"Chàng... Chàng thật," Thanh Li bị sự vô sỉ của Hoàng Đế làm cho khiếp sợ rồi: "---- Sao lại có thể hư hỏng như vậy chứ!"

Hoàng Đế đè trên người tiểu mỹ nhân chỉ cảm thấy khí nóng tràn đầy trong người đều đã thoát hết ra ngoài, thoải mái vô cùng.

Hôn nhẹ tiểu cô nương để trấn an, hắn không hề đỏ mặt chút nào mà nói: "Ừ, trẫm là người xấu, hư hỏng vô cùng."

"Không chỉ là hư hỏng," Thanh Li bị giọng điệu của hắn chọc cho càng tức giận, quát hắn: "Còn không giữ chữ tín, đã bàn bạc xong mọi chuyện, nháy mắt đã phủ nhận rồi!"

"Ừ, Diệu Diệu nói đúng," Hoàng Đế một dáng vẻ "lợn chết không sợ nước sôi", nhìn nàng nói: "Trẫm không chỉ hư hỏng mà còn không giữ chữ tín." 

Hắn cứ hời hợt, thoải mái mà nói vài câu như vậy trái lại khiến Thanh Li càng thêm bực mình.

Không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn, nàng thò tay véo một cái trên lưng hắn: "Người xấu! Véo chết chàng!"

"Được được được, véo chết trẫm," Hoàng Đế không hề để ý tới một chút lực trên tay nàng, nhưng lại nhân lúc nàng đưa tay ra véo lưng hắn mà cầm chặt lấy tay nàng, mượn cơ hội cúi đầu, ngăn lại đôi môi đỏ thắm đang hé mở kia.

Thanh Li vốn còn muốn mắng hắn vài câu vô sỉ nhưng môi bị hắn lấp kín vô cùng chặt chẽ, nửa chữ cũng không nói lên lời, trong lòng vô cùng tức giận, trên tay tăng thêm sức cào trên vai hắn vài cái.

Còn không đợi nàng tiếp tục cao thêm vài cái, nàng đã cảm giác tay Hoàng Đế trượt đến phần eo thon của nàng, nhẹ nhàng xoa xoa một chút.

Bàn tay hắn như có ma lực nào đó, Thanh Li chỉ cảm thấy thân thể mình mềm nhũn, không thể dùng được một chút sức nào, mềm mại đáng yêu kêu một tiếng, sau đó ngoan ngoãn nằm dưới thân Hoàng Đế.

Hắn cười khẽ một tiếng, đến tận khi trái tim Thanh Li không kiềm chế được mà run lên, cái tay làm loạn vẫn không có chút đứng đắn nào, từ bên hông nàng lướt lên trên, dừng lại ở trên đôi bồ câu nhỏ.

Lưu luyến không rời mà tách khỏi môi nàng, Hoàng Đế cười nhẹ nói: "Nhớ nhung nó suốt một ngày, cuối cùng cũng được sờ tận tay."

Miệng Thanh Li đã được giải thoát nhưng thân thể vẫn nhũn ra, một câu cũng không thể nói được thành lời, sắc mặt ửng hồng nhìn hắn, trong ánh mắt như nổi lên một tầng sương mù mông lung, đẹp động lòng người không sao tả siết.

Trong lòng Hoàng Đế nóng vô cùng, hắn dịu dàng hôn hôn lên bờ vai trơn bóng của nàng rồi lần xuống xương quai xanh, tựa như là bươm bướm bay lượn giữa rừng hoa thơm chỉ chịu dừng lại ở bông hoa thơm nồng nhất.

Toàn thân như bị rút đi xương cốt, Thanh Li nằm tê liệt trên giường, một lời cũng không nói được.

Sức của nàng quá nhỏ, dù có làm thế nào cũng khó có thể chống lại nam tử cường tráng như Hoàng Đế, chỉ mong những cái hôn, cái xoa bóp của hắn nhanh nhanh kết thúc thì nàng bỗng cảm nhận được cái vật cứng rắn, nóng bỏng nào đó chạm vào chỗ kia của mình, cảm giác như bị phỏng, vô cùng dọa người lại có chút cảm xúc không thể chờ đợi được, nàng lập tức có chút nóng nảy.

Hít một hơi, Thanh Li hung hăng cắn hắn một cái, dưới hoàn cảnh này trái lại vô cùng hung ác, đến khi nàng nhả ra, giọng nói của nàng đã nghẹn ngào, nức nở: "---- Chàng đã nói rằng trước khi thành thân sẽ không..."

"Trẫm vẫn nhớ kỹ mà," Hoàng Đế khó khăn ngẩng đầu lên, vừa hôn môi vỗ về tiểu cô nương vừa dụ dỗ: "Chỉ hôn hôn thôi, không làm cái kia."

Loại lời nói này nếu đáng tin thì heo mẹ cũng có thể leo cây! 

Thanh Li thở một hơi, kiên quyết nói: "Không cho phép hôn hôn!"

Giọng Hoàng Đế có chút uất ức: "---- Hôn nhẹ một chút cũng không được?"

Thanh Li không chút dao động: "Không được!"

Dường như Hoàng Đế không có cách nào đối phó nàng, hắn đành cầm chặt bàn tay nhỏ của nàng hôn một cái rồi dẫn nó xuống dưới cho nàng chạm vào vật đang cương cứng nóng rực kia.

Như là bị bỏng, đột nhiên Thanh Li rút tay về, còn không để nàng nói cái gì, Hoàng Đế liền kề sát vào tai nàng, cúi đầu hỏi: "Có cứng hay không?"

Thanh Li thở hồng hộc, vỗ lên vai hắn một cái không nói gì.

Hoàng Đế cười một tiếng lại ra vẻ đáng thương mà nói: "---- Ngộ nhỡ nín hỏng thì làm sao giờ?"

Thanh Li tức giận nói: "Thì làm rau trộn!"

"Rau trộn làm cái gì, lại không thể ăn," Hoàng Đế thân mật hôn nhẹ hai gò má nàng, trêu đùa: "Hơn nữa, nếu làm rau trộn rồi thì sau khi đại hôn Diệu Diệu dùng cái gì?"

Thanh Li bị lời ấy của hắn làm cho lúng túng vô cùng, vừa oán hận trừng hắn vừa tức giận nói: "Tìm quả dưa chuột dùng được chưa?"

"Không được," Hoàng Đế mặt dày mày dạn nói: "---- Làm gì có quả dưa chuột nào lớn như thế?"

Thanh Li nói: "Vậy thì tìm trái to nhất trong đó là được rồi."

Mặt Hoàng Đế ra vẻ vô tội chỉ ra chỗ sai: "Thế nhưng trên quả dưa chuột có mấy chỗ xù xì."

"..." Thanh Li bị sự vô sỉ của hắn làm cho tức nghẹn không còn lời nào để nói, cố gắng nhịn hồi lâu cuối cùng vẫn không nhịn được: "---- Tiêu Phong Diễn chàng có còn biết xấu hổ hay không?"

Bị người khác gọi cả họ tên như vậy là vô cùng không khách khí đấy, huống hồ hắn còn là Hoàng Đế nữa. Vậy mà hắn không tức giận, chỉ ôm tiểu cô nương nịnh nọt.

Cọ cọ ở hõm vai nàng, Hoàng Đế nói: "Cái này của trẫm bên trên không chỉ không có mấy chỗ xù xì lại còn thu phóng tự nhiên, có thể dùng được lâu dài."

Dù trải qua hai đời nhưng đây là lần đầu tiên Thanh Li thấy có người không cần mặt mũi như vậy, cứ trêu ghẹo hoài khiến nàng xấu hổ đến mức muốn khóc, nàng tức giận trừng Hoàng Đế: "Đã một bó tuổi như vậy rồi, chàng có biết xấu hổ không!"

Hoàng Đế suy nghĩ một chút, ra vẻ nghiêm túc trả lời.

Hắn nói: "Biết rõ!"

Hiểu biết của Thanh Li về sự vô sỉ của Hoàng Đế đã lên một tầm cao mới, nàng hừ lạnh một tiếng: "Thì ra chàng cũng biết xấu hổ?"

Hoàng Đế tiến đến trước mặt tiểu cô nương: "---- Trẫm cũng có chỗ không bằng dưa chuột."

Thanh Li không nghĩ đến hắn sẽ trả lời một câu như vậy, nàng tức đến bật cười: "Ở đâu không bằng?"

Hoàng Đế ngậm vành tai nàng, vô cùng nhẹ nhàng hôn hôn một lát rồi mới ngẩng đầu nói: "Bên trên thiếu một đóa hoa cúc, không đẹp mắt bằng dưa chuột."

Phì một tiếng, Thanh Li không chịu nổi mà bật cười.

Cười xong rồi nàng lại trừng hắn lần nữa: "Không có đứng đắn."

"Rõ ràng chỉ có nam nhân nghiêm chỉnh mới phải kìm nén đến chết," Ánh mắt Hoàng Đế dạo chơi trên mặt nàng, kèm theo sự xâm lược không chút che giấu: "Trẫm sẽ không như thế."

Vừa nói xong hắn cười khẽ một tiếng, ngay lúc đáy mắt Thanh Li còn có chút u mê, hắn cúi đầu ngậm lấy vật mềm mại trắng như tuyết kia, đầu lưỡi cực kỳ dịu dàng liếm liếm.

Tiếng kêu như thú con hoảng sợ của Thanh Li lập tức bị Hoàng Đế ngăn lại, không thể nhúc nhích.

Đầu lưỡi hắn vừa linh hoạt vừa nhanh nhẹn phối hợp với bàn tay to đang làm loạn. Chỉ trong chốc lát, hắn đã khiến tiểu cô nương không còn sức để phản kháng, thành thành thật thật nằm dưới thân hắn, cực kỳ dịu dàng ngoan ngoãn.

Thanh Li chưa từng trải qua chuyện này, vẻ mặt xấu hổ không chịu được. Tuy rằng có hơi ngượng ngùng nhưng rồi lại cảm thấy trong lòng cũng run rẩy theo, nhất thời làm cho toàn thân nàng ngứa ngáy.

Cũng không phải thân thể cảm thấy ngứa mà là... lòng ngứa ngáy.

Thực sự để nàng nói tiếp thì cảm giác này, dường như cũng không quá xấu.

Không chỉ không xấu, thực ra... Còn khiến nàng cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Đầu lưỡi hắn linh hoạt khéo léo như vậy, ngón tay cũng dịu dàng như vậy, Thanh Li chỉ cảm thấy cả người như hóa thành một cây Thất Huyền Cầm, ở dưới tay hắn khảy ra một khúc triền miên hoan ca.

Tiếng đàn kia vừa uyển chuyển vừa mông lung, lưu luyến và mềm mại khiến cho thân thể nàng hóa thành một bãi nước xuân, chỉ muốn vùi đầu vào lòng hắn ngủ sâu, một chút cũng không muốn động đậy.

Ngay lúc suy nghĩ lẫn lộn, Thanh Li bỗng cảm thấy bàn tay Hoàng Đế đang từ đồi núi tuyết trắng mềm mại chuyển dần xuống, sờ đến bên hông mình. Nàng cứ ngỡ
Hoàng Đế muốn đỡ thân thể mình nên cũng không để ý nhiều.

Đang lúc tâm trạng thả lòng vài phần nàng lại thấy bàn tay hắn từ bên hông hướng xuống dưới, nhẹ nhàng lướt qua bắp đùi nàng, nhằm thẳng đóa hoa kia.

Ngón tay kia dịu dàng tìm kiếm bên trong, như là bươm bướm vờn hoa, còn không đợi nàng mở miệng đã lui ra ngoài.

Thanh Li xấu hổ một hồi, theo bản năng kẹp chặt chân thì nghe thấy tiếng cười của Hoàng Đế ở ngay gần bên tai nàng.

Hắn nằm sấp trên người nàng, trong miệng đang ngậm lấy ngón trỏ phải, bình tĩnh nhìn nàng một lúc đến tận khi nàng nhắm mắt lại mới ở bên tai nàng nói: "---- Ướt!"

"Đáng ghét!" Thanh Li thẹn thùng che mặt, cũng không biết sức lực từ đâu tới mà đẩy Hoàng Đế đang nằm sấp trên người mình ra: "Không cho phép chàng chạm vào ta!"

Hoàng Đế bị nàng đẩy sang một bên cũng không tức giận, miệng hắn ngậm lấy ngón tay kia của mình, chẹp chẹp mấy tiếng: "Vì sao?"

Đôi mắt đẹp của Thanh Li liếc hắn: "---- Chàng nghĩ là vì sao?"

Hoàng Đế rất lưu manh đáp: "Trẫm không biết."

"Không biết thì thôi," Thanh Li bực mình nói: "Ngủ!"

Hoàng Đế mỉm cười, áp sát vào tiểu mỹ nhân một chút, nói: "Tức giận rồi à?"

Thanh Li kiêu ngạo lên tiếng: "Ừ!"

"Khẩu thị tâm phi*," Hoàng Đế lấy chính ngón trỏ kia nhẹ nhàng chọc chọc vào mặt tiểu cô nương, có ý khác nói: "---- Rõ ràng nàng rất thích."

*Khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, suy nghĩ và lời nói không ăn khớp nhau.

Thanh Li kìm chế xúc động muốn che mặt lại, đẩy tay hắn ra, lại kéo chăn che thân thể, cố gắng để mình nghiêm khắc: "Đã bảo không cho chàng chạm vào ta!"

Hoàng Đế lại một lần nữa nhìn về thân hình trơn bóng đang nằm một bên, thấy nàng thực sự không để ý đến mình, hắn nhìn nhìn tiểu cô nương: "Sờ sờ cũng không được?"

Nên nhìn cũng bị hắn nhìn rồi, nên chạm cũng bị hắn chạm đến, Thanh Li hiếm khi mạnh mẽ một lần, nàng thoải mái xốc chăn lên, thân thể như ngọc lộ ra, đuôi lông mày khẽ động, đúng là dáng vẻ mềm mại đáng yêu nhưng lại cực kỳ quyến rũ.

Trước ánh mắt đang dần nóng lên của Hoàng Đế, nàng cười lạnh: "Chàng đừng có tưởng bở, cho xem không cho sờ, cho chàng nhịn chết luôn!"

Hoàng Đế nhìn nàng, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "---- Sao nàng lại xấu xa như vậy?"

Thanh Li trả lời: "Học theo chàng đấy!"

Ngọn đèn gian ngoài mờ mờ ảo ảo càng tôn lên dáng người lả lướt của tiểu mỹ nhân cũng khiến người ta tâm tư rục rịch.

Hoàng Đế chỉ cảm thấy giờ khác này bản thân mình chắc đã dùng hết tất cả sự tự chủ mới không có trực tiếp nhào tới thoải thoải mái mái một hồi.

Yết hầu mãnh liệt chuyển động lên xuống, hắn tới gần tiểu mỹ nhân một chút, "---- Trẫm có thể dùng sức mạnh được không?"

"Nếu chàng dám dùng sức mạnh," Thanh Li khó có khi kiên cường, "Ta sẽ không để ý đến chàng, nói được thì làm được!"

Hoàng Đế rầu rĩ hỏi một câu: "Cho xem không cho ăn?"

Thanh Li nói: "Ừ!"

Hoàng Đế thực sự buồn bực rồi, nhìn nàng một lúc, hắn chợt cười, học theo giọng điệu của nàng lẩm bẩm một câu: "Người xấu!"

Thanh Li mỉm cười rồi lập tức lườm hắn: "Đáng đời."

"Được rồi," Có vẻ Hoàng Đế cũng không muốn ép tiểu cô nương, hắn điểm nhẹ lên chóp mũi nàng một cái, cuối cùng nói: "Chờ đến lúc động phòng hoa chúc, lúc đấy xem trẫm trừng phạt nàng như thế nào."

Dừng! Cứ làm như bây giờ ta nghe lời thì đến đêm động phòng hoa chúc chàng có thể tha cho ta đấy.

Thanh Li kéo chăn qua, nhẹ nhàng che trên người mình, chỉ lộ ra bờ vai mềm mại trắng nõn như hoa ngọc lan, hầm hừ nói với Hoàng Đế: "Chàng đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải vào triều đấy."

Hoàng Đế nhẹ nhàng lên tiếng, cũng không mở miệng, đầu gối lên cánh tay mình, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thanh Li giằng co với hắn một trận, cũng không còn buồn ngủ. Nàng mở to mắt, lẳng lặng suy nghĩ mọi chuyện.

Lúc nàng đang muốn nhắm mắt lại, thì nghe Hoàng Đế nằm bên nói: "Ngày mai có lẽ nên viết mấy chữ." 

Hắn chỉ chỉ bức tường trước mặt, chỉ cần nhướng mắt lên là có thể thấy được, "Dán ở trên kia."

Thanh Li nhìn theo ngón tay hắn, quan sát bức tường trống không kia, "Tự nhiên treo cái gì chứ?"

Ngừng lại một chút nàng lại hỏi: "Viết cái gì?"

Hoàng Đế nghiêng mặt nhìn nàng, rầu rĩ nói: "---- Thiên kiền vật táo, tiểu tâm hỏa chúc*."

*Thiên kiền vật táo, tiểu tâm hỏa chúc: Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa.

Trong đầu Thanh Li xoay một vòng mới phản ứng được đây là ý gì, mặt mày không nhịn được có chút nóng, hừ một tiếng rồi nhắm mắt lại, không để ý đến hắn.

Hoàng Đế cũng nhịn không được mà nở nụ cười, cười xong lại thở dài, liếc mắt nhìn bờ vai tiểu cô nương đang lộ ra bên ngoài, trong lòng như có lửa, sợ sẽ làm ra cái gì không nên làm.

Hắn lắc đầu, xoay mặt ra bên ngoài ngủ.

Hắn muốn thì muốn nhưng đã là thói quen thì làm sao có thể thay đổi trong chốc lát?

Trên cái giường này, Hoàng Đế đã ngủ một mình vài chục năm, đột nhiên nay lại thêm một người, lại còn là một vị mỹ nhân như hoa như ngọc, rất được lòng hắn, dù hắn có tỉnh táo đến mấy cũng khó có thể dễ dàng kiềm nén được.

Thanh Li mệt mỏi không mở nổi mắt, nhưng lại nghe tiếng trở mình không yên của Hoàng Đế, nàng cảm thấy buồn cười nhưng cũng không đành lòng.

Suy nghĩ một lúc, nàng chọc chọc vai Hoàng Đế, hơi nghiêng thân thể sáp lại gần hắn, nhỏ giọng gọi: "... Này."

Trong lòng Hoàng Đế tràn đầy xao động, nghe thấy giọng của tiểu cô nương thì đến đầu cũng không dám quay lại, sợ mình sẽ hóa thành sói nuốt sạch tiểu mỹ nhân da mịn thịt mềm mất, "Làm sao thế?"

Ngừng lại một chút, Thanh Li hơi dựa vào người hắn, "Hay là... Ta giúp chàng nhé?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play