Lúc Hứa Tư Văn còn đang buồn bực, bên phía Vũ Khánh Cương đã hoàn mỹ phản kích lại, hung hăng đánh vào mặt mấy người muốn xem chuyện cười của Đông Bắc Hổ, đánh vang bốp bốp!
Không phải mấy người không muốn cung ứng hàng cho tui sao?
Vậy tui liền cầm phí bồi thường vi phạm hợp đồng, một đao cắt đứt với mấy người!
Kỳ thực thương phẩm mà Trương gia có thể chặt đứt cũng không phải hết thảy, chỉ là rau dưa và hoa quả tươi, một ít thịt trứng trong bách hóa thôi.
Ai bảo những thứ này đều là mua nhập hàng từ Kỳ châu cách kinh sư gần nhất, mà Kỳ châu lại là đại bản doanh của Trương gia chứ.
Trương gia coi trọng bách hóa Đông Bắc Hổ không phải là bắn tên không đích, tuy rằng Trương gia cũng kinh doanh nhưng bởi vì chi tiêu nhiều, tài chính tuyệt đối không hùng hậu như Đông Bắc Hổ, hơn nữa mắt thấy sắp tới nhiệm kỳ mới một lần nữa, rất nhiều người đều mơ ước cái ghế nghị viên, Trương gia cũng không biết chọc phải đại thần nào, một năm này mọi chuyện không thuận, đã có chút xuống dốc, không thể không sớm tính toán.
Lại nói, thật ra thì không hề có chút quan hệ nào với Hứa Tư Văn, nói là đánh trả vì Triệu gia, chẳng qua là mượn cớ mà thôi.
Nếu như Trương gia thật sự coi trọng Triệu gia như vậy, lúc đó làm sao không giúp đỡ? Cho dù nói cái gì mà cách khá xa, vươn không tới và vân vân, người đều xử rồi, chiếu cố sinh hoạt của người nhà họ Triệu một chút chung quy là có thể làm được đi?
Nhưng mà từ đầu đến cuối Trương gia đều không nói một câu, ngay cả mặt mũi cũng không lộ, dù là Triệu Tĩnh cũng không có vào ngục giam nhìn người nhà họ Triệu.
Hứa Tư Văn không biết, nhưng Vũ Khánh Cương thì lại rất rõ ràng, cho nên Vũ Khánh Cương lấy được phí bồi thường vi phạm hợp đồng, chính là do Trương gia chi trả, vì thế, Vũ Khánh Cương đặc biệt cảm tạ Trương gia vô tư kính dâng!
Những thứ đó cũng không phải đặc sản Kỳ châu, chỉ có Kỳ châu có, chỗ khác liền không có sao? Làm sao có khả năng!
Vũ Khánh Cương có tiền, quá lắm thì kiếm ít một chút, dùng nhiều lộ phí một chút, chỗ nào không thể nhập mấy thứ đó chứ?
Nhưng mà Vũ Khánh Cương nhất định phải khác biệt, Kỳ châu là giỏ thức ăn của kinh sư, vậy hắn liền cướp số lượng trong cái giỏ thức ăn này.
Vũ Khánh Cương chưa bao giờ đi con đường bình thường, giống như hắn nói vậy, chứng cớ gì hắn cũng không có, chỉ có chủ ý là nhiều.
Nếu bách hóa Đông Bắc Hổ giống như những chuỗi siêu thị khác, thì cũng chỉ là bắt chước, không thể vượt qua, còn nếu như không giống? Vậy thì phải có đặc sắc của chính mình, vì vậy, phí bồi thường vi phạm hợp đồng được dùng trên việc cải cách, tạo đặc sắc, lập tức liền chấn kinh ánh mắt mọi người.
Cái tên này trực tiếp vận chuyển bằng đường hàng không!
Ô tô cũng không dùng.
Khiến Trương gia ở trên đường bộ và đường thủy đợi hắn không công.
Vận chuyển cái gì?
Đồ vật đặc biệt.
Phải có đặc sắc, còn có thể hút ánh mắt người ta.
Dùng xe nâng trực tiếp mang cả cây cả rễ đến, chứa ở trong rương giống như chuyển tiền, mang theo cây trái nông nghiệp, trực tiếp xuất hiện ở khu hoa quả tươi bách hóa Đông Bắc Hổ.
Một loạt cà chua giống treo đầy quả đỏ đỏ; dưa chuột giống leo trên giàn dưa chuột… Tất cả cây nông nghiệp đều có thể làm cho bạn nhìn thấy rễ lá cây hoa, thậm chí là đất sinh trưởng, muốn biết có phải là rau dưa xanh hóa hay không, Đông Bắc Hổ tuyệt đối dám để cho bạn tới nghiệm chứng.
Đồ hôm nay bán không hết, ngày mai vẫn bán tiếp như thường, không cần lo lắng rau dưa sẽ héo, không cần lo lắng lá rau sẽ dập rơi, càng không cần lo lắng bị phun nông dược giữ tươi…
Còn có khu mới mở ra chuyên xử lý vật còn sống như gia cầm gia súc, dê, heo, bò, gà, vịt còn sống các loại.
Không cần sợ thịt nơi này không tươi, tiêm nước, thậm chí là trong thịt dê trộn với mấy loại thịt hỗn tạp vân vân, nếu như khách hàng nguyện ý, hoàn toàn có thể tham quan toàn bộ hành trình, có thủy tinh cách ly sát đất, bắt đầu từ lúc chọn lựa dê sống, đến giết, lấy máu, lột da, xẻ thịt, đông lạnh, cuộn lát…
Bởi vì đều là vật còn sống, mỗi ngày còn có thể nhìn thấy chúng nó ăn thứ gì, cho gà ăn gạo, cho heo ăn rau, cho vịt ăn tạp…
Đông Bắc Hổ của Vũ Khánh Cương triệt để khiến đám người trong kinh sư chạy theo như vịt!
Doanh ngạch không ngừng kéo lên, cho dù đồ ăn ở Đông Bắc Hổ đắt hơn nơi khác một hai đồng, ba đồng, cũng không ai quan tâm!
Không phải là vì ăn một cái mới mẻ, một cái yên tâm như thế sao?
Mọi người ở kinh sư có tiền, không sợ dùng tiền nhiều, chỉ sợ không có mà mua!
Hứa Tư Văn biết dự định của Vũ Khánh Cương, nhưng thật sự nhìn tận mắt, lại là một chuyện khác, khắp căn phòng như cái lều lớn dường như đâu đâu cũng có rau xanh mọc trên đất, đích xác là khiến mắt người ta sáng lên.
Người mua đồ tràn đầy phấn khởi hái quả cà lặt rau thơm, còn có người trực tiếp bắt đầu đào khoai tây khoai lang khoai sọ…
“Anh thật tài tình!” Hứa Tư Văn giơ ngón tay cái với Vũ Khánh Cương.
Ba ngày.
Chỉ ba ngày.
Đại danh của Đông Bắc Hổ truyền khắp kinh sư bốn mươi chín thành, hiện tại nếu ai chưa từng đến Đông Bắc Hổ mua thức ăn tươi mới, nói ra đều hạ giá.
Đông Bắc Hổ có con đường vận tải của chính mình, người khác không có cách nào cắt đứt việc vận tải, nguồn cung cấp thì càng khỏi nói, những thứ này chính là trực tiếp chở từ quê nhà của Vũ Khánh Cương bên Đông Bắc tới đây, cứ đất trộn bùn đào sâu hơn một thước, bên này bán xong còn phải cho người ta đưa đất trở về.
Trương Lam Hà là người cao hứng nhất, nhảy nhót liên hồi.
“Đi, chúng ta chúc mừng một chút đi!” Trương Lam Hà vỗ vỗ vai Vũ Khánh Cương: “Vừa vặn có người bạn thân giới thiệu cho cậu quen biết một chút, người trong nhà hắn tuy rằng cái gì kia không cao, nhưng quyền lực không nhỏ, sau này chỗ của cậu còn giao thiệp với bọn họ lâu lắm.”
Bách Lý Hãn Mạc chỉ trầm mặc không nói lời nào, thế nhưng bước chân đã đi theo Trương Lam Hà.
Hứa Tư Văn nhìn nhìn, quay đầu nhún vai với Vũ Khánh Cương: “Anh nói xem, Bách Lý tiên sinh im hơi lặng tiếng như thế, lúc nào mới có thể làm rõ quan hệ với học trưởng chứ? Luôn kéo như thế cũng không phải cách mà?”
“Bản thân hắn tình nguyện, ai cũng không có cách nào.” Vũ Khánh Cương kéo vợ đi theo hai người phía trước: “Nồi nào úp vung nấy, hai người bọn họ đối đầu, cứ như vậy cũng tốt.”
Vợ có đôi khi ngốc ngốc, loại đàn ông lạnh lùng như Bách Lý Hãn Mạc, thoạt nhìn không phải là nhà bình thường có thể nuôi ra được, Trương Lam Hà cũng không phải vô danh tiểu tốt gì.
Hai người này dưới cái nhìn của Vũ Khánh Cương, thì rất hợp nhau.
Nơi mà bạn thân Trương Lam Hà hẹn, là Lam Nguyệt Lượng, hội sở cao cấp.
Chế độ hội viên, không phải hội viên thứ cho không tiếp đãi.
Quản lý nghiêm ngặt có thể so với kho bảo hiểm ngân hàng, người bình thường không vào được, có thể đi vào cũng đều không phải là người bình thường; hơn nữa chỗ này rất đặc thù, người mới thì phải có hội viên đề cử, không ai đề cử vậy dù dùng vàng phá cửa cũng không mở.
Thật xa có thể nhìn thấy một hàng xe ở bãi đỗ xe ngoài cửa Lam Nguyệt Lượng, không một chiếc nào là không vượt quá trăm vạn, hơn phân nửa còn đều là xe thể thao mui trần.
Loại xe này vào ban đêm giữa ngày mùa hè, chạy ở trên đường đón gió quả thực không thể thoải mái hơn được.
Sau khi Vũ Khánh Cương ngừng xe, mang theo Hứa Tư Văn xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng này liền nhíu mày một cái, nói một câu đặc biệt chân thật: “Nếu như trời đổ chút mưa, còn không phải rót đến mức trong xe toàn là nước sao?”
“Trước khi trời mưa hẳn là có người đến lấy đi?” Khóe miệng Hứa Tư Văn co rút, y đột nhiên nhớ tới một chuyện, Vũ gia, hình như không có xe thể thao… loại xe thể thao mui trần…
Trong Lam Nguyệt Lượng không có đại sảnh gì, tất cả đều là phòng bao độc lập yên tĩnh cách âm, bất luận là tiếp khách hay là nhân viên phục vụ, tất cả đều là trai xinh gái đẹp, có điều Vũ Khánh Cương một đường đi tới luôn cảm thấy không dễ nhìn bằng vợ mình, không có nội hàm bằng người có học thức, so tới so lui vẫn cảm thấy người bên cạnh mình là tốt nhất.
Ngược lại là Hứa Tư Văn, biết loại hội sở cao cấp này đều rất bí ẩn, đồng dạng, ở đây cũng tồn tại một số chuyện.
Lo lắng liếc mắt nhìn Vũ Khánh Cương, phát hiện Vũ Khánh Cương căn bản không bị ảnh hưởng gì, chính y lại ở chỗ này hoàng đế không vội thái giám gấp muốn chết… Ặc… Được rồi, buồn lo vô cớ thích hợp hơn chút.
Trương Lam Hà không dùng tay mở cửa, mà là một cước đá tung cửa, người chưa tiến vào, trước tiên vươn tay ở cạnh cửa sờ tới nút bật, mở đèn!
Trong phòng vốn đang gào khóc thảm thiết âm hưởng xập xà xập xình xập xà xập xình, đèn mờ chớp chớp đầu người xẹt qua xẹt lại hoa cả mắt, kết quả đột nhiên mở đèn, ánh sáng đột nhiên bật lên, đem tất cả mọi người chiếu đến sáng rực hết cả… Sau đó hắn mới dẫn theo ba người phía sau vào cửa…
Đang quần ma loạn vũ, hai thanh niên ngồi ở chính giữa, được mọi người vờn quanh đang rung đùi đắc ý, đột nhiên bị cho hấp thụ ánh sáng, híp mắt lại, nhìn thấy người đạp cửa nghênh ngang đi tới…
“Kháo!!”
“Tiểu Hà!!”
Hai người như một cơn gió vọt tới Trương Lam Hà…
Bách Lý Hãn Mạc ở ngay phía sau Trương Lam Hà, lúc hai người phát ra tiếng liền nhúc nhích ngón út tay trái một chút, lúc nhìn thấy hai người xông tới Trương Lam Hà, rất thẳng thắn lắc mình chắn phía trước Trương Lam Hà, hai người vọt tới không thể ngưng lại, vốn là đánh về phía Trương Lam Hà lại trực tiếp đánh về phía Bách Lý Hãn Mạc!
Bách Lý Hãn Mạc há lại là người dễ nhào vào như vậy sao?
Cái đó là không thể nha!
Đẩy đẩy kéo kéo, một người bị túm đến bên cạnh trực tiếp dán lên tường, một người bị kéo ngã sấp trên mặt đất.
Những người khác trong phòng rầm một cái tất cả đều đứng lên.
“Ai nha nha!” Trương Lam Hà nhìn thảm trạng của hai người bạn thân chống nạnh cười đặc biệt hung hăng: “Thời gian dài như vậy không gặp mặt, vừa đến liền thấy mày làm đại lễ dập đầu sát đất với tao, thực sự là quá hạnh phúc mà!”
“Có còn phải là anh em không hả? Mày không thể kéo tao một cái à?” Cái người nằm trên đất cảm thấy cả người đều tạm thời tê dại.
“Không, kéo!”Trương Lam Hà phách lối đi vào bên trong đặt mông ngồi ở trên ghế salông, thuận tiện còn kéo Bách Lý Hãn Mạc qua: “Ngồi nơi này, nơi này vị trí tốt!”
“Lần đầu gặp gỡ thấy cậu khách khí như vậy, đại lễ cúi chào gì đó, tui cũng thật không tiện cho một cái hồng bao, cho hai cái đi.” Vũ Khánh Cương từ đâu đó móc ra hai cái hồng bao đỏ tươi, nhét vào trong tay vị nằm trên đất, sau đó kéo vợ tiến vào ghế lô, ngồi ở bên cạnh hai người trên ghế salông. “Ha ha ha!!”Trương Lam Hà ôm bụng vỗ bàn cười không ngừng được.
Cái người dán vào trên tường tự mình tuột xuống, cũng không để ý tới cái người nằm úp sấp trên đất, mà là đầu mày cuối mắt phóng đãng đi tới, ngồi ở bên cạnh Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn, chỗ sát bên Hứa Tư Văn, ngẩng đầu nhìn Hứa Tư Văn, nháy mắt mấy lần.
Hứa Tư Văn không rõ vì sao nhìn lại hắn ta, đây là có ý gì??
Những người khác càng là không dám thở mạnh một tiếng, tất cả đều tự động làm bối cảnh vách tường hoa… “Lấy ra!” Thanh niên phát hiện Hứa Tư Văn không có động tĩnh, dứt khoát tự mình đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên đòi hỏi. “Lấy cái gì?” Hứa Tư Văn càng không rõ…
Hết chương 158
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT