- Vậy tức là không phải hoàng đế Đại Việt rồi, như vậy người có bao nhiêu quân số mà có thể chắc chắn lên ngôi đế vương Đại Việt... có bao nhiêu binh lực mà nói khoác là có thể giúp đỡ chúng ta. Nói thật ngài còn chưa chắc đã lo nổi thân mình a. Ốc không mang nổi minhg ốc huống chi....
Tên Phương Hiếu Nho vẫn cắn chặt không buôn, dường như hắn quên luôn cả thân phận tù nhân của mình. Quả thật lũ hủ nho này lúc đã lên cơn thì bất chấp sống chết.
- Mà ngay cả ngài có thực lực giúp đỡ chúng ta thì việc cắt đất là không thể, một tấc đất của Đại Minh cũng không thể mất, thứ cho ta nói thẳng ai ở đây đồng ý thì đồng ý, Phương Hiếu Nho ta cùng Phương gia thà chết không chấp nhận...
Nguyên Hãn nhíu chặt mày nhìn tên đáng ghét này, hắn đã không ưa nổi cái loại không biết thời thế này rồi.
- Như ngươi mong muốn... lôi ra trảm... -
Nguyên Hãn hững hờ đạo một câu, làm cho toàn trường sững sờ. Những quan viên ở đây không ngờ Nguyên Hãn trở mặt nhanh đến vậy, mà quyết đoán kinh người. Không hợp ý là trảm luôn không nói lôi thôi.
Hai tên thân vệ của Nguyên Hãn hung thần ác sát xông vào kẹp hai nách tên hỉ nho Phương Hiếu Nho mà lôi sềnh xệch ra ngoài, mặc kệ tên này gào thét chử rủa dãy rụa không thôi. Đám quan viên lúc nãy lên tiếng thì tái mặt rồi. Nói đùa chứ câu cửa miệng của đám hủ nho này là "sĩ khả sát bất khả nhục" nhưng đối mặt với uy hiếp tính mạng thực sự chả có mấy ai làm được điều này. Tên Mã Toàn vội quỳ sụp xuống đất mà cầu xin:
- Xin công tử giơ cao đánh khẽ tha cho Phương hunh một mạng, hắn cũng là lo lắng cho sự nghiệp phục quốc của Huệ Minh đế. Nếu thế nhân biết chuyện Huệ Minh Đế cắt đất để cầu giúp đỡ thì không ai có thể ủng hộ ngài ấy nữa. Nếu như vậy sự nghiệp phục quốc càng khó khăn rồi. Phương gia là đại tộc Miền Nam, thế lực rất lớn Phương Hiếu Nho là người quan trọng đối với sự nghiệp phục quốc của chúng tôi... mong công tử đại xá cho.
- Mong công tử đại xá...
Vậy mà tất cả quan viên chạy nạn của Minh triều cung quỳ xuống cầu xin Nguyên Hãn tha bổng cho Phương Hiếu Nho. Tiếng cầu xin vang lên không ngớt khắp đại sảnh.
- Mong công tử cho chúng ta thời gian vài canh giờ để chúng ta hội họp bàn bạc kế sách.... tất cả có thể thương lượng mà... mong công tử tha cho Phương huynh, hắn chỉ là cái mồm khó nghe thôi... không hề có ý mạo phạm ngài....
Tên Tề Thái làm Binh bộ thượng thư từ đầu đến giờ im hơi lặng tiếng cũng ra sức xin cho Phương Hiếu Nho, tam trụ của triều đình Kiến văn gồm có Tề Thái, Mã Toàn và Phương Hiếu Nho. Ba kẻ này ai gục xuống cũng có thể làm sự nghiệp phục quốc của Kến Văn khó khăn thêm một bậc.
Ngẫm nghĩ trong giây lát Nguyên Hãn thấy bọn này nói cũng có lý, nếu đặt địa vị hắn vào lũ này chắc chắn cũng không cắt đất Đại Việt tìm giúp đỡ. Đây là những trung thần thực sự, nhưng là trung với xã tắc với nhân dân và tổ quốc mà không phải trung với một cá nhân nào. Nghĩ đến đây hắn lại thấy tên Phương Hiếu Nho cũng có điểm rất đáng khâm phục. Trong cả đám quan lại này chỉ có mỗi hắn dám đứng ra chỉ trích Nguyên Hãn. Giờ đây Nguyên Hãn đang tiếc một điều, kẻ như vậy mà không cho mình dùng, tính cách của tên họ Phương này rất thích hợp để làm Ngôn quan, chuyên can gián cho bậc quân chủ.
- Được rồi, tạm hoãn lệnh trảm thủ, chuẩn bị một căn phòng cho các vị đại nhân đây... cơm nước đầy đủ không nên thất lễ.
Nguyên Hãn quyết định thỏa hiệp để xem một lũ quan cao cấp của Minh triều có thể bàn ra cái phương pháp gì tháo gỡ khúc mắc này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT