Lúc Hứa Tư Văn tỉnh lại, đã là chạng vạng tối, trần nhà đập vào mắt không phải hình thức mình quen thuộc, chăn trên người cùng giường nằm cũng không phải là của mình, căn phòng thì càng là xa lạ.

“Tỉnh rồi?” Vũ Khánh Cương kéo cửa đi vào, trên tay bưng một cái bát, trong bát còn bốc hơi nóng.

Hứa Tư Văn muốn mở miệng nói chuyện, Vũ Khánh Cương lại đem bát đặt trên tủ đầu giường, nâng y dậy ôm vào trong ngực: “Trước hết đừng nói, uống ngụm nước nóng trước đã.”

Hứa Tư Văn biết nghe lời phải.

Canh gà nóng hôi hổi rất thanh đạm, thế nhưng mùi vị rất không tồi, sau khi Hứa Tư Văn uống xong, cảm giác khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều nóng hổi.

“Đây là đâu?”

“Địa bàn ở bên này của anh, vừa mua đến tay không quá ba ngày, cũng không tệ lắm.”

Vũ Khánh Cương đem bát ném lên tủ đầu giường, mình thì lột quần áo, chỉ mặc cái quần lót chui vào trong chăn, mò Hứa Tư Văn vào trong ngực ôm chặt.

Thân thể Vũ Khánh Cương nóng hầm hập, giống như lò sưởi hình người, Hứa Tư Văn không cần ôm liền tự giác cọ qua, sau khi bị người ta ôm lấy y cũng không giãy dụa, có lẽ là tâm ý tương thông, cũng vui vẻ cùng gắn bó dựa dẫm như vậy.

“Em muốn đến phòng vệ sinh!” Hứa Tư Văn vừa thư thái chút, liền có tình huống.

“Anh ôm em đi!” Vũ Khánh Cương cũng không mặc quần áo, dùng chăn quấn lấy Hứa Tư Văn cứ như vậy ôm người chui vào phòng vệ sinh.

Hứa Tư Văn xả nước, toàn thân sung huyết rửa sạch tay, lại bị ông chủ Vũ ôm về, toàn bộ quá trình, đều là chân không chạm đất!

“Anh không lạnh à?” Hai mắt Hứa Tư Văn nhìn xung quanh, chính là không nhìn Vũ Khánh Cương, ai bảo trên người Vũ Khánh Cương còn có vết cào của y chứ, tỏ rõ tình hình phát sinh giữa bọn họ mấy tiếng trước.

“Lạnh gì chứ? Trước khi tới liền gọi người sưởi ấm phòng, so với ở quê ấm áp hơn nhiều.” Vũ Khánh Cương lại chui vào trong chăn, túm Hứa Tư Văn lại.

Trên đất trải một tầng chăn mỏng, một tầng thảm lông rậm trải sàn, còn có da dê thuần trắng trải ở phía trên, loại bộ dạng này nếu Vũ Khánh Cương còn có thể cảm thấy lạnh, vậy thật đúng là gặp quỷ rồi!

Hai người vùi cùng một chỗ đầu dựa vào nhau, có một loại ấm áp và hạnh phúc thản nhiên truyền ra giữa hai người.

Vũ Khánh Cương còn biết vươn tay xoa bóp cho Hứa Tư Văn.

“Mấy cái này là ai dạy anh?” Hứa Tư Văn hưởng thụ rất thoải mái, có điều vừa mở miệng liền chọt trúng chỗ yếu của ông chủ Vũ.

“A… bọn tiểu Ngụy ra kế sách.” Vào lúc này Vũ Khánh Cương đặc biệt thành thật, Hứa Tư Văn hỏi cái gì hắn liền nói cái đó, một chút cũng không dối gạt.

Hứa Tư Văn càng thả lỏng, y chỉ biết lấy tính cách kia của ông chủ Vũ, tuyệt đối không phải loại người chu đáo, hắn là một người đàn ông Đông Bắc hào sảng, chứ không phải quý công tử ôn nhu từ vùng sông nước Giang Nam.

“Nói một chút về những chuyện không biết đi? Chuyện của em anh đều biết, nhưng của anh em còn chưa biết đâu.” Nhích lại gần bả vai Vũ Khánh Cương, Hứa Tư Văn hơi híp mắt lại nghe Vũ Khánh Cương tự thuật náo loạn trong mấy ngày kia.

Ngày đó, Vũ Khánh Cương còn biết giúp Hứa Tư Văn xử lý sau khi xong việc, sau đó liền nằm lỳ ở trên giường nửa giờ nhìn Hứa Tư Văn ngủ!

Sau đó vẫn là đột ngột nhớ ra phải chuẩn bị cho Hứa Tư Văn đồ ăn uống dùng còn có các loại thuốc, hạ sốt giảm nhiệt vân vân, lúc đó Vũ Khánh Cương liền nhảy lên, nhấc điện thoại lên trực tiếp tìm Ngụy Diên.

Cả nhóm Ngụy Diên đều náo động rồi!

Sau đó dùng thời gian một tiếng, bọn họ liền lấy ra một kế hoạch cặn kẽ tỉ mỉ lại ôn nhu, ông chủ Vũ vừa nhận được liền bắt đầu dựa theo những chuyện trên đó mà đi làm.

Đầu tiên sai Nhị Trụ về nhà tìm một con gà mẹ trong ổ gà làm thịt, nấu một nồi canh gà nồng đậm, sau đó tự hắn ra cửa đi thẳng vào bệnh viện lớn nhất trong thành phố, xông thẳng vào phòng thuốc của bệnh viện người ta, vỗ tiền ở trước cửa sổ: “Lấy thuốc giảm nhiệt thuốc hạ sốt thuốc bôi bên ngoài tốt nhất!”

“Đơn thuốc đâu?”

Ông chủ Vũ: “…?”

Sao hắn lại quên mất, chỗ này rất chính quy, mua viên thuốc giảm đau cũng phải cho bác sĩ liếc mắt nhìn một cái viết một tờ giấy trước mới có thể mua được thuốc.

Lấy số, còn là số của chuyên gia, ông bác sĩ chuyên gia vào phòng vừa ngẩng đầu, nhìn ông chủ Vũ mấy cái mới cau mày, giọng điệu không quá tốt răn dạy ông chủ Vũ: “Thằng nhóc, tôi xem thân thể cậu vô cùng tốt, không có bệnh mà?”

“Không phải tôi, là vợ tôi, muốn thuốc giảm nhiệt thuốc hạ sốt cùng thuốc bôi tốt nhất, nếu như có thể, lại cho vài thứ bồi bổ thân thể thì tốt hơn.”

Hắn không nói lời nào còn may, vừa nói xong lời này, ông bác sĩ lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, dạy bảo ông chủ Vũ như cháu chắt vậy.

“Phát sốt không đến bệnh viện hạ sốt mà ở nhà có thể tốt sao? Chất kháng sinh là tùy tiện kê đơn thuốc là có thể lấy về uống sao? Thuốc bôi bên ngoài cậu muốn dùng làm gì? Bị thương à? Thương cái gì? Thương chỗ nào…?” Tuổi tác ông bác sĩ nhìn rất lớn tóc đều đã hoa râm, nhưng sức lực lại mười phần, ông chủ Vũ bị dạy dỗ cho một mặt đầy nước.

Vì vậy ông chủ Vũ ở bệnh viện đi qua mấy cái phòng, bị vài bác sĩ dạy dỗ mấy câu, nhưng vì có ông bác sĩ đầu tiên đã viết ra đơn thuốc, nên mấy bác sĩ còn lại ngược lại không có răn dạy lợi hại như ông bác sĩ, có điều cũng dặn dò ông chủ Vũ, nếu không chuyển biến tốt thì nhanh chóng đến bệnh viện, đừng ở nhà kiên trì.

Chờ ông chủ Vũ xách theo một túi nhựa thuốc ra cửa bệnh viện, không chỉ bóp tiền thành công gầy mất một vòng, ông chủ Vũ cũng có ấn tượng sâu sắc nhất đối với bệnh viện này, lần tới không phải bệnh nặng thì hắn tình nguyện đến phòng khám bệnh, cũng không đến bệnh viện!

Vừa vặn Nhị Trụ cũng đưa canh gà đến cho hắn: “Anh Cương, anh đây là nấu cho ai vậy?”

“Cậu hỏi cái này làm gì?”

“Chị dâu bảo em hỏi, anh còn không biết chị ấy sao? Con gà mẹ này chị ấy cũng nhìn đến mấy năm rồi, không đẻ trứng nhưng cũng cho ăn cả ngày mà.”

“Cho đối tượng của anh!” Vũ Khánh Cương đoạt lấy hộp cơm giữ nhiệt liền đi mất, còn lại Nhị Trụ ở trong gió hỗn độn nửa ngày, quay đầu lại liền nhanh chóng gọi điện thoại.

Không tới nửa giờ, người nên biết hay không nên biết, đều biết Vũ Khánh Cương có đối tượng, còn vì đối tượng mà đem gà mẹ trong nhà nấu canh.

Còn có mấy người hoài nghi, đối tượng của Vũ Khánh Cương tám phần là có, không thì sao lại giết gà mẹ nấu canh chứ?

Trong đó kích động nhất chính là chị dâu Thúy Hoa.

“Nhị Trụ, cậu cũng đừng lừa chị! Cương tử thực sự là nói như vậy à?”

“Chị Thúy Hoa, đây là ảnh chính mồm nói, em dám thề với cái đèn, mấy câu này bảo đảm là thật!”

“Quá tốt quá tốt! Mộ tổ tiên tỏa khói xanh rồi! Cương tử vậy mà lại có tin tức.”

Mà khi đó Vũ Khánh Cương, đã là tay trái cầm canh gà tay phải mang theo thuốc, trở về khách sạn, sau khi mở cửa phòng ra, nhìn thấy trên giường rỗng tuếch, đầu óc có chút choáng váng.

Ra ngoài tìm tới quản lý chuyên phục vụ tầng này, thấy mặt liền hỏi: “Người trong phòng tổng thống đâu?”

“Rời đi rồi ạ!” Quản lý phục vụ nhìn bộ dạng ông chủ Vũ rõ ràng là bất mãn muốn phát hỏa, thận trọng hỏi: “Có phải chúng tôi phục vụ không đúng chỗ không? Ngài trách cứ cũng không sao, chúng tôi sẽ chỉnh đốn và cải cách.”

“Không phải chuyện của mấy người!” Vũ Khánh Cương nghiến răng nghiến lợi, ngủ xong liền trốn là bệnh, phải trị!

Đem tất cả thuốc trong tay kín đáo đưa cho quản lý phục vụ: “Cho anh mang về đó, đều là đồ tốt, đừng chà đạp.” Lúc quản lý phục vụ tiếp đón khách, có khách cho tiền boa, có khách cho nụ cười, còn có khách cho hắn xa xỉ phẩm nho nhỏ, thế nhưng lần đầu tiên có khách đưa cho hắn một đống thuốc đắt giá, trong đó còn có mấy cái thuốc bổ!

Có điều khách luôn luôn đúng. “Vậy cám ơn ông chủ Vũ.”

Vũ Khánh Cương mang theo canh gà mở đường trực tiếp giết trở về đại viện Vũ gia, vừa vào cửa liền phát hiện đám người anh hai chị hai ngồi trên ghế sô pha phòng khách, đồng loạt dùng ánh mắt trừng hắn.

Vũ Khánh Cương bệ vệ ngồi ở chủ vị, đơn độc một cái ghế sô pha, cầm canh gà mang theo trong tay đặt trên bàn trà, không chờ người trong nhà mở miệng nói chuyện, hắn liền nói trước: “Em chọn trúng một người.” Mọi người gật đầu: đây là câu vô nghĩa. “Em rất thích em ấy.”

Mọi người giữ yên lặng: không thích thì hắn sớm đá rồi. “Em ngủ với em ấy.”

Mọi người hưng phấn hai mắt tỏa ánh sáng: cuối cùng cũng nghe được chút nội dung cảm thấy hứng thú. “Gà mẹ cũng là hầm cho em ấy bồi bổ thân thể.”

Mọi người nhất trí biểu tình nghiêm túc nghiêng tai nghe, đặc biệt là chị dâu Thúy Hoa, đã không kịp chờ hỏi Vũ Khánh Cương: “Mấy tháng rồi?” Vũ Khánh Cương sững sờ sau đó mới trả lời: “Không tới một tháng.”

Bạn đang

Tỉ mỉ tính toán, Hứa Tư Văn quen biết với hắn không phải là chưa tới một tháng sao. “Ít tháng như vậy?” Chị dâu Thúy Hoa cũng ngẩn người. “Nếu như thích hợp, liền nhanh chóng đem chuyện này làm đi? Bằng không bụng lớn hơn không dễ nhìn, ngay cả áo cưới cũng mặc không được.” Tuy rằng anh hai Vũ gia không thể vừa mắt loại chuyện lên xe trước mua vé sau này, thế nhưng ai bảo thằng em mình thật vất vả xem trọng một người, cái khác cũng liền không tính toán nhiều như vậy, nhanh chóng làm tiệc mừng định ra danh phận, tương lai đứa nhỏ ra đời cũng dễ làm hộ khẩu.

“Mọi người nói tới ai vậy?”Vũ Khánh Cương có chút mơ hồ.

“Đối tượng của em đó?” Chị dâu Thúy Ho một bộ biểu tình “thằng nhóc em cũng đừng giả bộ”.

“Đối tượng của em? Có ý gì?”Vũ Khánh Cương cảm thấy không đúng lắm: “Kỹ thuật viên Hứa lớn bụng á? Còn mặc áo cưới?” Không nhanh như vậy đi?

Không đúng nha!

Hai người bọn họ hôm qua mới ngủ, hôm nay liền có vậy cũng quá nhanh rồi đi?

A phi!

Tư Văn là một người đàn ông, mang cái gì mà thai chứ!

“Liên quan gì đến kỹ thuật viên Hứa người ta chứ? Mày làm lớn bụng con gái nhà người ta còn muốn không chịu trách nhiệm là thế nào?” Anh hai Vũ gia cho rằng thằng em mình muốn ngủ xong liền thôi, lập tức phẫn nộ: “Vũ gia chúng ta cũng không có cái quy củ đó! Nếu ngủ với con gái người ta thì phải cưới con gái người ta vào cửa!”

“Em ngủ với con gái nhà ai? Sao em không biết?” Vũ Quốc Cương tức giận, Vũ Khánh Cương cũng nổi giận, tuy rằng hắn không phải tình thánh gì, nhưng từ trước tới nay đều không quan hệ nam nữ lung tung, bây giờ còn phải thêm một cái, không quan hệ nam nam lung tung!

Trước đây dựa vào năm ngón tay, hiện tại vợ không ở đây hắn cũng phải thủ thân như ngọc, sau này chỉ dựa vào vợ thôi…

“Không phải em nói em có đối tượng sao? Không cưới con gái người ta vào cửa, em muốn con gái người ta đi bệnh viện nạo thai hay sao?” Chị dâu Thúy Hoa cũng có chút tức giận, thằng em nhà mình sao có thể có chút tiền liền bắt đầu không đứng đắn cơ chứ? Kiên quyết không thể để hắn quen tật xấu này.

“Đối tượng của em là Hứa Tư Văn, mọi người đều gặp rồi, kỹ thuật viên Hứa!” Vũ Khánh Cương gần như là gào thét nói ra, bởi vì một khắc này, hắn cảm nhận được ác ý sâu sắc đến từ toàn bộ vũ trụ!

Bên kia vợ ngủ xong liền trốn còn chưa tính, bên này còn đập cho hắn một cái danh bội tình bạc nghĩa, hắn trêu ai ghẹo ai hả?

Hết chương 66

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play