Hắn nói kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ.
Hắn còn nói, Trẫm là nơi nàng dựa vào, nàng phải tin trẫm.
Thanh Li ngẩng đầu nhìn chằm chằm hoàng đế, hắn cũng cúi đầu, ánh mắt sâu lắng đối mặt với nàng không hề né tránh.
Không biết sao, hốc mắt nàng chợt có chút ẩm ướt, cổ họng nghèn nghẹn.
Ai ngờ, nước mắt nàng còn chưa kịp rơi, Hoàng đế đã đưa tay nâng cằm nàng lên, khiến nước mắt nàng chảy ngược trở vào.
Sắc mặt hắn không biết phải làm sao, hắn trầm giọng: "Không cho khóc."
Lời này có chút hung dữ, thế nhưng từ miệng hắn nói ra, Thanh Li không sợ một chút nào, thậm chí bỗng nhiên còn... Muốn cười.
Khóe môi nàng không tự giác cong lên, nàng liếc nhìn trộm Hoàng đế, thấy hắn cúi đầu cười như không cười nhìn mình, lúc này nàng mới vội vàng kiềm nén lại.
Ai dè nụ cười kia quá tươi, cũng quá rực rỡ, khiến lòng người phấn chấn như ngửi thấy hương hoa quế tháng tám, dạt dào từng làn từng làn, phiêu tán trong không khí, không cách nào thu về được.
Thanh Li không muốn kiềm chế nữa, thế là nàng bất chấp tất cả, đứng trước mặt Hoàng đế, khóe môi càng ngày càng cong, không cách nào ngăn được.
--- Người này, sao lại tốt như thế.
Ngôn ngữ không thể không truyền đạt hết, văn vẻ có thể không miêu tả tốt, song nàng vẫn muốn nói với hắn... Đời này thiên trường địa cửu.
Nàng vừa vui vẻ tinh khiết như vậy, rơi vào mắt Hoàng đế khiến lòng hắn mềm mại hẳn, hắn đưa tay lau giọt nước mắt vương trên mi nàng rồi lắc đầu bật cười: "Cô nương ngốc."
Sống nhiều năm như vậy, Thanh Li chưa từng nghe ai bảo nàng ngốc cả, nàng bĩu môi phản đối: "Ta không ngốc, chàng đừng bịa chuyện."
Thấy nàng ngây thơ như thế, Hoàng đế càng yêu thương, "Lúc ở trong phủ Anh Quốc Công, ta vốn cảm thấy nàng trong sáng vô cùng, dù sau đó tức giận với Trẫm, nàng cũng chỉ nghĩ trong lòng mà không dám nói ra, nên Trẫm chỉ có thể xem là nàng tẩm ngẩm tầm ngầm giả ngốc mà thôi..."
Hắn không nói tiếp nhưng Thanh Li biết tiếp theo sau chắc chắn không có lời gì hay, nàng nghiêng đầu lườm hắn: "Không cho chàng nói nữa." Dừng một chút, nàng kiêu ngạo quay đầu sang chỗ khác, "--- Có nói ta cũng không nghe."
Giọng của nàng rất nhẹ, Hoàng đế cũng không để ý, hắn cố ý tiến sát vào tai nàng cười chế nhạo: "Giờ khắc này Trẫm mới phát hiện, tẩm ngẩm tầm ngầm giả ngu là không đúng ---- thì ra là ngốc thật."
"Chàng---" Hai tai Thanh Li phiếm hồng, "Mới nói mấy câu nghiêm chỉnh mà lại bắt đầu bắt nạt ta rồi."
Chỉ cần nhìn nàng là sắc mặt Hoàng đế cực kỳ dịu dàng,
nhìn tiểu cô nương không chịu nổi đùa giỡn trước mặt, chậm rãi nói tiếp: "--- Chỉ bắt nạt mình nàng."
Bốn phía đầy người, mặc dù không ai dám đến quá gần Hoàng đế nhưng cũng đang đứng hầu phía xa xa, Thanh Li sợ bị người ta nghe thấy nên đưa tay đẩy hắn một chút, "Có người ở đây mà chàng nói lung tung gì đấy."
Hoàng đế lườm nàng một cái, thấy cổ nàng mơ hồ xuất hiện màu hồng phấn, tươi đẹp giống như hoa đào ngày mới gặp gỡ, biết nàng thẹn thật, hắn mỉm cười ôm ngang nàng lên rồi đi về phía con tuấn mã phía trước.
Không đợi Thanh Li kịp phản ứng hắn đã đặt nàng lên ngựa, sau đó phóng lên sau, tiếp theo hắn đưa tay kiềm dây cương rồi thuận thế ôm lấy eo nàng.
"Diệu Diệu ngại nơi này nhiều người..." Cách một lớp lụa mỏng bao vây bốn phía, hắn nói tiếp: "Vậy tìm một nơi không có ai Trẫm nói cho nàng nghe nhé."
Lúc trước không phải hai người chưa từng thân mật, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, bình thường Thanh Li không phải người hay kiểu cách, song bây giờ ngồi trong lòng Hoàng đế trước mặt một đống người, nàng không kiềm chế được có chút đỏ mặt.
Cũng may là nàng đội mũ, bên ngoài không nhìn thấy rõ sắc mặt, nàng có lúng túng cũng không ai thấy.
Thanh Li liếc mắt nhìn hai thị nữ, sau đó nàng đổi đề tài kéo lấy ống tay áo Hoàng đế, "Các nàng ấy không biết cưỡi ngựa..."
"Không biết thì thôi, dù sao Trẫm không có ý định dẫn bọn họ theo." Hoàng đế vòng tay ôm eo nàng, sắc mặt nhàn nhạt kéo dây cương, thì thầm vào tai tiểu cô nương, "Gọi họ theo làm gì, chướng mắt ta, chẳng lẽ Trẫm hầu hạ nàng không tốt sao?"
Từ nhỏ người đã được người ta hầu hạ, có thể hầu hạ tốt mới lạ.
Thanh Li âm thầm oán trách một câu. Đột nhiên lòng nàng run khẽ, nhớ đến một câu chuyện.
--- Thật ra, không phải lúc nào Hoàng đế cũng ăn ngon mặc đẹp, cao cao tại thượng đâu.
Lúc tiên đế tại vị, cuộc sống hắn vô cùng túng quẫn, hằng ngày trôi qua rất khó khăn.
Chỉ là, giờ khắc này xem ra, những kinh nghiệm kia, không phải là không có ích.
Gian nan vất vả rèn giũa hắn trở thành người bền bỉ ngoan cường, năm tháng tặng cho hắn mưu trí thâm trầm, vững chãi như tùng bách, ngạo nghễ như trúc mái, mạnh mẽ không ai địch nổi, không thể dụ dỗ, không thể đánh bại, không thể chinh phục.
Có thể được một nam nhân như vậy yêu thương, thật sự chính là may mắn của nàng.
Đang di chuyển trong nội thành nên Hoàng đế không có ý phóng ngựa nhanh mà chỉ kéo dây cương đi chậm rãi, đám tùy tùng phía sau biết tâm tư Hoàng đế nên cũng không đi quá gần làm phiền, bọn họ đi theo xa xa phía sau, duy trì khoảng cách nhất định đủ để kịp thời hầu hạ nhưng không quá gượng ép.
Trời còn sớm, trên đường không có mấy người qua lại, bọn họ rời thành nên cũng không đi vào đường lớn sầm uất, ngẫu nhiên có vài người đi đường thấy nhóm hộ vệ đi đầu cực kỳ oai phong, ánh mắt sắc bén nên né sang một bên không dám nhìn loạn.
Hai người vẫn không nói chuyện, bầu không khí hơi lúng túng, im lặng một lát, Thanh Li mới lên tiếng, "Không phải ta không biết cưỡi ngựa, sao Bệ hạ còn muốn..."
Ôm ta?
"Sao nào?" Hoàng đế hôn lên mặt nàng cách một lớp vải mỏng rồi cười trả lời, "Chuyện Trẫm ôm nữ nhân của mình khủng khiếp lắm hả?"
Thanh Li bị mấy lời của hắn làm cho xấu hổ, nàng nghiêng đầu tránh môi hắn, mi mắt khẽ rũ xuống, không dám chủ động nói chuyện với Hoàng đế nữa.
Đã ra khỏi thành, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Phù Yên sơn phía xa được bao phủ trong sương sớm, Hoàng đế cười to vài tiếng, hắn không nhiều lời mà chỉ ôm chặt eo Thanh Li, kẹp chặt bụng ngựa giơ roi phóng nhanh.
Hắn xuất thân từ quân lữ, cưỡi ngựa bắn cung đều không tầm thường, hằng năm chinh chiến sa trường, thị vệ dẫn đầu khả năng cưỡi ngựa cũng rất tốt, so với thiếu nữ quý tộc chỉ biết cưỡi ngựa mẹ hiền lành, bên cạnh có người dắt như Thanh Li thì khác biệt không biết bao nhiêu lần.
Đầu Thanh Li đội mũ trùm, lúc nàng chưa kịp phản ứng thì có cảm giác tuấn mã dưới thân đột nhiên tăng tốc, nhanh như chớp xông về phía trước.
Theo bản năng, nàng rút vào lòng Hoàng đế.
Thân hình Hoàng đế cao lớn, dáng người Thanh Li lại nhỏ nhắn xinh xắn, hiện giờ hai người dựa sát vào nhau càng hiện rõ khác biệt, nam tử cao lớn và nữ tử xinh đẹp hòa hợp ở cùng một chỗ, dưới bầu trời tháng năm sinh ra hài hòa khó tả.
Sáng sớm gió nhẹ vờn lụa mỏng trên mũ, tơ lụa mềm mại như nước, cộng thêm hương thơm trên người tiểu cô nương, nhẹ nhàng phất trên người hắn.
Mùi hương thoang thoảng hít vào lòng rồi lại như rượu ngon thơm mát, bất tri bất giác, hắn có chút say.
Đi nhanh ngoài trời, gió lại thổi nhè nhẹ, ngựa thì đang phi nước đại, nàng có cảm giác đầu ong ong, ngựa phi nhanh làm Thanh Li cũng phập phồng theo, cảm giác hoa mắt chóng mặt ngày càng nặng, nàng không muốn nhìn nữa nên ngoan ngoãn rút vào lòng Hoàng đế, nhắm mắt chờ đến Phù Yên sơn.
Nàng lẳng lặng rút vào lòng Hoàng đế, cẩn thận cảm nhận mùi mộc hương trên người hắn, cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, không biết tại sao, đáy lòng nàng vô cùng yên bình.
Đôi lông mi giống như cánh bướm chớp vài cái, Thanh Li lười biếng ngáp, phong cảnh ấm áp phía trước, phía sau là vòng ôm dịu dàng vững chắc, nàng cảm thấy lòng mình bình yên, chỉ chốc lát sau nàng đã thiếp đi.
Hắn mỉm cười --- Toàn tâm toàn ý rúc vào lòng mình, như thế rất tốt.
Phù Yên sơn ở ngay trước mặt, không nhất thiết phải đi quá nhanh, hắn kiềm chặt dây cương thả chậm tốc độ, tuấn mã có chút bất mãn chồm lên, Hoàng đế kinh hãi, sợ tiểu oan gia giật mình thức dậy sẽ tức giận, hắn cúi đầu nhìn, may là nàng vẫn ngủ say không có động tác gì.
Gánh nặng trong lòng Hoàng đế được giải tỏa, hắn vỗ nhẹ lên đầu ngựa, nhỏ giọng cười nói: "Không cho Trẫm thể diện gì cả, trở về phải dạy dỗ ngươi lại mới được."
Giống như nghe hiểu lời hắn, chú ngựa thả chậm bước chân lại, đi với tốc độ như rùa bò, khiến cho suýt nữa thị vệ phía sau không giảm tốc độ kịp giẫm trúng mông.
--- Thanh Li hoàn toàn không biết mấy chuyện này.
Bởi vì "Nữ lang dưới thành" kia mà liên tiếp mấy ngày nàng chưa từng ngủ ngon, đêm qua vẫn mất ngủ, hôm nay thấy thái độ Hoàng đế, dù nghi vấn chưa được giải đáp nhưng nàng cũng an lòng hơn rất nhiều, tinh thần thả lỏng, nàng ngủ rất ngon.