liền đập lên đầu to của ông chủ Vũ. “Đương gia anh đừng để bị xoay vòng! Nói một ngàn một vạn, thì đó vẫn là một nam nhân!” Chị dâu Thúy Hoa lại thông minh hơn so với anh hai Vũ gia, lập tức xem thấu trò xiếc của ông chủ Vũ, đây là muốn đem anh hai Vũ gia xoay vòng lừa gạt tiện cho hắn hạ thủ đây mà!
Anh hai Vũ gia nhìn chằm chằm Vũ Khánh Cương, thiếu chút nữa liền bị thằng nhóc thúi này làm cho mơ hồ! “Cương tử, em nói thật với chị dâu, em cũng đã ba mươi rồi, vẫn luôn không tìm đối tượng, có phải là, có phải là thích con trai hay không?” Viền mắt chị dâu Thúy Hoa hồng hồng, bọng mắt cũng rất lớn, dáng vẻ thoạt nhìn chính là cả đêm không ngủ còn hung hăng khóc qua.
Kỳ thật Vũ Khánh Cương rất muốn mở miệng phản bác, có điều nhìn thấy dáng vẻ của anh hai chị hai, hắn rất thông minh giữ vững im lặng.
“Cái gì?” Anh hai Vũ gia run tay một cái, khói bụi trên tàn thuốc đều rơi xuống, khiếp sợ nhìn Vũ Khánh Cương: “Cương tử mày, mày…?”
“Dù sao thì em chỉ thích Hứa Tư Văn, đời này là em ấy, không đổi người.” Vũ Khánh Cương bày ra tư thế lợn chết không sợ nước sôi.
Dưới cái nhìn của anh hai Vũ gia cùng chị dâu Thúy Hoa, đây chính là tình tiết không có biện pháp, ăn vạ, chơi xấu!
Từ nhỏ đã như vậy, tính tình bướng bỉnh, chính là đụng phải tường nam cũng không quay đầu lại. “Hai nam nhân sau này làm sao? Già rồi ai hầu hạ? Ngày sau gia nghiệp ai tới kế thừa?”
“Hai nam thì sao?” Vũ Khánh Cương không để ý cái này: “Vũ gia cũng không phải tuyệt hậu, không phải còn có ba đứa cháu trai sao? Cho em một đứa để dưỡng lão, còn lại hai đứa đủ cho hai người dưỡng lão đưa ma. Lại nói, nhà em không phải nhà chúng ta sao?”
“Cháu trai với con trai có thể giống nhau sao?” Chị dâu Thúy Hoa chỉ thiếu vỗ cạnh giường đất. “Sao không giống? Em thấy giống nhau!” Vũ Khánh Cương ngửa cổ biện giải.
Vòng đàm phán thứ nhất, thế hoà.
Vũ Khánh Cương ở phòng khách phạt ngồi, anh hai Vũ gia cùng chị dâu Thúy Hoa vào trong phòng, Vũ Khánh Cương nhìn bóng lưng hai người bọn họ, trong lòng cũng rất khó chịu, hai người tựa như trong một đêm già đi mười tuổi.
“Cái này làm sao đây, Cương tử là quyết tâm muốn sống cùng kỹ thuật viên Hứa, khuyên thế nào cũng không nghe lọt!” Anh hai Vũ gia ngồi chồm hổm trên đất liên tiếp hút thuốc, mấy cái liền hút hết một điếu thuốc. “Là lỗi của em!” Chị dâu Thúy Hoa ngồi ở đầu giường gần lò sưởi lau nước mắt: “Thật xin lỗi giao phó của cha mẹ năm đó, đem đứa trẻ thật tốt biến thành như bây giờ, muốn tìm một nam nhân sống đến hết đời!”
“Sao lại là em sai hả?” Anh hai Vũ gia vừa thấy chị dâu Thúy Hoa khóc anh liền run chân, đến gần vụng về lau nước mắt cho người bạn già: “Thằng út từ nhỏ đã có chính kiến, không thì cũng sẽ không kiếm được gia nghiệp lớn như vậy, nó nhất định phải chạy đến hết một đường, ai cũng kéo không được cũng cản không xong, chờ xuống đất, anh nói với cha mẹ, không trách em!”
“Cương tử từ nhỏ đã không hưởng được phúc phần gì, lớn hơn thì liều chết mệt sống kiếm tiền, ngược lại khiến nhà chúng ta trải qua những ngày tốt đẹp, khi còn bé nó thông minh như vậy, là chúng ta nghèo, nuôi không nổi nó, học cũng không xong, hiện tại ngày qua tốt đẹp, thằng nhóc đã mong muốn như vậy… haiz haiz… đương gia, chúng ta tác thành cho thằng nhóc đi!” Hai người hơn năm mươi tuổi ôm đầu khóc rống, Vũ Khánh Cương ngoài cửa dựa tường, nghe tiếng khóc trong phòng cũng đỏ cả vành mắt, hắn không hối hận, biết rõ người trong nhà sẽ khó chịu, nhưng mà hắn cũng không buông Hứa Tư Văn ra, đời này, đều không buông ra.
Lúc người kia vừa ra khỏi sân bay liền run rẩy…
Lúc người kia hướng về phía hắn cười xinh đẹp như vậy…
Lúc người kia mặc vào áo khoác lông hắn mua…
Lúc người kia cảm mạo nằm viện còn ồn ào…
Lúc người kia đang ngủ còn cau mày…
Lúc người kia say rồi lại không tiếng động rơi lệ…
Lúc người kia chảy nước mắt lại hôn hắn…
Lúc hắn biết tất cả những chuyện của người kia…
“Được!” Anh hai Vũ gia cắn răng một cái: “Cho thằng tư làm con nuôi của nó, sau này dưỡng lão đưa ma cho hai người tụi nó, dám không hiếu thuận với hai người thằng út, ông liền roi da ngâm nước lạnh dùng sức đánh!”
“Chuyện con nuôi trước hết từ từ.” Chị dâu Thúy Hoa cũng lau nước mắt một phen: “Vừa nãy không phải Cương tử nói, kỹ thuật viên Hứa đi rồi sao? Trước tiên cần phải đoạt người về chứ! Em thấy nha, tám phần mười là bên kia còn phải dằn vặt một hồi, Cương tử muốn dẫn người trở về cũng không dễ dàng đâu.”
“Nó cũng đã ngủ với người ta rồi, còn muốn thế nào? Không mang người về được thì nó cũng khỏi trở về đi!” Anh hai Vũ gia là một người thành thật có lòng trách nhiệm cực mạnh, người thành thật đều nhận thức lý lẽ cứng nhắc, cảm thấy mặc kệ đối phương là nam hay nữ, nếu đã xảy ra quan hệ với người ta, thì phải chịu trách nhiệm. “Cương tử cũng đã ba mươi, có thể nghẹn đến bây giờ đã không tệ rồi! Anh kêu cái gì mà kêu! Nếu như nó còn có thể nhịn được, em cũng phải bắt nó đi xem bác sĩ rồi!” Chị dâu Thúy Hoa bất mãn trừng Vũ Quốc Cương một cái, đứng dậy tìm kiếm trong tủ một trận.
Vũ Khánh Cương ngoài cửa đang rất thương cảm, kết quả đề tài trong phòng chuyển biến quá nhanh, bên này nước mắt hắn còn đang chứa trong mắt hổ đây này, miệng thì lại làm thế nào cũng không khống chế được nứt ra độ cong lớn nhất, gần như sắp cười đến tận mang tai luôn.
Chờ hai người đi ra, liền thấy ông chủ Vũ ngồi ở chỗ cũ không nhúc nhích, dáng vẻ cúi đầu ủ rũ.
Hai người lớn càng thêm mềm lòng.
Tính toán một chút, dù sao thì trong nhà cũng có ba đứa con trai mà. “Cương tử à, nếu mày cùng người ta tốt hơn, vậy thì mang người về nhà cho tốt, sau đó sinh sống, cũng đừng luôn tính tình bướng bỉnh, kỹ thuật viên Hứa là một người thật tốt đó! Theo mày chính là người ta thiệt thòi.” Anh hai Vũ gia vẫn cảm thấy trong hai người, là thằng em mình không xứng với kỹ thuật viên Hứa người ta, nhìn sao cũng thấy không xứng.
“Dạ.” Vũ Khánh Cương nặng nề gật đầu, dùng sức thật lớn, cái cổ chỉ thiếu chút nữa là gãy mất.
Ngửa mặt hai mắt bắn ra vui mừng nhìn anh hai Vũ gia, nhìn đến mức trong lòng anh hai Vũ gia cũng chua chua.
Vẫn là bạn già nói rất đúng, thằng út chỉ có ngần ấy mong muốn, thành toàn đi.
Hết chương 67
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT