Trong nhà Phương phu nhân có việc, gần đây sức khỏe mẹ chồng bà không được tốt, với tư cách là nàng dâu trưởng bà phải trở về chăm sóc, tỷ tỷ ruột vừa nhận lời bà chỉ kịp dặn dò nữ nhi vài câu rồi đứng dậy cáo từ ngay.
Ngày hội Quần Phương, Phương Lan Nhị muốn đi cùng Đổng thị và Thanh Li nên dứt khoát ở lại Ngụy Quốc Công phủ mấy ngày, dù sao hôn kỳ của Thanh Li còn hơn nửa năm, cơ hội ra ngoài cũng không nhiều lắm, tỷ
muội hai người có thể trò chuyện nhiều hơn, cũng có thể coi là cơ hội khó có được.
Đêm cùng ngày, hai tỷ muội nằm trên giường trò chuyện cả đêm, nói ra hết những tâm sự chất chứa trong lòng
mình.
Phương Lan Nhị nhẹ nhàng cảm thán một tiếng, nhỏ giọng nói: "Diệu Diệu, muội có phúc thật đấy, bệ hạ thương muội như thế, phía trên cũng chẳng có mẹ chồng gây khó dễ, tiểu cô cũng không có mấy người, hơn nữa cũng khó có thể gây ra sóng gió gì..."
Lòng Thanh Li vốn đang đầy ắp vui mừng, thế nhưng sau khi nghe chuyện của Phương Lan Nhị, nàng cảm thấy
không nên biểu hiện quá rõ ràng, tránh đâm một nhát vào lòng tỷ ấy.
---- Nhị Nhi tỷ tỷ gặp gỡ Hác Chương trong lúc ra ngoại thành dạo chơi đấy.
Ngày đó gió lớn, con diều của nàng bị gió thổi mắc lên cây, đúng lúc y ở gần đó thấy được nên trèo lên lấy xuống cho nàng.
Nàng nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn, y khẽ gật đầu, không nói gì nhiều, cứ như vậy mà tạm biệt.
Nói đến cũng thật trùng hợp, mấy ngày sau nàng đi đến Giác Tri Tự bái phật thì tình cờ gặp lại y ở đây, rốt cuộc đã nhìn thấy nhau, nếu làm mặt lạnh lướt qua thì không hay lắm nên mới lên tiếng hàn huyên vài câu.
Chỉ là nói mấy câu duyên phận, đôi thiện nam tín nữ đứng trước mặt tượng phật tổ, mặt nàng màu đỏ, hắn cũng xấu hổ, cuối cùng không nói được lời nào nữa.
Mỗi một đoạn tình ý tốt đẹp chính là điều mềm mại nhất trong đáy lòng, sau khi Thanh Li động lòng thì nàng mới mơ hồ cảm nhận được cảm xúc đó.
Thanh Li bình thản nghe Phương Lan Nhị kể mọi chuyện, ngược lại nàng không nỡ dùng những lời lẽ như dòng dõi hay tính tình không thích hợp để khuyên giải an ủi ---- Mọi chuyện cực kỳ đơn giản, Nhị Nhi tỷ tỷ là cô nương huệ chất lan tâm, làm sao tỷ ấy không hiểu rõ chứ, nếu như tỷ ấy biết mà vẫn chấp nhận thì hẳn đã suy nghĩ kỹ càng rồi.
Thanh Li nắm chặt bàn tay hơi lạnh của nàng ấy rồi từ từ nghiêng người qua, kề sát đầu mình vào vai nàng ấy, giống như khi hai người còn bé, "Ban đầu muội muốn khuyên tỷ đổi ý, thế nhưng cuối cùng lại không biết phải nói như thế nào cho phải..."
Nàng tiếp tục nói: "Nhị Nhi, dù nói thế nào, chỉ cần tỷ vui vẻ là quan trọng nhất, muốn làm cái gì thì tỷ cứ làm, bên cạnh tỷ còn có phụ mẫu và rất nhiều người quan tâm tới tỷ, dù sao mọi người sẽ không để tỷ phải chịu ấm ức đâu."
Phương Lan Nhị chưa từng nghĩ Thanh Li sẽ ủng hộ mình, nhất thời hốc mắt nàng đỏ lên, "Diệu Diệu, cảm ơn muội..."
Giọng nàng mơ hồ mang theo tiếng khóc nghẹn ngào nhưng vẫn kiên trì, "Ta biết mình rất tùy hứng, cũng biết
mẫu thân không ủng hộ ta và hắn, nhưng mà ta muốn thử một lần, từ nhỏ đến lớn ta đều nghe theo sự sắp xếp của phụ mẫu, lúc này đây..."
Giọng nàng cực nhỏ, chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng đủ để tiêu tán trong không trung, "Ta muốn tự mình làm chủ, dù cho máu chảy đầu rơi, dầu gì ta cũng muốn thử một lần."
Thanh Li không còn gì để nói nữa, nàng nắm chặt tay biểu tỷ ---- im lặng an ủi và ủng hộ.
Khó khăn lắm mới tìm được một tiểu tỷ muội tâm đầu ý hợp, xem ra Thanh Li tự do hơn được mấy phần, gọi thêm Thanh Uyển nữa, ba tiểu cô nương vui đùa thỏa thích trong phủ, đá cầu, trốn tìm, đoán chữ, vui không thể tả, chơi mệt thì cùng nhau ăn trái cây ướp lạnh, sau đó lười biếng dựa vào ghế quý phi trong đình nghỉ mát có rèm che, vừa hóng mát vừa trò chuyện, ngược lại cực kỳ thanh thản tự tại. Nhân dịp này Phương Lan Nhị cũng thả lỏng tâm tình một chút, tạm thời không muốn nhớ đến những chuyện khiến mình lo lắng kia nữa.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua trong chớp mắt, cuối cùng ngày hội Quần Phương đã đến.
Ban đầu Đổng thị và Thanh Li vốn phải đi cùng với nhị phòng, thế nhưng mục đích của chuyến đi này chủ yếu là vì Phương Lan Nhị, nếu đi cùng nhị phòng thì không được tự nhiên lắm.
Loại chuyện này nói rõ ràng quá thì không hay, dù sao nếu thành công thì còn dễ nói, còn lỡ như cuối cùng thất
bại thì thành ra hại đến thanh danh của chất nữ nhà ngoại của mình.
Nhị phu nhân nghe Đổng thị ám chỉ vài câu thì cũng hiểu ra mấy phần, bà cũng có nữ nhi nên có thể hiểu được mấy chuyện này, sau đó bà bèn nói váy áo của Thanh Uyển xảy ra chút vấn đề chắc sẽ đi muộn, mời đại tẩu dẫn hai tiểu cô nương kia đi trước đi.
Đổng thị cảm thấy biết ơn, sau khi tạm biệt, bà liền dẫn hai tiểu cô nương ra xe ngựa.
Dù sao là đi gặp người Hác gia, ngay cả Phương Lan Nhị gặp mặt không ít lần, thế nhưng cũng khó tránh khỏi có chút lo lắng không yên, Thanh Li không có liên quan gì đến chuyện này nên tâm trạng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Chỉnh lại trâm ngọc trên búi tóc Phương Lan Nhị, Thanh Li trấn an: "Có gì đâu mà phải sợ, mấy người kia có ăn tỷ được đâu mà."
Nàng cẩn thận quan sát biểu tỷ của mình một lát rồi lập tức gật đầu mỉm cười, "Hôm nay Nhị Nhi chói lọi thế này, không có bất cứ sai sót nào cả, muội thấy rất đẹp."
Hôm nay nhân vật chính là Phương Lan Nhị, đương nhiên Thanh Li không muốn giành hào quang của tỷ muội tốt, nàng chỉ mặc một bộ váy màu xanh nhạt đơn giản, rồi còn tự mình chọn màu váy và màu son cho Phương Lan Nhị, cộng thêm trâm cài hoa lan bằng ngọc bích, khí chất Phương Lan Nhị rất giống Đổng thị, sau khi trang điểm thì càng trở nên xinh đẹp, tính chất dòng dõi thi hương ăn vào trong xương cho nên mặc y phục rực rỡ ngược lại không cảm thấy dung tục mà khí chất càng đoan thục hơn, khuôn mặt rạng rỡ càng tăng thêm sức mạnh, hoàn toàn mang phong phạm của khuê tú danh môn.
Đổng thị cũng từng trải qua thời kỳ như thế, lúc này biết tiểu cô nương nhất định rất bất an nên cũng an ủi, "Nhị Nhi đừng sợ, không phải chỉ có mình con, bên cạnh còn có chúng ta mà."
Phương Lan Nhị cảm thấy nhẹ nhàng hơn, nàng mỉm cười gật đầu nhưng vẫn thủy chung không lên tiếng.
Phương Di Viên nằm ở ngoại thành Kim Lăng, ngồi xe ngựa đi không tính là xa, chỉ mất hai khắc là đã đến nơi.
Các nàng đến nơi cũng không sớm lắm những cũng không muộn, vừa bước xuống xe ngựa thì đã nghe tiếng
người nghênh đón hô to, "Là nữ quyến Ngụy Quốc Công quý phủ và nữ quyến Phương đại nhân!"
Thanh Li nắm tay Phương Lan Nhị đi tới, kế đó nàng cảm thấy tay biểu tỷ mình hơi run lên thì trong lòng đã hiểu rõ ---- Là Hác Chương.
Nàng hơi lùi về phía sau để Nhị Nhi tỷ tỷ đi phía trước, bản thân mình thì âm thầm đánh giá người đang đi tới.
Hác Chương lớn hơn Phương Lan Nhị năm sáu tuổi, bởi vì xuất thân quân ngũ nên cả người toát lên vẻ sắc bén,
mặt mày cũng đoan chính, khí khái hào hùng bừng bừng, không hề có vẻ hung thần ác sát.
---- Chỉ cần nhìn bề ngoài thì thật sự không tồi, chẳng trách Nhị Nhi động lòng.
Hác Chương biết nhà mình và Phương gia chênh lệch quá lớn, cho nên thái độ cũng trầm một chút, sau khi mời
mẫu thân và tiểu muội đến lương đình cách đó không xa tạm nghỉ chân một lát, sau đó y ra phía trước chờ người
tới, nhìn thấy xe ngựa Ngụy Quốc Công phủ từ xa, y vội vàng chạy ra đón.
Thanh Li là cô nương chưa gả, dò xét quang minh chính đại thì không tốt lắm, song Đổng thị thì chẳng cần kiêng kỵ những thứ này, bà quan sát kỹ một lượt từ đầu đến chân Hác Chương, trong lòng cũng hài lòng, sau khi hàn huyên với y mấy câu thì thấy cách ăn nói không tệ, bà âm thầm gật đầu đi theo hắn đến đình nghỉ mát bên kia.
Từ khi Hác phu nhân biết nhi tử muốn thành thân với một thiên kim tiểu thư, bà vô cùng không bằng lòng ---- Khó khăn lắm nhi tử mới xây dựng được sự nghiệp, bây giờ lại muốn lấy về một nàng dâu có xuất thân quá tốt, người ta đều nói có thê tử quên mất mẫu thân, cửa nhà thân gia cao như thế, chờ khi gả qua nhà mình, không biết có coi thường rồi cưỡi lên đầu mình không đây?
Bà thích chất nữ nhà mẹ đẻ của mình hơn, vừa thân thiết lại vừa có thể kéo gần quan hệ với nhà mẹ đẻ, hai bên cũng môn đăng hộ đối, ôm theo ý nghĩ như vậy nên bà mới dẫn chất nữ đến thành Kim Lăng, hiện tại nhi tử thích người khác, vậy chất nữ của bà biết tính sao bây giờ?
Bà khéo léo nói suy nghĩ của mình cho nhi tử biết, ai ngờ vừa mở miệng nó đã từ chối ngay lập tức, nói cái gì mà nó chỉ có tình huynh muội với biểu muội, không có tình cảm nam nữ, chuyện này càng làm Hác phu nhân cảm thấy không được tự nhiên ---- Bà vừa nói có vài câu mà nhi tử đã cãi lại, hiện giờ tân nương còn chưa gả vào, giả sử sau khi gả vào thì không biết địa vị của bà còn giữ được không nữa.
Hác phu nhân chỉ có một nhi tử, tuy là nông phụ nhưng bà lại rất quan tâm đến tiền đồ của nhi tử, bà ra ngoài dò la được nhi tử vừa ý một cô nương gia thế không tầm thường, nếu lấy về có thể sẽ giúp ích không nhỏ cho con đường làm quan sau này, trong lòng bà cũng âm thầm suy tính, có điều không nói với ai mà thôi
Hác Chương hoàn toàn không hề hay biết tính toán của mẫu thân, thấy bà chịu đồng ý, tâm trạng y cũng thả lỏng
mấy phần, Ngụy Quốc Công phu nhân đang ở bên cạnh, chưa nói đến bên cạnh là cô nương Ngụy gia là người trong lòng của bệ hạ, sắp được sắc phong làm hoàng hậu, trên đường đi y không dám nhìn lung tung, chỉ chăm chú dẫn mọi người đến đình nghỉ mát gặp mẫu thân và tiểu muội nhà mình.
Qua khỏi hành lang, Đổng thị liền nhìn thấy mẹ con Hác gia đang ngồi trong đình nghỉ mát.
Đại khái là do cuộc sống vẫn còn hơi khó khăn, mặt mày Hác phu nhân trông có vẻ già hơn tuổi thật, mặc y phục màu tím sậm, khiến người ta có cảm giác chẳng ra sao cả, bên cạnh là nữ nhi tuy còn nhỏ tuổi, song da dẻ lại không trắng nõn xinh đẹp như nữ tử thành Kim Lăng mà có mấy phần ngăm đen thô ráp như cô nương nông thôn.
Đổng thị là người nhà gái, thân phận còn cao quý hơn Hác gia không biết bao nhiêu lần, thái độ đương nhiên phải rụt rè hơn một chút, đến bên ngoài đình nghỉ mát bà bèn dừng chân lại, mỉm cười chờ người Hác gia lên tiếng trước.
Dĩ nhiên Hác phu nhân cũng thấy nhi tử dẫn người đến, bà liếc mắt nhìn Đổng thị dịu dàng xinh đẹp bên ngoài, hai đầu lông mày bỗng nhíu lại.
---- Đâu phải tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, ăn mặc rực rỡ vậy làm làm cái gì, làm cho người ta có cảm giác không đứng đắn.
Trước khi đến bà đã nghe nhi tử nhắc qua, người đến phía nhà gái là đại di của cô nương kia, phu nhân Ngụy
Quốc Công phủ, bà âm thầm đi dò la nghe ngóng thì biết được tuổi của phu nhân Ngụy Quốc Công xấp xỉ tuổi mình, bấy giờ nhìn thấy người thật lại có cảm giác như không cùng lứa, trong lòng Hác phu nhân cực kỳ không thoải mái.
Rốt cuộc thân phận người ta cũng cao quý, mặc dù trong lòng Hác phu nhân không thích nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng đè nén bất mãn, nặn ra một nụ cười bước ra nghênh đón.
Đổng thị là ai, bà lăn lộn giao tiếp với đám phu nhân trong thành Kim Lăng nhiều năm, tâm tư nhạy bén, tuyệt đối không phải người mà một phu nhân ở nông thôn như Hác phu nhân có thể so sánh, chỉ một cái liếc mắt là bà đã nhìn ra trong lòng Hác phu nhân đang bất mãn.
Đuôi lông mày bà nhướng lên, nụ cười trên mặt cũng nhạt hơn rất nhiều.
---- Nói trắng ra là, quan hệ giữa người với người, không có ai là thấp hơn ai, nếu đối phương đối tốt với mình thì đương nhiên mình cũng đối tốt lại, trời đất bao la, không có khoảng cách nào mà không kéo gần được.
Có điều, thấy cái thái độ này, có vẻ người Hác gia chẳng có vẻ gì là chân thành cả.
Thân phận và phẩm cấp Hác Chương còn bày ra đó, vốn đã làm người ta không thích rồi, nếu chủ mẫu Hác gia
hiền lành dễ ở chung thì Đổng thị cũng không nói gì, tuy nhiên giờ khắc này nhìn thấy thái độ Hác phu nhân, bà hiểu rõ, nếu như thế thì cần gì phải tiếp tục nữa chứ.
Ngoài miệng không nói gì song trong lòng Đổng thị đã hoàn toàn không chấp nhận, bất luận thế nào, mối hôn sự này cũng không thể đồng ý, tuy có những lúc muội muội ruột không hề đáng tin nhưng dẫu sao ánh mắt nhìn người cũng không tệ.
Nếu là chuyện khác chỉ sợ bà đã xoay người bỏ đi, nhưng mà chuyện này... Bà đành phải ở lại một lát.
Sở dĩ ở lại... đương nhiên là vì Phương Lan Nhị.
Đối với Hác gia, chất nữ còn chưa chết tâm, trong lòng vẫn còn hi vọng, nếu như bà nghênh ngang rời đi chỉ sợ sau này nó sinh lòng oán hận và thấy tiếc nuối.
Thay vì để nó mãi không dứt tơ lòng, dù không muốn thế nào thì chẳng bằng lúc này bà ở lại lưu loát chấm dứt ---- Đau dài không bằng đau ngắn.