“Tiền lì xì đó!” Thanh niên không phục ồn ào: “Hắn dập đầu sát đất với mấy người, được hai cái, tôi chỉ muốn một cái còn không được à?”

Hứa Tư Văn: “…!”

“Ít phô trương với học đệ của tao đi!” Trương Lam Hà ném cho thanh niên một quả táo: “Đây là học đệ của tao, Hứa Tư Văn, bên cạnh chính là người yêu của em ấy Vũ Khánh Cương.”

Tất cả mọi người: “…?!?”

Cái người nằm úp sấp trên đất cũng lập tức nhảy lên, quay người lại dựa vào gần một chút, Hứa Tư Văn cũng hơi kinh ngạc, hóa ra cái người bò dậy từ trên đất, chính là cậu ấm ngày đó gặp ở trà lâu! “A? Là cậu à!” Cậu ấm cũng nhớ tới Hứa Tư Văn.

“Cậu biết vợ tui hả?” Toàn thân Vũ Khánh Cương đều có vị chua.

“A?” Cậu ấm khôn khéo bao nhiêu chứ? Vũ Khánh Cương quả thực đem chữ “ghen” sáng loáng khắc ở trên trán rồi: “Không quá quen, chỉ gặp qua một lần.”

Trương Lam Hà lại ném cho cậu ấm đó một quả cam: “Cương tử, Tư Văn, ngồi bên cạnh hai người là Tiêu Dũng, đứng chính là Cao Nham, từ nhỏ đã quen biết, là cái tình cảm mà bắt đầu từ nhà trẻ liền cùng đi ra ngoài gây rắc rối.”

Cao Nham quay đầu lại tiếp nhận quả cam Trương Lam Hà quăng tới, vừa nhấc mắt nhìn thấy Bách Lý Hãn Mạc sau lưng Trương Lam Hà, đồng tử kịch liệt rụt lại…

Bách Lý Hãn Mạc chỉ liếc mắt nhìn hắn ta, Cao Nham lập tức rũ mí mắt xuống… “Nếu mày xem tụi tao là bạn thân, sao vừa đi liền đến mấy năm? Cũng không biết trở về liếc mắt nhìn sao? Mày đi du lịch sao Hỏa hả?” Cao Nham lột vỏ quả cam, tựa như đang lột da Trương Lam Hà. “Ông đây theo đuổi nam nhân!” Trương Lam Hà đắc ý thả lỏng mình dựa vào trên người Bách Lý Hãn Mạc. “Phụt!” Ngụm nước Tiêu Dũng mới vừa uống vào miệng liền phun ra. “Mày bao lớn mà còn phun sữa?” Trương Lam Hà khinh bỉ liếc Tiêu Dũng một cái.

Tay Cao Nham run run, dứt khoát thả quả cam trong tay xuống, mở chai rượu liền rót rượu vào sáu cái ly: “Tư Văn tao biết, Cương tử cũng đã từng nghe nói, tiểu Hà, cái vị bên cạnh mày không giới thiệu một chút sao?” “Nam nhân của tao, Bách Lý Hãn Mạc.” Trương Lam Hà sờ sờ chính mình, rốt cuộc nói một câu khiến Bách Lý Hãn Mạc vui vẻ.

“Nam nhân mày theo đuổi được hả?” Tiêu Dũng nhìn nhìn Bách Lý Hãn Mạc, đôi mắt của tiểu tử lớn lên từ nhà thế gia rất lợi hại, vị này thoạt nhìn không phải là người hiền lành gì. “Đúng!” Trương Lam Hà thừa nhận đặc biệt thẳng thắn. “Đến!” Cao Nham hảo rượu, phân cho năm người còn lại mỗi người một ly: “Nếu là anh em của tiểu Hà, cũng chính là bạn của tôi và Tiêu Dũng, ngày hôm nay coi như quen biết.” “Được! Sau này có chuyện gì cứ mở miệng nói với anh đây, anh sẽ cho anh em một cái công đạo!” Vũ Khánh Cương cầm lấy ly một hơi uống cạn.

Bách Lý Hãn Mạc không nói gì, chỉ cạn xong việc. “Hắn là như vậy đó, tụi bây không cần phản ứng hắn.” Trương Lam Hà cũng đã quen rồi, xem dáng vẻ nghi hoặc của hai thằng bạn thân, liền giải thích một câu.

Hứa Tư Văn không lên tiếng, thế nhưng cũng cạn.

Rượu này thật là cay!

Số rượu thật cao!

Hứa Tư Văn uống rượu xong, lập tức liền len lén cầm một khối kẹo ngậm vào trong miệng xua mùi rượu, ai, tha thứ cho cái tửu lượng đáng thương của y đi. “Anh Hà, luôn nghe anh Nham và Tiêu Dũng nói về anh, nhưng vẫn không có duyên gặp mặt, ngày hôm nay có phúc ba đời nhìn thấy người thật, thằng em đây cạn trước lấy làm kính trọng!” Mấy người bọn họ uống một ly rượu đầu tiên, những người còn lại cũng tự động vây quanh.

Chỉ có điều những người này Trương Lam Hà đều nhìn lạ mắt, càng khỏi nói Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn, cái khí tràng người lạ chớ gần của Bách Lý Hãn Mạc, trấn những thanh niên này không dám quá mức làm càn. “Khách khí.” Trương Lam Hà lại phất tay một cái, cực kỳ đắc ý, Hứa Tư Văn cũng chưa từng thấy Trương Lam Hà như vậy.

Cũng không biết có phải là bởi vì thái độ của Trương Lam Hà quá tùy ý hay không, những người này chỉ có mấy người tới lộ mặt, sau đó liền lui đến một bên chơi đùa hát xướng, nhất thời trong phòng có vẻ vô cùng náo nhiệt. “Anh Cương tử, anh làm cái gì vậy? Sao tôi nghe tên anh quen tai thế?” Sau khi Tiêu Dũng tiêu hóa xong việc bốn nam nhân tới đây đều là hai đôi chồng chồng, cũng bỏ đi chút kinh ngạc, trái lại cảm thấy tên Vũ Khánh Cương nghe quen tai như thế? Tuyệt đối là từng nghe qua ở nơi nào rồi, hơn nữa khẳng định không chỉ một lần. “Tui cũng không biết làm gì, chỉ làm chút buôn bán còn phải bỏ ra giá cao thuê người quản lý, nhiều nhất cũng chỉ là ra chút chủ ý xấu thôi.” Đối với loại hội sở ồn ào này Vũ Khánh Cương có chút phiền, hai tên trên đài còn rống đến đỏ mặt tía tai. “Chủ ý xấu còn có thể náo động đến mức toàn bộ kinh sư đều nghe tên, cũng là bản lãnh.” Cao Nham ở một bên xen mồm: “Anh Cương tử quá khiêm tốn nha!” “Đông Bắc Hổ! Là Đông Bắc Hổ đúng không?” Tiêu Dũng bỗng nhiên nhớ tới, đề tài sốt dẻo nhất gần đây không phải là Đông Bắc Hổ sao? “Phải!”

Lần này Tiêu Dũng xem như là tìm được thần tượng, hắn đặc biệt sùng bái loại nhân sĩ thành công tay trắng lập nghiệp như Vũ Khánh Cương, cảm thấy có khả năng hơn đám con cháu thế gia như bọn họ rất nhiều.

Tiêu Dũng ngao ngao một tiếng, khiến đa số người trong phòng đều nhìn về phía Vũ Khánh Cương, Đông Bắc Hổ bây giờ chính là đại danh đỉnh đỉnh.

Có mấy thanh niên liền vây lại, bọn họ đi ra chơi đùa, cũng không thuần túy chỉ là chơi đùa để chơi đùa, mà quan hệ con người cũng có thể chơi đùa ra được.

Trái lại Cao Nham cảm thấy tương đối hứng thú với Hứa Tư Văn. “Cái mô-đun kia là cậu phát minh à?” “Đúng vậy, công ty phần mềm Hà Văn hợp tác với học trưởng chính là bán cái mô-đun đó.” Hứa Tư Văn một bên lột đậu phộng, một bên tán gẫu với Cao Nham. “Tôi biết gần đây phía trên có người không thành thật, có điều cậu cũng không cần lo lắng, tự nhiên sẽ có người trừng trị bọn họ, lời của ông già kia ngày hôm đó, cậu cũng nghe rồi, đừng thấy tính tình ông ấy không tốt nhưng rất bao che khuyết điểm.” “Lời của lão tiên sinh cũng có đạo lý, là tôi tự mình để tâm vào chuyện vụn vặt.” Trong lòng Hứa Tư Văn lại đang bồn chồn, sao lại bao che khuyết điểm?

Y và lão tiên sinh kia không có quan hệ gì đi?

Bao che khuyết điểm cũng không thể bao che đến Hứa Tư Văn y chứ?

Bên kia Trương Lam Hà đoạt micro, đối diện màn hình sói tru một ca khúc, ngoại trừ Bách Lý Hãn Mạc, còn lại đều thuộc loại ngũ âm không hoàn chỉnh tứ âm không đáng tin, còn luôn muốn đoạt mic. “Lúc đi học, học trưởng đến câu lạc bộ văn nghệ, người ta cũng không muốn anh ấy, nhưng anh ấy lại thích hát! Cuối cùng trưởng câu lạc bộ không thể làm gì khác hơn là để anh ấy phụ trách hậu cần, trông đồ cho mọi người, không cho anh ấy tùy ý phát huy. Không thì sợ là người khác sẽ nói câu lạc bộ văn nghệ hữu danh vô thực, lại cho thủ tiêu mất!” Hứa Tư Văn tuôn ra “chuyện cũ” thời đại học của Trương Lam Hà

“Đậu xanh rau má!” Tiêu Dũng nghe, nghĩ như vậy cũng được à?

Nhảy lên liền thay thế cho Trương Lam Hà, giật lại micro vạch khuyết điểm: “Anh Hà à anh tha cho màng tai các anh em đi!” Bên dưới một mảnh tiếng cười tiếng hú.

Chỉ có Vũ Khánh Cương sau khi nghe nghe Trương Lam Hà hát, kề tai nói nhỏ với Hứa Tư Văn: “Kỳ thực hắn hát cũng rất tốt, chỉ là nghe không hiểu có ý gì thôi.” Trương Lam Hà hát một bài «The Star» của Vitas, ca khúc tiếng Nga, còn có âm cá heo xuất hiện. “Anh cảm thấy anh ấy hát êm tai hả?” Hứa Tư Văn triệt để vô vọng với quan điểm thẩm mỹ của Vũ Khánh Cương. “Khẳng định không êm tai như em hát!” Vũ Khánh Cương nhanh chóng biểu lộ trung thành, tuy rằng hắn không có nghe ra vợ hát thế nào, không đúng!

Căn bản là hắn chưa từng nghe Hứa Tư Văn hát!

Vì vậy ai oán nhìn Hứa Tư Văn, Hứa Tư Văn yên lặng đem đậu phộng mình đã lột xong đưa cho hắn…

Lên đài cuối cùng chính là một cô bé, sau khi Vũ Khánh Cương liếc mắt nhìn, lại liếc nhìn, cuối cùng xác nhận: “Người này sao nhìn quen mắt vậy?” “Cách ăn mặc giống bọn nhóc Phẩm Tường lần đó.” Hứa Tư Văn nhỏ giọng nhắc nhở Vũ Khánh Cương, ông chủ Vũ liền bừng tỉnh đại ngộ.

Tiêu Dũng trở lại khoe khoang với bọn họ: “Thấy được không? Cô ta học hát chuyên nghiệp đó, bằng cấp chính quy, thiên hậu điệu blues tương lai!” Vũ Khánh Cương đều rất tôn trọng người có học vấn, Hứa Tư Văn thì cảm thấy nếu như là người từng học thanh nhạc chuyên nghiệp, hát hẳn là rất tốt, Trương Lam Hà cũng bị Tiêu Dũng doạ nghiêm túc hơn rất nhiều, Bách Lý Hãn Mạc vẫn như cũ…

Kết quả vị thiên hậu điệu blues này, ngày nắng to mặc một cái váy da màu đen chỉ có thể bao lấy mông, trên người là cái áo da trâu ngắn tay lủng thật nhiều lỗ, bàn tay ngang hông mang một cái bao tay màu tím phản quang gắn đầy đinh nhỏ, một đầu tóc đều dựng thẳng tắp, từng sợi phân biệt rõ ràng hướng lên trời, trên lỗ tai còn đeo một cái khuyên tai lớn, trên một lỗ tai khác thì có một loạt đinh tai nhỏ, ánh đèn loáng một cái toàn thân đều lòe lòe.

Nhắm mắt lại đưa tay, trang điểm màu khói trên mặt rất không bình thường, đợi khi âm nhạc vừa vang, tất cả mọi người cùng run một cái, sau đó cô bé kia vừa lên tiếng…

Ngao ngao kêu khàn cả giọng, chỗ hát đến kích động, cả người ở trên đài run liên tục giống như bị động kinh, tựa như một giây sau miệng liền sùi bọt mép …

Trương Lam Hà cười ngồi phịch ở trong lồng ngực Bách Lý Hãn Mạc không dậy nổi…

Hứa Tư Văn và Vũ Khánh Cương gắt gao kề sát vào nhau giống như gặp quỷ…

Tay Cao Nham bưng chén rượu run rẩy văng ra không ít rượu…

Tiêu Dũng há to mồm không khép lại được, cả người thoạt nhìn đều choáng váng…!

Sau khi hát xong, trong phòng ngăn một trận yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc hồng hộc của mọi người vang vọng không ngớt trong không khí.

Vũ Khánh Cương nghệt mặt: “Hát rất tốt, hiếm thấy một cô bé có thể hát cao như vậy, người có học vấn chính là lợi hại, hát thứ gì, tui cũng không nghe rõ được.”

Hứa Tư Văn nuốt một ngụm nước bọt: “Chuyên nghiệp có khác, cách nghề như cách núi.” Vũ Khánh Cương quay đầu hỏi Tiêu Dũng bên cạnh: “Cậu cũng nghe không hiểu đi?”

“Ừm.” Tiêu Dũng rất thành thật. “Không có chuyện gì, không hiểu thì không hiểu, tui thấy cô ta hẳn là rất khó chịu.” Vũ Khánh Cương còn an ủi Tiêu Dũng. “Làm sao anh Cương tử biết?” Không phải nói nghe không hiểu sao? Làm sao lại nghe ra khổ sở và bi thương trong tiếng ca?

Mọi người vừa nghe đều nhìn về Vũ Khánh Cương, hai mắt thiên hậu điệu blues lại sáng lên lấp loá, cảm giác mình gặp tri âm… Ngay cả Cao Nham cũng nhìn Vũ Khánh Cương. “Lúc tui lén vợ không ăn cơm mà chỉ ăn thịt, sau đó đợi đến lúc đi cầu táo bón, cũng là cái động tĩnh này…” Trương Lam Hà là bị Bách Lý Hãn Mạc nửa dìu nửa ôm đi ra, hết cách rồi, Trương Lam Hà cũng sắp cười thảm!

Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn cũng cười đau bụng, đặc biệt là Vũ Khánh Cương, vừa nhìn thấy Tiêu Dũng liền muốn cười, Cao Nham cũng hết chỗ nói với Tiêu Dũng rồi.

Những người hôm nay chính là do Tiêu Dũng tìm tới, nguyên nhân không phải giới thiệu cho Trương Lam Hà quen biết, mà là nghĩ đông người chơi vui, còn có thiên hậu điệu blues biết ca hát, muốn đón gió tẩy trần cho bạn thân, dâng xướng một bài hát…

Hết chương 159

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play